Chương 13: Âm mưu

“Ai ~ để có tiền lại phải trả giá bằng việc cả ngày ở đây luyện chữ, vậy ta tình nguyện như trước là được rồi.”

Nhìn chữ viết tên của mình lại bị Trạm Sơ Bạch lắc đầu phủ quyết sau, hắn không nhịn được nặng nề thở dài.

“Tên ngốc!”

Nàng hờn dỗi mắng hắn một câu.

“Còn không nhanh chút luyện chữ, chờ sổ sách ta xem xong liền muốn đưa cho chàng.”

Viêm Vũ Lang cười khổ, nhưng không dám vi phạm ý của nàng.

“Vâng.”

Trạm Sơ Bạch nhìn thân thể hắn cao tráng oa ở bên trong cái ghế, ánh mắt chuyên chú luyện chữ, trên tay trên mặt dính đầy vết mực, không khỏi khiến cho nàng im lặng lộ ra mỉm cười vui tươi.

Cứ bình thường như vậy lại là hạnh phúc nàng muốn.

Trên đường người đến người đi, tiếng rao bán thét to không ngừng, mấy sạp hàng thức ăn nóng bên đường không ngừng truyền đến hơi nóng sương trắng, toả ra mùi hương ngây ngất.

Liễu Hồng vẻ mặt khát vọng nhìn những món ăn nóng hổi kia, cái bụng đói bụng vang lên tiếng ùng ục, làm cho nàng vừa thẹn lại quẫn không chịu nổi. Trên người nàng không có ngân lượng, hơn nữa nàng cũng đói bụng vài dừng.

Mùi vị đồ ăn vẫn là thơm quá nha.

Liễu Hồng liên tục nhìn bên trong sạp nhỏ đối diện, đó là một bát hành thái, mì nước cùng thịt vụn, hương vị kia nồng nặc, câu dẫn con sâu thèm ăn trong bụng của nàng, làm cho nàng cũng theo bản năng mà đi tới bên cạnh sạp hàng.

“Đến nào! Vị cô nương này, muốn ăn cái gì? Nơi này của ta bán mì nha, mì thịt bò, mì dương xuân đều là ngon hàng đầu, tuyệt đối để cô nương ăn xong còn muốn thêm một bát nữa.”

Giọng ông chủ sạp lớn nhất có thể cũng cực lực đề cử.

Liễu Hồng nuốt nước miếng, không hoài nghi chút nào cái mì kia sẽ ăn ngon biết bao nhiêu, đối với người đói bụng hơn một ngày như nàng mà nói, món gì nàng cũng sẽ cho rằng mỹ vị.

“Ta… Không…”

Nàng không muốn để cho chính mình mất mặt, gót chân xoay tròn liền muốn rời đi, đột nhiên bị người gọi tên.

“Đó không phải Liễu cô nương của Phi Đao môn sao?”

Nàng nghi hoặc mà quay đầu lại, nhìn thấy hai nam nhân ngồi ở bên trong sạp mì, sắc mặt nàng thẹn đến đỏ chót, khách khí lên tiếng chào hỏi.

“Hóa ra là Vương thiếu hiệp cùng Lưu thiếu hiệp Nam Sơn kiếm phái.”

Vương Lộ Chi phẩy quạt giấy, cố tình tiêu sái mà nói:

“Liễu cô nương, gặp nhau tức là hữu duyên, sao không ngồi xuống cùng nhau dùng bữa?”

Lưu Dạ mặc áo lam bên cạnh cũng mời nói:

“Đúng nha, Liễu cô nương nếu như không có chuyện quan trọng gì khác, không ngại cùng chúng ta ngồi cùng một bàn đàm luận tâm sự.”

Nàng vừa nghĩ tới trên người mình không có đồng nào, miễn cưỡng cười khéo léo từ chối.

“Không được, ta…”

Đáng tiếc a! Hai nam nhân vừa vặn là đối tượng nàng thưởng thức nhất, bên ngoài ngọc thụ lâm phong không nói, lại là xuất thân đại phái đệ nhất võ lâm, là đối tượng không biết có bao nhiêu nữ tử võ lâm ngưỡng mộ. Mấy năm trước ở đại hội võ lâm quen biết, nàng liền vẫn chưa quên được, cố tình lần gặp gỡ này…

Ai! Hai người nháy mắt ra hiệu, Lưu Dạ thẳng thắn đứng dậy kéo nàng lại đây, sau đó cất giọng nói:

“Ông chủ, cho chúng ta nơi này thêm một bát mì dương xuân.”

