Chương 43

Giờ ra về, Jungkook đứng dậy rời đi thậm chí còn không mang theo cặp.

Jimin khó hiểu hỏi, "Bạn học Jeon, cậu đi đâu thế? Cần tớ mang cặp về không?"

Jungkook không trả lời đi ra ngoài.

Yoongi khó chịu, "Cậu quan tâm cậu ta làm gì? Tính tình cộc cằn như thế thật đáng ghét."

Jimin xua tay, "Dù sao cậu ấy cũng rất thân với Kim gia, tớ có thể coi bạn học Jeon là bạn luôn cơ mà."

Yoongi mím môi, khuôn mặt khó coi đến cực điểm. Ấy vậy mà, Jimin lại không để ý mà chăm chú dọn sách vở bỏ vào cặp Jungkook và mang đi để ngày mai trả cho cậu.

~.~.~.~.~.~.~

5 giờ rưỡi tối Jungkook ra nhà hoang sau trường.

Ngoài dự đoán của cậu, Taehyung và Ho Seok đã ở đó, cúi đầu đi xung quanh như đang tìm kiếm cái gì đó.

Jungkook nhíu mày, "Các người đang làm gì đấy?"

Hai người kia liền giật mình, vội xua tay, "Không có gì đâu."

Jungkook nghi ngờ nhìn, "Thật không?"

Taehyung bối rối, "E... em tới đây vào giờ này làm gì?"

Jungkook nhướn mày, "Anh biết rồi còn hỏi làm gì?"

Taehyung và Ho Seok bĩu môi, sao hai người lại quên mất tối nay cậu sẽ xử hai ả kia tại đây chứ.

Ho Seok lắp bắp, "Nhưng... nhưng mà sao em tới sớm vậy?"

Jungkook nheo mắt, bắn ra tia nguy hiểm, "Nhiều chuyện."

Ho Seok co rúm người, cố gắng khiến cho bản thân thành không khí.

Jungkook nói, "Các người tới đây làm gì?"

Taehyung định nói dối, nhưng ánh mắt Jungkook giống như đang ép buộc anh phải nói thật, "Thì... bọn anh đang tìm vết tích của hung thủ gϊếŧ người."

Jungkook cười khẩy, "Hung thủ gϊếŧ người? Đang ảo tưởng bản thân là thám tử Conan sao?"

Ho Seok gãi đầu, "Hung thủ vụ án nghe nói rất bí ẩn, viết thư bằng ngón tay nhưng lại không hề có dấu vân tay a."

Jungkook nghiêng đầu, biểu cảm vẫn lạnh nhạt khiến ai cũng không thể đoán ra suy nghĩ của cậu, "Không có dấu vân tay?"

Jungkook nhìn xuống đất, chỗ nào cũng có máu khô đọng lại, đâu đó trong căn nhà thoang thoảng mùi tanh sắt gỉ. Có lẽ cảnh sát sợ đến mức không dám dọn dẹp rồi.

Jungkook mím môi, "Ở đây không có dấu vết nào đâu."

Không có dấu vết? Taehyung nhíu mày. Làm sao cậu biết ở đây không có dấu vết nào?

Taehyung và Ho Seok rời đi, hai người đi không hề quay đầu nên không chú ý tới khuôn mặt quỷ dị của Jungkook.

Đến khi hai người kia đã đi xa, Jungkook lấy điện thoại ra gọi cho Sehun, "Cậu đã phong tỏa tin tức hết chưa?"

Sehun khó hiểu, "Phong tỏa cái gì?"

Jungkook nói, "Cái vụ tớ gϊếŧ ả học sinh hồi mùa hè."

Sehun à lên một tiếng rồi nói, "Ừ, tớ đã xử lí gọn ghẽ rồi."

Jungkook cười nhạt, "Tớ nghĩ Jung gia và Kim gia có thể sẽ lục lại vụ án lúc đó đấy."

Sehun không có vẻ gì ngạc nhiên trước chuyện động trời này, "Cậu gϊếŧ người tàn bạo quá nên bọn họ nghi ngờ là đúng rồi."

Nhớ tới cách gϊếŧ người của Jungkook là Sehun không ngừng lạnh sống lưng. Nếu lúc ban đầu Jungkook gϊếŧ người thì biểu cảm có vẻ ghê tởm cái xác chết nhưng về sau thì Jungkook lại có vẻ rất thích thú. Cứ mỗi lần hành hạ người khác thì khoé miệng của Jungkook không ngừng nhếch lên, có khi còn tới tận mang tai. Thật sự là ác quỷ a.

Phát giác có thêm người nào đó đang đứng gần mình, Jungkook bỏ tay vào túi.

Jungkook cười một tiếng, "Tớ nghĩ đã có người biết bí mật của chúng ta rồi a."

Sehun bên kia cười to, "Đứa nào xui xẻo vậy?"

Jungkook nói, "Chắc phải nhờ cậu rồi."

Sehun bĩu môi, "Cứ mỗi lần gϊếŧ người thì lại bắt tớ giấu dấu vết. Lúc bị bắt thì có khi tớ còn bị tội đồng loã đó nha."

Jungkook tắt máy.

Ngẩng đầu, khıêυ khí©h nhìn Nayeon và Sohyun. Hai ả đang trốn ở bên góc cây, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Jungkook.

Hai ả biết bản thân sẽ không sống qua ngày hôm nay nên cũng không muốn Jungkook yên ổn và đã tới sớm để cài bẫy.

Jungkook tất nhiên sẽ đoán ra được chuyện này nên đã tới sớm hơn.

Jungkook bước tới gần hai ả, "Hai người đã nghe trộm tôi nói điện thoại sao?"

Nayeon và Sohyun câm nín, hay nói đúng hơn là cổ họng của họ tự dưng lại không nói ra được lời nào. Không lẽ... vụ án gϊếŧ người tàn bạo nhất lịch sử trường BigHit, và hung thủ... là Jeon Jungkook sao?

Đột nhiên, trước mắt Sohyun toàn là một mảnh tối đen, máu tươi không ngừng phụt ra, cảm giác đau đến nỗi khiến Sohyun không ngừng la hét.

Nayeon hét to một tiếng, hoảng sợ nhìn đôi mắt rơi long lóc trên mặt đất. Nước mắt ả rơi xuống, tim đập mạnh cực kì.

Nayeon kinh hãi nhìn Jungkook, trên tay cậu cầm một con dao nhỏ và đó cũng chính là thứ đã khiến đôi mắt của Sohyun biến mất. Máu tươi văng lên người Jungkook, đồng phục màu trắng bị nhuộm thành một màu đỏ tươi.

Cậu... cậu là ác quỷ. Cậu chắc chắn không phải là người phàm. Làm gì có người phàm nào có thể tàn nhẫn đến như vậy cơ chứ.