Chương 12: Thành thân

Nàng cũng có lý chẳng sợ trừng trở lại.

“Được.”

Hắn nói câu này tựa như sắp cắn đứt hàm răng mới nói ra.

“Nàng lưu lại, ta cũng lưu lại, thế nhưng quay lại Hỏa bảo sau, ta không thành thân! Ta không cưới một nữ nhân sẽ dùng sự quan tâm của ta làm uy hϊếp.”

Hắn giận dữ để lại những lời này, mặc kệ lời này có thể sẽ để cho hai người đều hối hận.

“Được! Không cưới liền không cưới!”

Nàng cũng giận, phản bác trở lại.

Hừ! Tên mãng phu này, liền cho rằng chỉ có hắn biết nói lẫy sao? Nàng cũng được a!

Nhìn bọn họ từ vốn ngọt ngào nhập phủ, đến hiện tại bầu không khí giương cung bạt kiếm, Mộ Tình Đan trong lòng sinh hổ thẹn, không biết nên khuyên như thế nào mới tốt.

Tại sao lại như vậy? Nàng không nghĩ muốn làm xấu nhân duyên người ta nha!

Liễu Bình Lục lộ ra nụ cười gằn, nhìn Mộ Tình Đan, còn không quên bỏ đá xuống giếng một phen.

“Cậu lần này thảm, hại người ta cãi nhau đến nỗi biệt ly, cậu cẩn thận buổi tối ngủ sau khi cậu ngủ, nam nhân kia sẽ mang theo đại đao của hắn chém chết cậu!”

“Cậu câm miệng lại!”

Đều lúc nào rồi, nữ nhân này còn đang nói lời châm chọc.

“Ha! Đến lúc đó nếu như hắn chặt thành quá nhiều khối, tớ có thể giúp cậu thu thập chúng trở về.”

Liễu Bình Lục tiếp tục ác miệng.

Mộ Tình Đan liền muốn Liễu Bình Lục câm miệng lại, hiện tại nàng chỉ muốn đợi được sau khi mọi chuyện kết thúc, muốn nhanh chóng mang theo bao y phục chạy trốn. Mới sẽ không thật sự bị khảm thành n đoạn thu thâp không đủ a!

Từ ngày đó bắt đầu, Trạm Sơ Bạch cùng Viêm Vũ Lang rơi vào chiến tranh lạnh càng to lớn hơn. Hắn tuy như trước sẽ bên người bảo vệ nàng, thế nhưng hắn sẽ không lại nói lời nhẹ nhàng, quả thực như trầm mặc ở sau lưng nàng, làm cho người ta có một áp lực vô hình.

Mà Trạm Sơ Bạch cũng vô cùng quật cường, thẳng thắn đối với hắn bào trì thái độ không nghe không thấy, hoàn toàn lơ là hắn xem là người A qua đường.

Sáng sớm hôm đó, nàng vội vàng điều hành lương thực, nhưng lúc về phủ Tướng quân dùng cơm trưa thì đột nhiên cảm thấy thân thể không khỏe, làm cho nàng ngay lúc đó quyết định chuyển hướng về phòng nhỏ của Liễu Bình Lục.

“Bình Lục, tớ nghĩ muốn nhờ cậu giúp tớ xem mạch, mấy ngày nay tớ hình như là bị cảm, luôn cảm thấy khẩu vị không được, người cũng thường thường rất mệt mỏi.”

Liễu Bình Lục nhưng không nói hai lời, đứng dậy đi đóng cửa lại, sau đó lôi kéo Trạm Sơ Bạch ngồi vào bên cạnh bàn, giúp nàng rót chén nước.

“Cậu không phải cảm mạo, mà là mang thai.”

Cái gì?

Trạm Sơ Bạch không thể tin tưởng mà nhìn Liễu Bình Lục, sững sờ vuốt bụng bằng phẳng của chính mình, đáy lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác kỳ dị, có chút lo lắng, nhưng có vui sướиɠ càng nhiều.

“Hai ngày trước lúc tớ giúp cậu xem mạch thì liền phát hiện, nhưng sợ chồng cậu phát hỏa, trách tội Tình Đan để cậu gấp rút lên đường đến nỗi thân thể quá mức mệt nhọc, vì lẽ đó nên gạt các cậu trước không nói.”

