Chương 41

Baekhuyn cười lạnh, "Bổn tiểu thư? Các người có tư cách nói với tôi câu đó?"

SeungRi nói tiếp, "Các người biết tôi là ai không?"

Nayeon nhíu mày, hỏi, "Vậy hai người là ai?"

Jungkook bước lên, đứng giữa Baekhuyn và SeungRi, "Tất nhiên là phu nhân Kim gia và Jeon gia rồi."

Taehyung mặt lạnh đứng bên Jungkook, "Để tôi xem, ai mới là người chán sống."

Nayeon và Sohyun sợ điếng người, chân không còn chút sức lực nào mà ngã khuỵ xuống đất.

Bọn học sinh bất ngờ, dù bọn họ đều biết Baekhuyn và SeungRi đều là người của Kim gia và Jeon gia nhưng không ai nghĩ tới hai người lại là phu nhân.

Thôi rồi, Nayeon và Sohyun động vào nhầm người rồi.

Sohyun lắp bắp, "C... cháu xin lỗi."

Nayeon kinh hãi, "Hồi nãy... c... cháu lỡ lời.... cháu.... x... xin lỗi."

Jungkook nghiêng đầu, cười một cái, "Tôi thật không ngờ, hai tiểu thư đây lại bị cà lăm a."

Nói là cười, nhưng lại không hề có một tia vui vẻ nào, chỉ còn một mảnh hàn băng lạnh lẽo.

Taehyung nói với Baekhuyn và SeungRi, "Hai người về đi, chuyện còn lại bọn con có thể lo được ạ."

Baekhuyn gật đầu, "Ừ, ta sẽ về và kêu Chanyeol đuổi việc bọn họ."

SeungRi nói, "Bọn ta về đây, hai đứa lo chuyện cẩn thận đấy."

Sau khi hai chiếc xe limo rời đi, hơi thở lạnh băng từ Jungkook lan toả ra khắp khu vực gần đó.

Taehyung đứng đó, cũng không có ý ra ngăn cản. Vì anh biết được, Jungkook hiện giờ đang tức giận, nếu mà ra cản thì có khi cậu sẽ coi anh là địch luôn cũng nên.

Nayeon và Sohyun bây giờ đang không ngừng cầu mong bản thân có thể ngất đi, hai người đều đang rất hối hận khi động đến Jungkook. Jungkook hiện giờ cực kì đáng sợ.

Bởi vì Jungkook cúi xuống nhìn hai người nên cũng chỉ có hai người thấy được vẻ mặt của cậu bây giờ.

Môi mím chặt, còn có thể nghe tiếng nghiến răng ken két, đôi mắt tím nhạt tối sầm lại.

Một lúc lâu sau, Jungkook mở miệng, "7 giờ tối, nhà hoang sau trường." Rồi lạnh nhạt đứng dậy.

Hai ả như muốn nghẹt thở mà chết, giọng nói của Jungkook cực kì âm trầm, từ đâu đó lan ra một hơi thở lạnh lẽo đến cực độ, khí thế từ cậu khiến hai ả bị đè ép đến khó thở. Thật... thật đáng sợ...

Lúc Jungkook đứng lên, vẻ mặt vẫn như bình thường khiến ai cũng hoài nghi sát khí hồi nãy.

Chỉ duy nhất Taehyung đứng gần nhất mới biết rõ được, Jungkook chính là người làm ra chuyện khiến mọi người sợ hãi. "7 giờ tối, nhà hoang sau trường? Rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy Jungkook?"

Jungkook cười một cái, nhưng lại khiến ai thấy nó cũng đều thấy trái tim của mình như đóng băng lại, "Tôi - Jungkook này không ngại ai đâu!"

Một câu nói ngắn ngủi, mọi người tự động hiểu được, không biết sao lại có cảm giác không nói lên lời. Vì cậu không ngại ai nên một khi có người dám động vào cậu, tất cả đều không được bình an! Hay nói rõ ràng hơn, là phải chết!

Jungkook đá vài cái lên người hai ả kia cho hả giận.

Hai ả kia mới nãy còn to mồm nhưng bây giờ một lời cũng không dám thốt ra. Thật quá nhục nhã, đường đường là đại tiểu thư mà bị người ta khinh rẻ như thế khiến hai ả không nói nên lời.

Jungkook đứng đó nhìn, lại giống như một con đại bàng ngước nhìn con mồi của mình.

Nhưng, ánh mắt ấy, lại khiến cho người ta nghĩ rằng, tất cả mọi thứ trên thế gian này, cậu đều không để vào mắt. Hay nói đúng hơn, là tất cả mọi thứ, đều không đáng được cậu để vào mắt.

Lúc này, Nayeon và Sohyun tuyệt vọng. Hai người bọn họ, chắc chắn không thể sống qua hôm nay rồi.

Nayeon nói, "T... tha cho tôi..."

Giọng của ả cực kì nhỏ, Jungkook nheo mắt, "Nói cái gì? Nói to lên!"

Jungkook như muốn quát lên, giọng cũng lên cao.

Taehyung nhíu mày, vỗ nhẹ vào vai cậu, "Em bình tĩnh lại đi."

Jungkook hừ lạnh rồi quay sang chỗ khác, không để tâm tới hai ả.

Sohyun cầu xin, "Bọn tôi sai rồi... tha cho bọn tôi đi..."

Jungkook cười khẩy, "Tha? Các người có tư cách gì? Các người có tư cách gì mà để tôi phải tha?"

Jungkook cúi xuống, cậu nói nhỏ hết mức, kể cả Taehyung đứng gần nhất cũng không hề nghe được gì.

Nayeon và Sohyun nghe xong, hai mắt mở to trừng trừng nhìn Jungkook, vẻ kinh hãi đến tột độ không thể che giấu.

Ác quỷ... cậu là ác quỷ....

"Hai cô có biết, ác quỷ... rất thích gϊếŧ người không."