Chương 44

Không đợi Sohyun hoàn hồn, Jungkook cầm con dao, điên cuồng rạch trên mặt Sohyun tới mấy phát. Những vết rạch sâu dần dần phá hủy đi gương mặt của Sohyun, máu rơi lênh láng xuống đất.

Nayeon hét lớn, nhắm chặt mắt lại, thu người về một góc, ngồi co ro đầy sợ hãi.

Sohyun đau đớn ôm mặt hét, Jungkook nheo mắt có vẻ không hài lòng, mạnh bạo đâm thẳng con dao ngay đúng tim ả.

Sohyun vùng vẫy rồi từ từ nhẹ dần, và tắt thở.

Nayeon sợ đến muốn ngất đi, nhưng ông trời lại không muốn ả được yên ổn, Jungkook quay sang nhìn Nayeon, bộ đồng phục đẫm máu nhìn rất quỷ dị, ấy vậy mà lại khiến cậu càng thêm xinh đẹp, khuôn mặt thiên thần nở ra một nụ cười. Bình thường thì Nayeon sẽ nghĩ đó là nụ cười đầy đẹp đẽ, trong sáng nhưng ngay lúc này, nó lại cực kì tàn nhẫn, như rất hứng thú với con mồi mới của mình.

"T... tha cho tôi..."

Jungkook nhướn mày, "Jungkook tôi làm việc rất rõ ràng."

Chỉ câu này, Nayeon đã biết bản thân hết hi vọng.

Jungkook mơn mớn con dao xuống vùng bụng của Nayeon, cảm giác sắc bén xuyên qua áo khiến Nayeon rung cả người, mắt mở to nhìn Jungkook.

Đến khi đã phản ứng kịp với hành động của cậu, thì con dao đã mạnh mẽ rạch thành một đường thẳng trên bụng Nayeon, máu phun ra khắp nơi, dính lên mặt của Nayeon lẫn Jungkook.

Nayeon hét lớn, con dao ấy lại đâm thẳng vào cổ họng ả, máu phụt ra, ả đau đớn. Jungkook rất ác độc, cậu không nhắm vào mạch trên cổ để ả chết ngay mà chỉ nhắm vào vùng không gây nguy hiểm nhưng lại là sát thương lớn để hành hạ Nayeon.

Nayeon nhìn Jungkook, ánh mắt hằn lên tia máu, "C... cậu... sẽ g... gặp báo ứ...ứng!"

Jungkook nghe vậy, cười lạnh một tiếng, cúi đầu nói nhỏ, "Báo ứng sao? Tiếc thật, tôi đã gặp nó rồi."

Nayeon mới nghe xong, con dao của Jungkook đã không ngừng moi ruột gan của ả ta ra.

Jungkook nhếch môi, nụ cười đến tận mang tai.

Nayeon lúc chết vẫn mở mắt to kinh hãi.

Jungkook không quan tâm, đâm mạnh nhiều phát dao lên xác Nayeon.

Đến khi đã giải tỏa được cơn giận, Jungkook đứng dậy, đầu gối còn hơi cứng lại nên có chút khó khăn để đứng lên, Jungkook dựa vào tường, thở ra một hơi dài.

Nhìn hai cái xác trước mặt, khuôn mặt Sohyun bị rạch đến biến dạng, nội tạng Nayeon thì bị cậu làm tơi tả đến nằm hết trên đất.

Jungkook ôm đầu. Sehun và Luhan đều nghĩ cậu đã quen với việc gϊếŧ người như cơm bữa, nhưng cậu lâu lâu lại sẽ ám ảnh những xác chết. Đến lúc đó, cậu sẽ phải một mình chịu đựng nỗi sợ hãi đó. Đúng vậy, chỉ một mình cậu...

Lòng chua xót, giọt nước mắt từ từ rơi xuống từ khoé mắt. Jungkook ôm mặt, khóc không ra tiếng.

Bên cạnh cậu, có hàng ngàn người xuất hiện hằng ngày, nhưng cậu lại không thể có cảm giác ấm áp.

Thật không ngờ, sau khi chia tay Taehyung, cậu lại càng thêm đau đớn, hằng đêm nằm một mình trên giường mà nhớ về những ngày tháng còn hẹn hò. Nhưng, cậu vẫn không hề quên đi một điều trong cơn mơ hạnh phúc ấy... dù thế nào đi chăng nữa, cậu... vẫn cô độc.

Cậu chỉ còn lại một mình, dù hằng ngày đều gặp ba mẹ, bạn bè, nhưng cảm giác cô độc vẫn bao trùm lấy cậu.

Jungkook khóc nấc lên, thu người lại ngồi ở trong góc.

Một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy cậu, Jungkook ngẩng đầu, thấy người kia thì lại khóc càng thêm to.

Luhan đau lòng, càng ôm chặt cậu hơn, nhẹ giọng an ủi, "Kook, tớ biết cậu đang suy nghĩ cái gì. Tớ biết cậu cảm thấy như thế nào. Cậu vẫn luôn cảm thấy cô độc như vậy đúng không? Tớ biết, tớ hiểu, tớ rõ rồi."

Jungkook vùi mặt trong lòng Luhan, chiếc áo Luhan đang mặc bị ướt hết một góc.

Tay Luhan dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cậu, "Kook, tớ với cậu là bạn. Tớ đồng hành với cậu được mấy năm rồi, cậu vẫn không thể mở lòng với tớ sao? Cậu tại sao lại bảo thủ như vậy? Cậu làm vậy cũng chỉ muốn thu hẹp bản thân mình với cuộc sống bên ngoài thôi."

Sehun đứng một bên nhìn Jungkook mà cảm thấy tức ngực. Lại nhìn đến hai cái xác, Sehun cũng đau lòng thay.

Dù là một kẻ gϊếŧ người, dù là một người thừa kế Jeon gia, dù là người của Hắc đạo.

Nhưng... Jungkook vẫn chỉ mười tám tuổi, cậu vẫn chỉ là một đứa bé. Vậy mà, lại không thể sống cuộc đời của một đứa bé...

"Jungkook... cậu thật đáng thương quá đi mất..."

Jungkook thống khổ, nước mắt vốn muốn kìm trong lòng lại ùa ra.

Luhan vẫn để cậu khóc như vậy, nói, "Tớ đã sai khi để cậu một mình. Nên... đừng nhé vậy nữa..."

Đừng cố gắng che giấu bản thân.

Đừng cứ mãi lấn sâu vào bóng tối.

Đừng mãi thu hẹp bóng dáng trong góc nhỏ.

Đừng bao giờ khóc trong im lặng.

Và... đừng chịu đựng nỗi đau một mình nữa.

Tớ... sẽ đau lòng...