Trạm Sơ Bạch nghĩ đến cá tính của Viêm Vũ Lang, hơn nữa phản ứng có thể sẽ có của hắn, cũng không nhịn được nở nụ cười.

“Hắn xác thực có thể trách tội lung tung.”

“Ai ~ ngày đó xem các cậu ồn ào thành như vậy, Tình Đan gần như sắp muốn đi mổ bụng tạ tội.”

Liễu Bình Lục nhấc lên tranh chấp ngày đó.

“Chuyện kia không liên quan chuyện của cậu ấy nha.”

Muốn trách thì trách nam nhân kia bá đạo không thể hiểu nổi, tính khí cũng quá kém, lại thật sự như vậy không để ý tới nàng…

“Kỳ thực, hắn nghĩ tới cũng không sai, chỉ bằng ba người tiểu nữ sinh chúng ta, làm sao bảo vệ một cái thành?”

Liễu Bình Lục công đạo nói:

“Mà nói đến cùng, hắn chỉ là quan tâm cậu, hắn tuy rằng không biết cậu mang thai, thế nhưng hẳn là mơ hồ nhận ra được thân thể cậu có biến hóa, mới không muốn để cho cậu quá mức mệt nhọc. Chỉ cần điểm ấy, lời cậu nói ngày đó, là có chút quá đáng.”

Dù sao không có ai có thể nhịn được chuyện sự quan tâm của chính mình bị xem là điều kiện để quy ra giá cả, chuyện kia sẽ làm cho người khác cảm giác tình yêu của mình rất không thể chịu nổi.

Trạm Sơ Bạch cắn cắn môi, tuy rằng muốn phản bác, thế nhưng kỳ thực trong lòng không thừa nhận cũng không được vì lời bạn tốt nói không sai, hắn coi nàng thành một nữ nhân cần phải bảo vệ, vì lẽ đó không muốn để cho nàng tham dự chiến sự cũng là chuyện đương nhiên.

“Các cậu chiến tranh lạnh chính cậu cũng không dễ chịu, hiện tại cậu còn mang thai thời kỳ đầu, tốt nhất cẩn thận tâm tình biến hóa của cậu nhiều hơn, bằng không cẩn thận hài tử này không chịu nổi.”

Liễu Bình Lục dặn dò nói.

“Ta biết rồi.”

Trạm Sơ Bạch đứng dậy rời đi, khi nàng mở cửa phòng thì nhìn thấy Viêm Vũ Lang lo lắng ở ngoài cửa phòng đi tới đi lui. Sau khi phát hiện nàng ra ngoài thì dừng bước, mặt lạnh đi ra.

Nàng vốn muốn mở miệng gọi hắn, thấy thái độ hắn lạnh lùng, tâm lý đột nhiên co quắp, không biết phải làm như thế nào phá vỡ chiến tranh lạnh giữa hai người hiện nay.

Ở tại chỗ sững sờ một lát, cuối cùng chỉ có thể trầm mặc đi ra. Nàng không nhìn thấy, sau khi nàng rời đi, Viêm Vũ Lang lại là một mặt sốt sắng đứng ở sau lưng nàng, trên mặt vẻ lo lắng lộ rõ ràng không chút dấu diếm.

Đêm đó, đại quân quân đội địch quốc đột nhiên bao vậy tứ phía. Biên thành nho nhỏ trong đêm đen nhanh chóng nhiễm lên một mảnh lửa đỏ.

Viêm Vũ Lang vừa thức tỉnh, vội vã chay như bay đến trong phòng Trạm Sơ Bạch.

“Tỉnh lại đi! Xảy ra vấn đề rồi!”

Hắn lắc nàng, vừa đưa nàng nâng dậy, vừa cầm lấy y vật nàng để ở bên cạnh giúp nàng mặc vào.

“Làm sao?”

Trạm Sơ Bạch lập tức tỉnh táo thêm một chút, chủ động tiếp nhận y vật mặc.

“Hẳn là quân địch công thành.”

Hắn nhìn thấy ở ngoài bầu trời phủ Tướng quân hiện ra ánh sáng đỏ, phỏng đoán như vậy.

Nàng bất an nhìn hắn, giờ khắc này ai cũng không có tâm tình đi lưu ý chiến tranh lạnh.

