Chương 11: Ba vị lâu chủ tam sắc lâu

Dã nhân, vũ phu không kiến thức giống dân thường, tu dưỡng không có, bề ngoài lỗ mãng…

Hắn hơn hai mươi năm chỉ nghe qua quá nhiều lời bình như vậy, vì lẽ đó khó tránh khỏi hướng về loại phương hướng này nghĩ tới. Cho dù nàng đã từng đại lực giúp hắn biện hộ hả giận như vậy, thế nhưng trong lòng hắn vẫn có sự bất an, sợ hãi nàng có một ngày sẽ bỏ hắn rời đi.

“Ta thật không nghĩ tới chàng lại có tâm cơ như vậy?!”

Nàng kinh ngạc kinh ngạc thốt lên, không thể tin được nam nhân này hiểu được lên xe trước bù phiếu sau, chỉ tiếc chuyện này đối với thân là người hiện đại như nàng mà nói, căn bản là không xem như là đại sự gì.

Vì lẽ đó chiêu này dùng ở trên người nàng là hắn tính sai.

“Tâm cơ của ta chỉ dùng ở trên người của nàng.”

Viêm Vũ Lang cười khổ.

“Nhưng là xem ra thật giống như vô dụng.”

Hắn cười khổ, vẻ mặt phối hợp dáng vẻ phong trần mệt mỏi của hắn gấp rút lên đường mấy ngày qua, xem ra thật giống tên dã nhân, thế nhưng nàng lại càng đối với hắn đau lòng.

Ai ~ nam nhân đơn thuần lại không tâm cơ như vậy, nếu như không có lời của nàng, nửa đời sau của hắn nên làm gì a!

“Ai, ta không phải là không muốn cùng chàng thành thân, ta là không muốn cùng bất luận người nào thành thân, dù sao ta còn trẻ…”

“Nàng không phải đã mười tám sao?”

Hắn nghi hoặc hỏi.

“Ta đúng là đã mười tám, vậy thì thế nào?”

“Nữ tử mười lăm liền có thể thành thân, mười tám cũng đã xem như là gái lỡ thì.”

Hắn dựa theo lẽ thường nói.

“Già?”

Hắn lại dám nói nàng già?

Trạm Sơ Bạch trừng mắt nói:

“Đó là đối với nơi này của các chàng mới gọi là già, ở thế giới của chúng ta, tuổi như ta thành thân xem như quá sớm.”

Trước đây nàng còn nghĩ, đợi đến ba mươi tuổi mới sẽ suy xét đến hôn nhân, không nghĩ tới hiện tại mới mười tám tuổi lại bị bức hôn.

“Thế giới của chúng ta?”

Thân thể Viêm Vũ Lang cứng đờ.

“Đây là ý gì?”

Các nàng lại như là người không biết từ đâu xuất hiện.

Hắn nhớ tới vừa mới Tinh Thần nói.

“Chuyện này… hiện tại không phải lúc nói chuyện này, hơn nữa chuyện kia sẽ có chút khó có thể tiếp thu.”

Nàng muốn hàm hồ cho qua, dù sao nàng không có tự tin hắn sau khi nghe xong có thể ôn hòa nhã nhặn tiếp thu hay không.

“Sau này ta lại chậm rãi nói cho chàng.”

“Nàng không nói cho ta cũng không sao, ta chỉ muốn biết, ngươi có phải một ngày nào đó đi tới nơi ta không thể tới hay không?”

Hắn vô cùng cần một cái bảo đảm.

Nàng có thể đi trở về thế giới cũ sao? Bản thân nàng cũng không rõ ràng, bất quá nàng tin tưởng trời cao nếu như đưa các nàng tới đây, tất nhiên có dụng ý của nó.

Có trở về thế giới cũ hay không đối với nàng mà nói chỉ là sinh hoạt tiện lợi hơn mà thôi, khác biệt là bao nhiêu, dù sao bên trong thế giới cũ, nàng không có người thân, bằng hữu tốt nhất cũng theo nàng đi tới thế giới này.

