Chương 31: Trung thực 2

Lý Mông biết Ban Ấu An không phải là người ngây thơ.

Vợ anh đang đổ mồ hôi trong lòng bàn tay, nhưng cô ấy không thay đổi sắc mặt khi cô ấy xem phim khiêu ɖâʍ.

Lúc mới kết hôn, Lý Mông đưa Ban Ấu An về phòng anh để dọn đồ, chủ yếu là lấy một số sách và tài liệu.

Lúc đó, Ban Ấu An đang lật một cuốn sách lấy từ dưới giường lên, Lý Mông nhìn cô rất nghiêm túc, anh tò mò không biết cô nhìn gì, khi nhìn kỹ lại thì anh hồn bay phách lạc.

Trời ơi, thứ mà Ban Ấu An cầm trên tay là một cuốn tạp chí khiêu ɖâʍ mà anh mua từ hồi cấp ba, trong đó có đầy rẫy hình những người phụ nữ khỏa thân, từ Nhật Bản, Châu Âu đến Hoa Kỳ và có cả những bức ảnh hoa huyệt nữa.

Ban Ấu An hoàn toàn không nhận ra rằng anh đang nhìn qua, cô nhìn với vẻ mặt bình tĩnh, bức ảnh nào cô thích cô còn cầm lên để nhìn cho kỹ.

Lát sau Lý Mông lật lại trang mà cô đã nhìn rất lâu, đó là một cô gái Nga tóc vàng, ngực khủng, không có lông ʍυ đi giày cao gót cầm roi, giẫm lên ngực một người đàn ông lực lưỡng.

Lý Mông chợt nhận ra rằng sự khác biệt về thẩm mỹ giữa anh và Ban Ấu An thực sự quá lớn.

Lý Mông đọc loại tạp chí này và thích ngắm những cô gái châu Á nhỏ nhắn và dễ thương. Phải nói là Ban Ấu An rất hợp gu thẩm mỹ của anh.

Việc Ban Ấu An không đỏ mặt khi đọc tạp chí khiêu ɖâʍ thực sự đã phá vỡ nhận thức của Lý Mông, nhưng anh nhanh chóng chấp nhận sự thật này.

Những năm này, ai mà chưa bao giờ xem phim hay ảnh khiêu ɖâʍ.

Hơn nữa, vợ của Lý Mông anh chắc chắn không phải là một người bình thường.

Ban Ấu An quả thực không phải là người bình thường, Lý Mông phát hiện ra cô có rất nhiều bí mật, đôi khi cô phải vắt óc rất lâu mới nói được điều gì đó với anh.

Anh không biết điều gì đang diễn ra trong đầu cô, có rất nhiều biểu hiện nhỏ.

Lý Mông cũng không phải là một người bình thường, anh thích sự tốt bụng của Ban Ấu An đối với mình, và cô phải cân nhắc mọi thứ khi cô nói chuyện với anh.

Những người khác, Ban Ấu An không thèm làm hài lòng.

Hơn nữa, Ban Ấu An cũng có điểm tốt, cô rất giỏi giao tiếp, nếu anh nói chuyện gì thì cô cũng có thể nói cùng anh.

Lý Mông không ngờ rằng Ban Ấu An lại đột ngột tỏ tình vào lúc này, trong lòng rất hưởng thụ.

Ban Ấu An vẫn có anh trong tim.

Ban Ấu An không biết các diễn biến tâm lý trong đầu Lý Mông, cô hồi hộp chờ đợi phản ứng của anh.

Lý Mông không nói lời nào trong một lúc.

Ban Ấu An đã đợi rất lâu, không còn hồi hộp nữa mà bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Tinh thần kiệt quệ quá lâu, một khi thả lỏng cũng không cầm được, huống chi Ban Ấu An đã mất ngủ nhiều ngày.

Cô không thể không nhắm mắt lại.

“Vợ.” Lý Mông cuối cùng nói, “Em có thích SM không?”

Ban Ấu An đang buồn ngủ nghe xong tỉnh táo lại.

“Lý Mông, anh có đang nghe em nói không!” Ban Ấu An tức giận đến mức cuối cùng nói thẳng ra rằng Lý Mông đang bị phân tâm.

Thấy cô cau mày, Lý Mông nhanh chóng giải thích lý do.

Ban Ấu An cuộn tròn vì xấu hổ khi nghe anh nói anh đã biết cô đọc tạp chí khiêu ɖâʍ.

“Em không thích SM…” Ban Ấu An cố gắng chứng minh mình vô tội.