“Vũ Lang…”

“Đem đồ vật quan trọng mang theo, chúng ta đi nhìn những người khác.”

Hắn nhanh chóng bàn giao, ôm nàng một cái, cho nàng chỗ dựa.

Trạm Sơ Bạch ổn định tâm tình, thu thập đơn giản một chút rồi theo hắn ra ngoài phòng.

Viêm Vũ Lang nắm tay của nàng, hai người đi tới phòng khách, nhìn thấy Liễu Lục Bình còn có Mộ Tình Đan.

Mộ Tình Đan vội vã nói:

“Không nghĩ tới bọn họ sẽ ở lúc nửa đêm trực tiếp phát động công kích, tớ đã để Phó tướng mang theo những người khác dẫn đầu đi tị nạn, chúng ta là người rời đi cuối cùng.”

Liễu Bình Lục nói tiếp:

“Chờ chúng ta vừa đi sau, cạm bẫy tớ thiết lập tại tường thành sẽ tự động mở ra, hẳn là có thể ngăn trở bọn họ một đoạn thời gian, tiếp theo mỗi năm mươi mét sẽ có một cái bẫy ngăn cản, vì chúng ta tranh thủ thời gian.”

Trạm Sơ Bạch cũng theo đó báo cáo bộ phận chính mình phụ trách.

“Lương thực cũng đều trù bị được rồi, với số lương thực này người tị nạn bên trong thành có thể chống đỡ một tháng trước, nguồn nước bởi vì không kịp đào, vì lẽ đó ta phái hai tổ nhân mã lấy cho nổ để có nước, trước tiên làm một cái ao tích trữ.”

Mặt Mộ Tình Đan cứng đờ, nắm tay hai bạn tốt.

“Tiếp theo chúng ta muốn tách ra hành động, cảm tạ các cậu hỗ trợ lần này, chờ chuyện bên này giải quyết xong, chúng ta ở Thiên Quang thành gặp lại.”

Thiên Quang thành, cứ điểm Tam Sắc lâu, cũng là nơi các nàng hẹn ước một năm sau gặp lại nhau.

Tiếp đó, Trạm Sơ Bạch theo Viêm Vũ Lang rời đi, hai người bọn họ thì lại theo hộ vệ Tam Sắc lâu rời đi.

Đêm đó, ánh lửa lóng lánh toàn bộ biên thành, nhưng không thấy tiếng kêu rên cùng máu tươi, công cuộc phòng chiến cũng chính thức bắt đầu.

Cưỡi ngựa, Viêm Vũ Lang cùng Trạm Sơ Bạch trong đêm đen từ từ rời xa cái biên thành lóe ánh lửa màu đỏ kia, nàng oa ở trong l*иg ngực của hắn, hấp thụ ấm áp của hắn.

Tiếng vó ngựa ở trong đêm thanh tĩnh càng hiện ra rõ ràng, chuyện ở biên thành xem như là đã kết thúc, nhưng mà, vấn đề giữa hai người còn chờ giải quyết giờ mới bắt đầu.

“Chúng ta… sau khi trở về thành thân có được hay không?”

Nàng nói.

“Ta nói rồi ta không thành thân.”

Hắn nhưng chưa tha thứ hành động nàng lại đem chuyện này ra làm điều kiện.

Hắn từ chối ở trong dự liệu của nàng, nàng thở dài.

“Xin lỗi… Ngày đó là ta sai rồi.”

“Nàng đồng ý nhận sai?”

Hắn tựa hồ rất là chấn động.

“Ừm.”

Nàng ngẩng đầu nhìn dưới cằm hắn, nhẹ giọng nói.

“Ngày đó ta sẽ nói như vậy, vừa là bởi vì ta quá tự tin chàng yêu ta, hơn nữa sẽ hoàn thành nguyện vọng của ta, mới dám nói lời như thế ra khỏi miệng.”

“Nàng… Chính là ăn chắc ta.”

Hắn vừa bất đắc dĩ lại không cam lòng nói.

Ngoại trừ lúc vừa bắt đầu nàng ngoan ngoãn làm tháng ngày thϊếp thân nữ tỳ ra, sau đó hắn hầu như đều bị nàng ăn đến gắt gao.

“Ta là ăn chắc chàng.”

Nàng cười nói.