“Không, hai vị công tử, ta không được… lộ phí trên người ta bị trộm, không có cách nào…”

Liễu Hồng sốt ruột nói, vì che giấu nguyên nhân chính trên người không có đồng nào, nàng bịa ra một cái lý do.

“Không sao, gặp nhau tất nhiên là hữu duyên, người giang hồ ra ngoài đương nhiên phải hỗ trợ lẫn nhau nhiều hơn.”

Vương Lộ Chi cười yếu ớt muốn nàng không cần để ý.

“Bữa ăn này liền để sư huynh đệ chúng ta mời khách đi!”

Tin tức trên giang hồ cực kì lưu thông, bọn họ làm sao sẽ không biết nguyên nhân vì sao trên người nàng không có đồng nào nha!

Gần đây xuất hiện một nhóm người, đi chung quanh hướng về võ lâm nhân sĩ từng từ Hỏa bảo mượn ngân lượng đòi nợ. Những môn phái lớn không nghĩ bị làm lớn chuyện, nhanh chóng bán sản trả tiền lại, nhưng là môn phái vốn mệt mỏi, sẽ để đệ tử môn hạ tự mình đi ra ngoài kiếm tiền sinh hoạt, không những thế còn để các đệ tử quyên tiền trả nợ giúp.

Mà Phi Đao môn chính là thuộc về loại sau, không tiền không tài sản, không thể làm gì khác hơn là để đệ tử ra ngoài làm việc, mà Liễu Hồng người chưa bao giờ phải tự kiếm tiền đương nhiên sẽ sa sút tinh thần như vậy, bọn họ cũng không có chút nào cảm thấy kỳ quái.

“Vậy ta cảm ơn hai vị trước.”

Liễu Hồng trên mặt đỏ lộ ra cảm động biểu hiện.

Ông chủ động tác rất nhanh, không mấy phút món mì nóng hổi liền bưng lên, ba người bọn họ cũng không lại khách sáo, chuyên tâm ăn mì.

Sau khi ăn xong, ba người không có lập tức rời đi, lại gọi thêm một bình trà, tán gẫu chuyện đông tây nam bắc, đề tài chuyển tới nhân vật gần nhất đứng đầu ở trên giang hồ.

“Hừ! Tên Viêm Vũ Lang kia ỷ vào chính mình có mấy đồng tiền dơ bẩn liền tự cho là cao thượng, thậm chí cũng không cần nghĩa khí giang hồ, trái lại lợi dụng lúc sư môn ta sa sút bỏ đá xuống giếng, khiến người ta thực sự là hận thấu xương.”

Liễu Hồng vẻ mặt tức giận, hoàn toàn không nghĩ tới thái độ chính mình đối với người ta từng ác liệt làm sao.

Vương Lộ Chi cũng lộ ra vẻ mặt tức giận, căm phẫn sục sôi nói:

“Liễu cô nương nói không sai, thế nhưng tên dã nhân kia há chỉ có chuyện này khiến người ta không chịu được mà thôi. Đại hội võ lâm năm nay, hắn còn tùy ý thê tử của hắn nói lời sỉ nhục chúng ta, chính hắn thì lại cố tình tạo phong độ không tính toán cùng người khác, loại hành vi dối trá này thực sự khiến người ta khinh thường.”

Vương Lộ Chi chính là người trước đó vài ngày ở đại hội võ lâm cố ý tìm Viêm Vũ Lang gây sự. Lúc đó sau khi trở về, bọn họ không chỉ bị sư phụ giáo huấn hồi lâu, thậm chí vì để cho một đám người bọn họ cố gắng tu dưỡng tâm tính, toàn bộ đều bị làm tạp dịch. Điều này làm cho hắn cảm thấy vạn phần nhục nhã. Mà cái những sư huynh đệ khác bị liên lụy cũng đối với hắn cảm thấy không thông cảm, dồn dập xa lánh hắn.

