Jungkook và Taehyung đi lên lớp, bọn học sinh rất ngoan ngoãn mà tản ra hai bên để nhường đường.
Nayeon và Sohyun câm nín nhìn Jungkook càng đi xa, hai ả không dám thốt ra một lời nào.
Jimin, Yoongi và Ho Seok cũng nhanh chóng đi theo.
Jimin hỏi, "Bạn học Jeon, cậu đã làm gì mà hai ả kia sợ đến thế?"
Jungkook cười lạnh, "Chỉ dùng một vài chiến thuật tâm lý thôi."
Jimin ồ lên một tiếng, "Vậy ư? Cậu thật thông minh a."
Đến khi Jungkook, Jimin và Yoongi vào lớp học, Taehyung và Ho Seok mới trở về lớp.
Trên đường đi, Taehyung mím môi suy nghĩ. Anh thật sự không thích cậu như vậy, thật là quá thủ đoạn.
Bây giờ, Jungkook đã hoàn toàn thay đổi. Hoặc... cậu vốn đã không còn là Jungkook cách đây ba năm về trước.
Ho Seok đi bên cạnh, có chút e dè hỏi, "Nếu tớ không nhầm, thì Jungkook lúc nãy có nói gì với hai ả kia đúng không?"
Taehyung không giấu giếm, "Ừ, em ấy hẹn gặp hai ả lúc bảy giờ tối ở nhà hoang sau trường."
Ho Seok kinh ngạc hỏi lại, "Bảy giờ tối ở nhà hoang sau trường?"
Taehyung nhíu mày, "Có chuyện gì sao?"
Ho Seok mím môi, chậm rãi nói, từng câu từng chữ nói ra rất nhẹ nhàng, "Mấy đứa học sinh trường mình đồn nhà hoang sau trường có một kẻ gϊếŧ người tàn bạo a. Vài tháng trước, trong lúc chúng ta nghỉ hè, ngay tại nhà hoang đó, có một người bị gϊếŧ cực thảm luôn."
Taehyung nheo mắt, "Bị gϊếŧ như thế nào?"
Ho Seok rùng mình một cái, "Toàn thân đều có máu, gãy hai cái xương sườn, hai con mắt đều bị móc ra lăn trên mặt đất, nó cứ trợn trợn lên trong tởm cực. Khuôn mặt bị rạch đến biến dạng, không nhận dạng được luôn, nhưng vẫn có thể biết được đó là một người con gái mang đồng phục trường mình."
Ho Seok nói tiếp, "... Còn có xác nhận, có rất nhiều muối ớt khắp nơi trên khuôn mặt bị rạch kia, cực thốn! Cái chết như vậy, có thể nói là rất rất rất tàn nhẫn. Ngay cả phần nội tạng bên trong cũng bị móc ra, nhất là trái tim đã bị dao rạch đến thành từng mảnh nhỏ."
Taehyung nhăn mặt, đột nhiên anh muốn nôn quá a.
Ho Seok cũng đâu có kém Taehyung, mặt tái xanh nói, "Lúc cảnh sát tới nơi còn phải khϊếp sợ nữa, thậm chí còn có nhiều người vì quá sợ mà bất tỉnh. Trong khi cảnh sát tìm kiếm, có một người phát hiện ra, ở khắp mọi nơi đều có mùi máu tươi, có thể nói, cô gái đã bị di chuyển rất nhiều lần trước khi chết. Thi thể của cô gái hoàn toàn nát bét, mấy ông kiểm tra tử thi phải mất hết một ngày rưỡi mới có thể thu gom được toàn bộ cái xác."
Taehyung khó hiểu, "Cảnh sát không bắt được hung thủ sao?"
Ho Seok lắc đầu, "Hung thủ rất thông minh, hắn ta đã che giấu những dấu vết của mình. Hung thủ là một người cực kì tàn độc nên cảnh sát đã phong tỏa nơi đó, cấm cho người lạ vào trong."
Taehyung nhăn mặt, "Tởm quá."
Ho Seok bĩu môi, "Cái chết của cô gái đó cực kì tởm lợm luôn. Chắc hung thủ phải hận cô ta lắm đấy."
Taehyung hỏi, "Từ lúc đó đến giờ còn vụ nào như vậy không?"
Ho Seok lắc đầu, "Không có, hung thủ có vẻ không còn hoạt động, hoặc là đang chuẩn bị một kế hoạch gì đó rồi."
Taehyung nghi hoặc nhìn Ho Seok, "Sao cậu biết rõ thế?"
Ho Seok nhướng mày, "Lúc đó ba tớ, ba cậu và cả ba Jungkook cũng tới hiện trường để xem đó. Tớ có đi theo nên mới biết. Cậu và Jungkook thì đâu có đi đâu."
Taehyung không nói gì, Ho Seok cũng im lặng.
Đột nhiên, Ho Seok á lên một tiếng.
Taehyung khó chịu, "Cậu bệnh à?"
Ho Seok nói, "Bên cạnh cái xác của cô gái còn có một bức thư được viết bằng máu, cảnh sát xác nhận đó là máu của cô gái đó."
Taehyung hỏi, "Bức thư viết gì?"
Ho Seok nghiêng đầu nói, "Nó viết là 'Tôi rất không vui khi phải gϊếŧ một kẻ dơ bẩn như cô ta. Nhưng mà, gϊếŧ cô ta cảm giác cũng không tệ mấy. Tôi rất cảm kích nếu bọn cớm các người dốc toàn lực truy tìm tôi, điều đó làm tôi cảm thấy bản thân được chú ý."
Taehyung nheo mắt, "Có lẽ đó là hung thủ ghi rồi. Vậy mà cảnh sát không thể tìm ra dấu vân tay?"
Ho Seok lắc đầu, "Không có. Chữ viết rõ ràng là viết tay nhưng lại không hề có dấu vân tay."
Taehyung kinh ngạc, "Không thể nào."
Ho Seok nói, "Có khi hung thủ không có dấu vân tay."
Taehyung khó hiểu, "Nhưng là con người mà lại không có dấu vân tay sao?"
Nhưng không ai có thể trả lời câu hỏi của anh.