“Nhưng là muốn được như vậy cũng phải là chàng yêu ta thực nhiều phải không?”

Viêm Vũ Lang nói không ra lời, nhưng vẫn là không muốn dễ dàng liền thỏa hiệp như vậy, bằng không ngày sau này của hắn sẽ như thế nào?

“Vẫn không được, trở lại chúng ta không thành thân.”

Nghe thấy hắn cố chấp trả lời, Trạm Sơ Bạch cố tình khổ não nói:

“Vậy làm sao bây giờ đây? Có một số việc cũng không thể chờ nha!”

“Chuyện gì?”

Hắn ngây ngốc hỏi ngược lại.

“Chính là cái bụng của ta.”

Hắn nghĩ không ra cái bụng muốn chờ cái gì, chờ ăn cưới sao?

“Cái bụng?”

“Đúng đấy, ta có thai.”

“Ặc! Nàng có…”

Mang thai?!

Hắn căng thẳng đến mức đột nhiên dừng ngựa, đưa nàng chăm chú ôm vào trong ngực.

“Nàng vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa!”

Theo ánh trăng, khuôn mặt nàng tươi cười dịu dàng mà nhìn trên mặt hắn không cách nào che lấp vui sướиɠ.

“Chúc mừng chàng, Viêm Bảo chủ, chàng sắp làm phụ thân.”

Hắn vẫn là không cách nào phục hồi tinh thần lại, ngây ngốc nhìn nàng.

“Ta hiện tại hỏi một lần nữa, Viêm Bảo chủ, chàng có muốn cưới ta hay không?”

Nàng cũng mang thai cốt nhục của hắn, hắn nếu dám tiếp tục giả vờ gây sự, nàng không ngại dẫn hài tử chạy!

Viêm Vũ Lang rốt cục phục hồi tinh thần lại, ôm nàng rống to:

“Ta muốn thành thân! Ta muốn thành thân! Viêm Vũ Lang ta muốn thú Trạm Sơ Bạch làm nương tử rồi ──”

Song hỷ, quả cầu màu đỏ to to nhỏ nhỏ treo đầy toàn bộ Hỏa bảo, may giá y hôn lễ rồi còn có hạ nhân vội vàng tới tới lui lui bận rộn, nhưng không người nào trên mặt có vẻ mệt mỏi, bên khóe miệng đều mang theo ý cười không che giấu được.

Bọn họ đang bận nhưng là nhân sinh đại sự của Bảo chủ bọn họ, để bọn họ tự nhiên là càng bận bịu càng tốt.

Bọn hạ nhân vội vàng chuẩn bị mở một hồi hôn lễ kiểu mới, nhưng mà hai cái nhân vật chính nhưng nhốt tại trong thư phòng “bận bịu” liên tục.

“Làm lại.”

Thanh âm nữ tử vô lại nói.

“Còn muốn nữa?”

Nam nhân phát ra thanh âm kêu rên sắp không thể nhẫn nại.

“Ta đã làm lại mười ba lần.”

“Vậy rất tốt, đại biểu chàng còn có càng nhiều mười ba lần có thể luyện tập.”

“Nàng ──”

Viêm Vũ Lang cầm bút lông trong tay, một mặt tức giận mà nhìn vị hôn thê.

Trạm Sơ Bạch oa ở trên giường mềm rộng rãi thoải mái nhất bên trong thư phòng, cầm bút đỏ cùng quyển sổ thu chi mà giải quyết công việc, eo đắp một cái khăn lông thỏ mà trắng mềm mại, bên cạnh trên trên bàn nhỏ bày mấy món điểm tâm tinh xảo, cùng với một bình trà sữa ấm áp.

Nàng căn bản không đem tức giận của hắn đặt ở đáy mắt, khóe mắt híp lại, khuôn mặt nhỏ nổi lên nụ cười.

“Không luyện? Tướng công, vậy cũng đừng quên đó là sản nghiệp Hỏa bảo, ta cũng đã kiên trì cùng quả cầu ở đây xem sổ sách, chàng nói chàng có thể lười biếng viết thêm vài lần tên chàng sao?”

Nàng nói thực khuếch đại, cái bụng nàng còn không có nhô lên đâu!

