Chương 33: Trung thực 4

“Yêu đương kết hôn có gì tốt?” Ban Ấu An hỏi Dương Nhất Thiến.

Dương Nhất Thiến nói: “Sẽ có người bầu bạn, không cô đơn.”

Nhưng Ban Ấu An chưa bao giờ cảm thấy cô đơn. Cô có sở thích riêng và đã kiên trì trong nhiều năm, nếu chán thì có thể nhắn tin bất cứ lúc nào, không lo không nhận được phản hồi từ bạn tốt.

Dương Nhất Thiến nói một lần nữa: “Ngoài ra, thật tốt khi được bao dung. Anh ấy chấp nhận mọi thứ về cậu.”

Đây là một trong những lý do khiến Ban Ấu An cảm thấy không thể yêu và kết hôn.

Các cặp vợ chồng cần phải trung thực với nhau.

Nhưng Ban Ấu An không thể thành thật với bố mẹ cô, cô cũng không hoàn toàn trung thực với những người bạn tốt của mình.

Ngay cả khi cô được bạn trai bao dung, đối tượng được đối phương bao dung cũng không phải là cô thật, vậy thì còn ý nghĩ gì?

Hầu hết những người yêu nhau trên thế giới này đều bắt đầu từ những người xa lạ.

Một người đã ở trong thế giới phức tạp và hay thay đổi trong một thời gian, Ban Ấu An không nghĩ rằng mình có khả năng mở lòng với một người còn quá nhiều ẩn số.

Cặp đôi lý tưởng của Ban Ấu An là người yêu thời thơ ấu. Tốt nhất là cùng nhau trưởng thành ngay từ những ngày đầu đời, cùng nhau trải qua từng giai đoạn của cuộc sống, gặp gỡ những người giống nhau, cùng chạm vào những điều giống nhau.

“Vậy thì rõ ràng là cậu chỉ yêu bản thân.” Ban Ấu An nhận xét.

“Có lẽ là vậy.” Ban Ấu An mỉm cười, “Thật tuyệt nếu tớ có thể phân thân ra làm một chàng trai và yêu bản thân mình. Tớ chấp nhận mọi thứ về bản thân và tôi sẵn sàng trao mọi thứ cho anh ấy.”

“Sao cậu lại bi quan như vậy, cậu không phải là kẻ gϊếŧ người, cũng chưa từng làm điều gì sai trái. Nếu cậu có khí chất tốt thì ai mà không chấp nhận cậu.” Dương Nhất Thiến búng trán, “Nhìn xem khiêu da^ʍ, cờ bạc, ma túy, cậu có dính vào cái nào đâu.”

Ban Ấu An: “... Tớ nghĩ tớ sẽ đợi khoa học công nghệ đạt đến mức độ thay đổi được tớ có thể trở về yêu đương.”

“Tớ sợ rằng công nghệ này sẽ không có trong thế kỷ 21.”

“Trọng sinh không đúng lúc.” Ban Ấu An đau lòng, “Vậy thì chờ ngày Hệ thống chuyển kiếp hoặc tái sinh sẽ gặp được tớ.”

Nhưng Ban Ấu An đã đợi đến tuổi đôi mươi và không chờ đợi được điều kỳ diệu nào.

May mắn thay, ban đầu không có nhiều hy vọng.

Ban Ấu An không chờ đợi nữa, không đấu tranh nữa, chọn chấp nhận số phận của mình.

Ban Ấu An biết rằng anh chỉ là một người bình thường, không, thậm chí có thể anh không phải là một người bình thường. Cô đã được định sẵn để dấn thân vào một cuộc hôn nhân mà cô đã thất vọng từ lâu.

Chỉ là Ban Ấu An cố gắng làm cho tình huống của cô bớt xấu hổ hơn.

Ban Ấu An quen trốn tránh ánh đèn sân khấu, Trinh Uyển đã sắp xếp cho cô một buổi xem mắt, cô ngoan ngoãn hợp tác, Trinh Uyển còn vào trong hội chị em của mình khen Ban Ấu An hiểu chuyện như thế nào.

Sau đó, Ban Ấu An và Lý Mông kết hôn, Trinh Uyển và Ban Bảo Minh nắm tay Ban Ấu An nói: “Con không bao giờ để bố mẹ phải lo lắng về điều đó.”

Đây là điều mà Ban Ấu An mong muốn trong nhiều năm làm việc chăm chỉ trước mặt bố mẹ cô, cô hài lòng khép lại màn trình diễn của mình tại nhà bố mẹ để bước vào sân khấu gia đình do chính cô và Lý Mông thành lập.

Vài ngày trước lễ cưới, Ban Ấu An không thể ngủ ngon.