Nghĩ đến Vương Lộ Chi hắn từ lúc hành tẩu giang hồ tới nay, chính là người được người ta gọi là ngọc phiến công tử, khi nào từng bị chịu loại oan ức này.

Vì lẽ đó thừa dịp lần này có người nói là tháng ngày Viêm Vũ Lang đại hôn, hắn hướng về sư phụ xin lệnh nói muốn hướng về Viêm Vũ Lang tạ tội, đi ra thu mua quà tặng, mới được chạy ra ngoài, chính là muốn tìm người khích, báo mối thù ngày ấy.

“A!”

Liễu Hồng như là nhớ ra cái gì đó.

“Thê tử của hắn ta từng găp qua, ta đoán tiểu tuyền nương kia hình như là người chưa cập kê, nhưng miệng lưỡi cực kì lanh lợi, hơn nữa cũng không hiểu được xấu hổ, ban ngày ban mặt liền cùng nam nhân ôm ôm ấp ấp.”

Lưu Dạ nhìn dáng vẻ nàng tức giận, không khỏi suy đoán hỏi:

“Liễu cô nương hình như là đối với tên dã nhân kia cũng có thật nhiều bất mãn?”

Nàng hừ lạnh một tiếng.

“Tên dã nhân kia không muốn giúp đỡ sư môn ta, để rất nhiều sư huynh đệ chúng ta không thể không lưu lạc khắp nơi, thậm chí hắn còn cho người truy đuổi rồi đòi nợ, bức bách chúng ta không thể không buông đại sự tu nghiệp xuống, hắn như vậy ta làm sao không oán?”

Nàng nói tới mù quáng tức giận, không nhìn thấy trong mắt hai người nhanh chóng trao đổi.

Vương Lộ Chi lộ ra nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói rằng:

“Liễu cô nương, kỳ thực chúng ta có một đề nghị, vừa vặn có thể giúp cô và chúng tôi giành về một chút mặt mũi, không biết cô có ý nguyện này hay không ──”

Liễu Hồng vội vã tiếp lời.

“Đương nhiên, ta đương nhiên có ý nguyện này.”

“Tốt lắm, kế hoạch của chúng ta là…”

Ba người bắt đầu thảo luận, hết sức đè thấp, thanh âm như bị nhấn chìm trong tiếng huyên náo ở phố lớn.

Mây đen ác ý lặng lẽ bay lượn trên bầu trời Hỏa bảo, vì là ngày đại hôn sắp đến tạo nên một tầng dấu hiệu không rõ…

Vì ngày đại hôn càng ngày càng gần, tất cả mọi người bên trong Hỏa Bảo có vẻ hưng phấn không thôi, thân là tân nương Trạm Sơ Bạch cũng là mừng tít mắt, một mặt cười hì hì.

“Thần Lĩnh phái, cho mượn ba trăm lạng bạc ròng – trả.”

Mấy cái người mặc áo đen chuyển tới mỗi người một rương gỗ, cao giọng báo cáo.

“Quỷ sơn tứ hiệp mượn năm mươi lạng vàng cũng trả.”

“Long Bàn môn…”

Khoảng cách thời gian hôn lễ càng gần, càng ngày càng nhiều người mặc áo đen giống như vậy đến, đưa ngân lượng tới cũng càng nhiều. Mỗi ngày Viêm Vũ Lang hầu ở bên người nàng nhưng là đầu óc mơ hồ, không hiểu làm sao lại đột nhiên từng hòm từng hòm kim ngân tài bảo tràn vào trong bảo.

“Sơ Nhi, đây là chuyện ra sao?”

Trạm Sơ Bạch tức giận liếc hắn một chút, vẻ mặt nàng vì ai khổ cực vì ai bận bịu.

“Những thứ này đều là ngân lượng trước kia chàng lòng tốt quá mức cho mượn, ta cho nhân đi hối thúc thu hồi lại.”

“Hối thúc thu?”

Hắn khϊếp sợ không thôi, những ngân lượng này gần như sắp chất đầy toàn bộ kho hàng.

“Ta có cho mượn nhiều tiền như vậy sao?”

“Hừ! Chuyện này phải muốn hỏi chàng, chàng cho mượn mấy chục lượng, mấy trăm lượn lại không cho kí xuống giấy vay nợ, cho nên mới làm cho người ta xem chàng là khoản đen mà dùng, còn phải tìm người liệt ra danh sách, từng cái từng cái mà đem tiền đòi lại.”