Trải qua sự dạy dỗ của nàng trước kia, hắn xác thực có thể biết được vài chữ, cũng biết viết, vấn đề là cái chữ viết kia… Xem ra so với hài đồng mới vừa học viết chữ thực sự không tốt hơn bao nhiêu. Mà Trạm Sơ Bạch nhưng mãnh liệt “yêu cầu” sổ sách Hỏa bảo phải để hắn kí tên xem qua, cho nên mới biến thành cảnh tượng hai người sắp thành thân tới nơi cũng không có thời gian quản chuyện hôn lễ, nhốt tại trong thư phòng mạnh mẽ luyện chữ.

“Chuyện này…”

Viêm Vũ Lang nghẹn lời, nhìn trên đất còn có ở trên giường mềm mấy chồng sổ sách, hắn xác thực không tư cách oán giận.

Hắn ngoan ngoãn cầm lấy bút lông, từng nét từng nét viết tên của chính mình.

“Ai ~~ làm sao phiền toái như vậy, ngân lượng đủ là được rồi, kiếm lời nhiều như vậy vốn là tự gây phiền phức.”

Vẻ mặt hắn khổ sở, bút lông trên tay không ngừng run rẩy viết cũng như chủ nhân của nó biểu hiện sự oán giận, làm cho nàng không thể không phì cười, xùy xùy nói:

“Chỉ có chàng mới sợ nhiều tiền thêm phiền phức.”

Điểm này lại cùng hai cái bạn tốt của nàng rất giống nha.

Hắn gãi gãi đầu.

“Là thật sự rất phiền phức nha!”

“Những các quản sự kia có thể không nghĩ như thế, chàng lại không phải chưa nhìn thấy, các quản sự đưa tới sổ sách mới nhất thì cười đến cao hứng nhất có thể.”

Bọn họ đương nhiên mừng rỡ cười toe toét, không nghĩ tới chỉ là tahy đổi cách trang trí, dùng một ít thủ pháp xúc tiến tiêu dùng liền để chuyện làm ăn bên trong cửa hàng tăng lên gấp mấy lần, trước kìa thì nhàn rỗi đến mức chỉ biết ngồi đập muỗi, hiện tại bọn hắn cả ngày bận rộn đến mức bốn tay cũng không đủ dùng.

Ai ~ mấy cái quản sự nghĩ thầm, coi như muốn bọn họ gảy bàn tính tới mức tay rút gân cũng vui vẻ chịu đựng a!

“Không chỉ như thế, bọn họ còn liều mình lôi kéo ta, nói ta là cưới được thần tài thê, cho dù còn chưa vào cửa liền tiền tài cuồn cuộn đến.”

Viêm Vũ Lang vừa nghĩ tới ánh mắt những quản sự kia ngưỡng mộ ước ao thực sự rất muốn đánh cho một trận. Sơ Nhi nương tử của hắn là đối tượng bọn họ có thể mơ ước khát vọng sao?!

Hừ! Thần tài thê? Coi như nàng đúng là thần tài, gặp phải hắn tên mãng phu không ham tiền này, cũng là anh hùng không đất dụng võ a!

“Theo bọn họ đi thôi! Ngược lại những lúc ta chân chính đứng ra không nhiều, bọn họ cũng đã số cho rằng là chàng nhất thời đổi tính, đột nhiên kiềm chế chuyên tâm ở sản nghiệp của chính mình.”

Nàng không để ý lắm nói.

Lúc trước nàng vốn là dự định một năm sau khi rời đi, vì lẽ đó cũng không muốn chính mình can thiệp vào, tận lực để hắn biểu hiện. Hiện tại tình huống như thế tuy rằng cùng với lúc nàng mới bắt đầu tưởng tượng có chút khác, nhưng vẫn tính phù hợp với kỳ vọng của nàng ── làm cho nàng điệu thấp mà chỉ huy, phát huy tập tính lười vốn có, không cần vì những việc vặt vãnh tẻ nhạt kia khiến cho bận rộn.

Trời mới biết! Những châu báu quý lúc trước nàng mang đến kia, nàng cũng có thể tiêu xài đến chết, như không phải vì hắn, nàng không cần cùng hắn nhảy vào hồ nước đυ.c này.

Hơn nữa nữ tử ở thời không này hoàn cảnh quá có tài có thể cũng chưa chắc là chuyện tốt, xem lại lịch sử liền biết rồi.