Cô đã lựa chọn tốt nhất mà mình có thể đưa ra và cái kết trong tương lai của cô cũng đã được giả định trước, nhưng quá trình diễn ra không theo ý muốn khiến cô sợ hãi.

Ban Ấu An không biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai và cảm giác tội lỗi khi lừa dối Lý Mông luôn khiến cô cảm thấy như sắp mất đi đôi chân của mình.

Tinh thần kiệt quệ, nhưng không cách nào nghỉ ngơi, Ban Ấu An mở mắt cho đến rạng sáng.

Buổi tối trước hôn lễ Lý Mông đã từng bất ngờ gửi một tin nhắn vào rạng sáng.

Lý Mông: [giọng nói]

Ban Ấu An nhấp chuột và nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào.

Ban Ấu An: Có chuyện gì vậy

Sau một lúc, Lý Mông gọi lại cho cô.

Lý Mông: Không sao đâu. Mấy đứa bạn thân của anh đã say giật lấy điện thoại của anh và muốn nói chuyện với em.

Lý Mông: An An, em chưa ngủ à?

Ban Ấu An: Em đang ngủ, ngủ ngon!

Lý Mông:?

Lý Mông ngay lập tức gọi lại, Ban Ấu An do dự vài giây trước khi trả lời điện thoại.

“An An.” Giọng Lý Mông ở đầu dây bên kia có chút mơ hồ.

Ban Ấu An trả lời.

“Em có lo lắng không?” Lý Mông hỏi.

Ban Ấu An muốn nói không, nhưng anh đã đáp lại.

“Không sao đâu, An An, đừng xấu hổ, anh cũng đang căng thẳng.” Giọng nói của Lý Mông hơi mỉm cười, rất dịu dàng, “Hôm nay anh đã mặc ngược quần áo ra ngoài, anh đã nghĩ đến việc lỡ như anh mặc quần áo chú rể lộn ngược thì phải làm sao?”

Ban Ấu An nở nụ cười: “Nghĩ cái gì vậy, ngược thì không mặc được.”

“Không, anh vẫn đang lo lắng. Vì vậy, hãy nhìn anh, An An, em nhìn chằm chằm vào anh trong ngày cưới, đừng để anh làm sai.” Lý Mông nói với chính mình, “Đừng lo lắng, An An, anh cũng dõi theo em.”

Ban Ấu An nghe thấy lời an ủi cẩn thận của anh, trong mắt một chút ướŧ áŧ.

Đối mặt với Lý Mông như vậy, Ban Ấu An cảm thấy mình vô cùng ích kỷ và xấu xa.

“Được.”

“Có chuyện gì anh sẽ cùng em lo liệu, An An, nói cho anh biết khi em có chuyện.” Lý Mông nói, “Đừng sợ phiền phức.”

“Ừm”

“Tuy nhiên, bây giờ anh có chuyện.”

“Gì?”

“Cái này… Anh muốn gọi em là bã xã, có được không?”

Ban Ấu An sờ sờ mặt, “Anh gọi đi.”

“Bà xã.”

“…Ừm.”

“Em không biết đâu, những người anh em tốt của anh đang ở đây, trước đây từng nói anh nhất định sẽ không có vợ.” Lý Mông cao giọng nói, “Kết quả là, anh sắp kết hôn, còn mấy người đó thì độc thân. Bọn họ lôi kéo anh đi uống rượu là vì ghen tị. Anh thật may mắn khi gặp được em. Em nghĩ có đúng không?”

Ban Ấu An há hốc mồm và không biết phải trả lời như thế nào.

Lý Mông nghe có vẻ quá hạnh phúc, và lẽ ra cô phải đáp lại anh bằng một giọng điệu vui vẻ như vậy, nhưng cô không thể nói được lời nào.

Lý Mông kết hôn với người không phải người mình yêu, có thể cười hạnh phúc như vậy sao?

Tình cảm của anh trong sáng như vậy, làm sao cô có thể hành động để không khiến cô thất vọng?

“An An, buồn ngủ?”

Ban Ấu An nhanh chóng giả vờ buồn ngủ, khi Lý Mông cúp máy, cô nhận ra rằng mình đã đổ rất nhiều mồ hôi.

Mùi vị lừa dối một người khiến cô khó chịu.

Lý Mông thích Ban Ấu An, đó là gánh nặng đối với cô.

Ban Ấu An chỉ có thể dùng cái việc Lý Mông còn có bạch nguyệt quang để tự an ủi mình.

Khi Thi Thải trở về, cô nhất định sẽ mai mối cho họ.

Đây là điều duy nhất cô có thể trả lại cho Lý Mông.

--------