Mà người cung cấp số liệu, tự nhiên là tình báo kín đáo của Tam Sắc lâu.

Kỳ thực danh sách này đã sớm tới tay nàng, vốn là muốn nhân đại hội võ lâm lần trước từng người một đòi lại, thế nhưng sau đó phát sinh một ít chuyện, nàng cũng đã quên chuyện này, khoảng thời gian này nàng có chút nhàn rỗi, mới lại nghĩ tới cũng nên thẳng thắn phái người đi đòi.

Đương nhiên trong đó mượn sức mạnh Tam Sắc lâu không ít, có mấy người chính là rõ ràng muốn quỵt nợ, nàng cũng rất “có lòng tốt” để bọn họ lựa chọn, xem là muốn ngoan ngoãn trả tiền lại, hoặc là muốn để cho bí mật không muốn người biết trong môn phái mình lưu truyền đi.

Bây giờ xem ra “hành động đòi nợ” của nàng có hiệu quả phi thường, những môn phái kia có tám phần mười ngoan ngoãn trả nợ. Còn người không tra ngay được, nàng cũng cho họ các giai đoạn trả tiền. Nói tóm lại, mặc kệ như thế nào, nam nhân của nàng có thể vô tâm đòi tiền, nhưng chỉ cần họ không phải là người nhà, nàng cần phải đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Nàng chính là xem những võ lâm nhân sĩ bình thường ăn no không có chuyện làm kia không vừa mắt, chỉ thích ngây ngốc ở đỉnh núi của bọ họ, sau đó miệng ăn núi lở, chỉ có một thân võ nghệ cũng vô dụng. Nàng muốn chính bọn hắn tự kiếm tiền, để các hiệp nam hiệp nữ cả ngày nghĩ giang hồ mộng này cố gắng nhận rõ hiện thực, biết tiền là sẽ không từ trên trời rơi xuống.

“Ả? Là nàng phái người đòi lại…”

Viêm Vũ Lang vẫn là vẻ mặt không có manh mối.

Trạm Sơ Bạch tức giận nhéo hắn một cái.

“Phí lời! Không phải vậy chàng cho rằng những võ lâm nhân sĩ bình thường con mắt mọc ở trên đỉnh đầu kia sẽ tự động đưa tiền ra làm thành tiền biếu hôn lễ của chúng ta như vậy sao?”

Đáng ghét! Nam nhân này luyện bắp thịt to như thế để làm gì, tay của nàng nhéo nửa ngày hắn không có chút đau đớn nào.

Đột nhiên hắn như là ý thức được cái gì, hỏi:

“Sơ Nhi, vừa mới nàng nói… khoản đen, là cái gì?”

Ặc! Nàng lúng túng cứng mặt lại rồi, chột dạ phất phất tay, muốn giải thích mơ hồ để qua ải.

“Nào có cái gì, cũng chỉ là lời nói của quê hương ta, ngôn từ địa phương mà thôi.”

Viêm Vũ Lang trước tiên không truy cứu chuyện này.

“Nhưng là… Phải lấy về những ngân lượng này xong rồi chúng ta phải làm gì?”

Hắn hiện tại chỉ cảm thấy từng hòm từng hòm tiền kia rất vướng đường cản lối.

“Chúng ta thời gian gần đây kiếm ngân lượng đã nhiều lắm rồi.”

Vốn đặt ngân lượng ở kho hàng hiện tại đang nâng cấp sửa chữa, nhưng cứ theo tốc độ nàng chuyển tiền trở về như thế này, chẳng lẽ muốn xây dựng thêm một cái kho hàng lớn nữa?

“Yên tâm, những ngân lượng này ta tự nhiên có dụng ý của mình.”

Khuôn mặt Trạm Sơ Bạch tươi cười dịu dàng lôi kéo hắn đi tới lầu các, muốn hắn nhìn phía sau Bảo.

“Chàng nhìn! Nơi đó không phải có thật nhiều người sao? Lúc trước tổng quản báo cáo sau trận kia, trong thành đến không ít nạn dân, ta muốn mua khối đất xây dựng mấy gian phòng, để bọn họ có thể ở ngoài thành an thân, làm chút việc nhà nông nuôi sống chính mình.”