Lý Mông đoán: “Em thích người đàn ông cơ bắp bên trong?”

Nhìn biểu hiện của Ban Ấu An, Lý Mông biết rằng mình đã đoán đúng.

Sở thích của Ban Ấu An rất dễ đoán, chỉ cần cô ấy thích gì là mắt sẽ sáng. Cho dù cùng sống dưới một mái nhà, ở với nhau hơn chục tiếng đồng hồ trong một ngày, Lý Mông vẫn thích nhìn chằm chằm cô, sau ba năm sống chung anh đã nắm hết phân nửa sở thích của cô.

Ban Ấu An nói: “Làm sao anh biết?”

Lý Mông nâng cơ thể ra khỏi người cô, bóp eo cô: “Em không thích anh mà vẫn gả cho anh, anh phải biết tại sao?”

Dù sao cũng không phải vì tiền của anh.

Ban Ấu An chưa bao giờ động đến tiền lương của anh, tiền nấu ăn hàng ngày, tiền điện nước,… Ban Ấu An nhận được các hóa đơn, hai người mỗi người 500 tệ bỏ vào hàng tháng, khi hết tiền thì bỏ thêm vào.

Khi Lý Mông đưa thẻ lương của mình cho cô, Ban Ấu An ôm nó như ôm một củ khoai nóng, cô không thể ngủ ngon được, vì vậy Lý Mông đành phải lấy lại.

Trong năm mới và các ngày lễ, Lý Mông phát cho cô bao lì xì đỏ 520 tệ thì cô sẽ phát lại cho anh bao lì xì 521 tệ

Cô thận trọng và lịch sự đến mức này, bản thân Lý Mông cũng nghĩ, Ban Ấu An nghĩ về anh như thế nào?

Sau này Lý Mông nhận ra, Ban Ấu An có lẽ hơi thèm khát cơ bắp của mình.

Lý Mông hay chạy bộ, vì mồ hôi anh cởi trần đi xung quanh phòng khách, lúc đó có thể làm cho Ban Ấu An động dục.

“Anh… ngay từ đầu đã biết?” Ban Ấu An nắm lấy những điểm mấu chốt khác trong lời nói của anh.

Biết rằng cô thực sự không có nhiều tình cảm với anh.

“Ừm anh biết.” Lý Mông đứng dậy và nhìn xuống Ban Ấu An, trong mắt có chút buồn.

Lý Mông hiểu rằng sự thích thú của Ban Ấu An dành cho anh vẫn chưa đến mức khiến cô có thể trao trái tim mình ra.

Gánh nặng duy nhất của Ban Ấu An đến từ các vai diễn.

Đối với người chồng là anh, tình yêu của Ban Ấu An khiến anh xếp sau bố mẹ và bạn bè nhưng không quá xa.

Ở vị trí nửa vời này, làm tâm anh ngứa ngáy.

Ban Ấu An im lặng một lúc lâu trước khi nói.

“Lý Mông, anh thích ai nhất?” Ban Ấu An hỏi anh.

“Tùy theo thích,” Lý Mông nghiêm túc nói, “Nếu là yêu thích, anh nhất định thích em nhất.”

“Còn nếu không phân biệt.”

Lý Mông suy nghĩ một chút, bật cười, đưa tay chạm vào mặt cô “Vẫn là em.”

“Chắc chắn như vậy?”

“Anh không thể thích bố anh, phải không?"

Ban Ấu An cười thành tiếng, cô cũng ngồi dậy, lấy khăn giấy trên bàn cà phê lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người, sau khi lau xong, Ban Ấu An nói với anh: “Làm sao đây Lý Mông, em ghen tị với anh.”

“Em ghen tị với anh cái gì?”

“Dũng khí của anh.” Ban Ấu An nhìn vào mắt Lý Mông, “Anh đã trải qua rất nhiều chuyện, bố mẹ ly hôn, tình yêu tan vỡ, nhưng anh vẫn có niềm tin vào người khác, sẽ tiếp tục yêu người khác, thật tuyệt.”

Lý Mông không nghĩ tới cô sẽ nói như vậy, anh ngây ngẩn cả người.

“Tính cách của anh cũng rất tốt, Lý Mông, em rất ghen tị với anh từ khi còn học tiểu học.” Ban Ấu An khịt mũi, “Em hoàn toàn khác anh, em là một kẻ nhát gan sợ phiền phức.”

-----

(◕︵◕)(◕︵◕)(◕︵◕)(◕︵◕)