“Sơ Nhi, tâm nàng thật tốt.”

Nghe vậy, hắn nhếch ra một nụ cười thật to, trong mắt lóe ra ánh sáng tràn đầy yêu thích cùng sùng bái.

“Ta nào có tâm tính thiện lương như vậy? Bớt nói nhảm.”

Nam nhân này chính là hay trực tiếp như vậy, thật không biết nên nói là ưu điểm hay là khuyết điểm.

“Nàng e lệ nha? Chúng ta hiện tại cũng sắp thành thân, nàng nên làm quen mới được…”

Hắn da mặt dày ôm nàng, trong miệng lại bắt đầu không đứng đắn.

Mỗi khi chỉ có hai người bọn họ, hắn mới có thể không dùng vẻ ngụy trang của mình là một Bảo chủ trầm ổn, cũng không cần thu lại tính tình của hắn. Ngược lại ở trước mặt nàng, hắn ngoan đến mức giống như một con thỏ không hề có tính uy hϊếp như thế.

Hơn nữa, nếu hắn gào thét nương tử sẽ đau lòng, mắng nương tử hắn có thể sẽ phải ôm chăn bông đi ngủ ở phòng khách, chuyện này đối với hắn mà nói so với lấy đao gϊếŧ hắn còn khó hơn.

“Đúng rồi, vậy ta có thể ra chút lực giúp những người kia sao?”

Hắn rất có lòng thông cảm hỏi.

“Bất kể là muốn ta hỗ trợ xây phòng chọn đất, hay là muốn ta chọn cơm nấu ăn đều được.”

Ngoại trừ ra tiền ra, hắn còn muốn lại xuất lực.

“Những việc này đều có người làm, làm gì còn đến phiên chàng.”

“Như vậy a…”

Khẩu khí của hắn có chút thất vọng.

Nhíu mày, nàng nghĩ đến một chuyện.

“Bất quá có chuyện ta ngược lại thật ra muốn hỏi chàng một chút xem là có thể giúp đỡ hay không.”

“Chuyện gì ta cũng có thể làm!”

Hắn lập tức cao giọng nói.

“Có cần hưng phấn như vậy sao?”

Nàng bật cười trêu chọc nói.

Hắn chính là nam nhân như vậy, cho dù những người kia cùng bách tính ngày xưa luôn xem thường hắn, thế nhưng nhìn thấy người ta gặp nạn, hắn vẫn là không có cách nào tàn nhẫn quyết tâm làm như không thấy, luôn hy vọng có thể giúp nhiều một chút.

“Có thể giúp đỡ người, đương nhiên đáng giá hưng phấn.”

Hắn giục nàng.

“Nói đi! Đến cùng có chuyện khó khăn gì là ta giúp được.”

“Việc này rất đơn giản.”

Trạm Sơ Bạch từ bên trong văn kiện trên bàn lấy ra một phần danh sách.

“Mấy chỗ đều là nơi du dân sống tạm, người già trẻ em chiếm đa số, cũng có một chút người bởi vì bị thương mà hành động không tiện, ta nghĩ muốn chàng mang theo mấy nam nhân làm mấy chiếc xe đẩy, mang những người này đến y quán đến xem bệnh.”

“Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, vấn đề là những y quán vđồng ý thu nhận và giúp đỡ sao?”

“Đừng lo lắng, người có tiền là trời, ta sẽ để Viêm tổng quản đi trước chuẩn bị tốt.”

Dùng bạc trắng tiến công, nàng cũng không tin sẽ có người nói không.

“Ai ~ ta lo lắng không chỉ là chuyện kia.”

Hắn ôm nàng, trong giọng nói có lo lắng không nói ra được.

Mấy nơi kia có một số nơi cách Hỏa bảo ít nhất phải nửa ngày đến một ngày lộ trình, hắn không muốn rời nàng đi lâu như vậy.

“Chàng đừng lo lắng ta.”

Nàng lườm một cái.

Nam nhân này hoàn toàn đem nàng xem là người không có năng lực mà chăm sóc, cả ngày ra vào không phải ôm chính là bồng, ba món ăn cố định nhìn nàng ăn cũng không nói, hầu như làm được theo mức độ nàng đi đâu hắn đi đó.