Mà hiện tại, nàng còn gặp gỡ hắn…

Nàng muốn trở về sao?

Đáp án lại quá rõ ràng.

“Sẽ không, sẽ không có một ngày như thế.”

Nàng đưa ra bảo đảm.

“Vậy──”

Hắn muốn nói thêm gì nữa, thế nhưng Tinh Thần đột nhiên đi tới.

“Làm sao?”

Oa ở trong lòng Viêm Vũ Lang, Trạm Sơ Bạch không có nửa phần không dễ chịu, ngước đầu hỏi nàng.

“Lâu chủ, chúng ta nhất định gấp rút lên đường, chân trời xuất hiện mây đen, chờ chút nữa sợ là sẽ có mưa to.”

“Thật sao?”

Nàng để Viêm Vũ Lang nâng đứng lên, ngửa đầu nhìn hắn.

“Chàng muốn theo ta cùng đi sao?”

Hắn nháy mắt với nàng một cái.

“Chuyện này không phải phí lời sao? Nàng tới chỗ nào ta liền tới chỗ đó.”

Hắn lớn tiếng trả lời, nhưng tỉ mỉ dịu dàng giúp nàng tiếp được ngoại bào trên người.

Trạm Sơ Bạch lần thứ hai cảm nhận được miệng hắn vừa vụng về lại dịu dàng săn sóc, không nhịn được ở trong lòng thở dài.

Nam nhân này chính là miệng ngốc, xem ra muốn hắn thành thật nói ra lời êm tai, nàng còn phải huấn luyện huấn luyện nhiều hơn mới được.

“Cúi đầu xuống.”

Nàng đột nhiên yêu cầu.

“Hả?”

Hắn không rõ vì sao cúi đầu, không ngờ trên môi lại bao trùm xúc cảm mềm mại vui tươi.

Hắn mở to mắt nhìn nàng, không thể tin được nàng lại chủ động hôn hắn, hơn nữa còn là tình huống ở vùng hoang dã này, bên cạnh còn có khán giả.

Quấn quít kết thúc nụ hôn này, Trạm Sơ Bạch nhợt nhạt cười, tự nhiên đi trở về xe ngựa, mặc kệ nam nhân bởi vì một nụ hôn liền ngốc lăng đờ ra kia.

“Chủ nhân, muốn đem Viêm Bảo chủ đánh thức sao?”

Tinh Thần nhịn cười hỏi.

Một đại nam nhân cười khúc khích thành như vậy, mặt đỏ ngốc đứng ở nơi đó thật vô cùng… buồn cười.

“Hi! Không cần, chúng ta đi thôi!”

Nàng hạ màn xe xuống, âm thanh mỉm cười từ trong buồng xe truyền đến.

“Vâng.”

Ai! Lâu chủ cũng thật là xấu tâm.

Ngay khi các nàng chuẩn bị rời đi, thằng ngốc kia mới rốt cục phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng nhảy lên ngựa của chính mình, mau chóng đuổi theo.

“Chờ đã ta với a! Nương tử ──”

Hắn lớn giọng hô hoán.

Đoàn người đi suốt đêm đến biên quan, dưới sự tiếp đón của Tam Sắc lâu, bọn họ đi thẳng tới phủ đệ Tướng quân biên quan ── Tử Long Tướng quân.

Vừa mới bước vào phòng khách phủ Tướng quân, Mộ Tình Đan một thân đỏ tươi, trên đó tô điểm tú đồ vài đóa bạch mai, trên eo buộc vào một cái dây lưng tua rua màu vàng, tư thái mê người ra nghênh tiếp các nàng.

“Không nghĩ tới lại sẽ là cậu tới đây trước!”

Nàng vẻ mặt khó mà tin nổi nhìn Trạm Sơ Bạch.

“Cậu… Xem ra không có chuyện gì nha.”

Trạm Sơ Bạch xem kỹ nàng, sau đó có kết luận.

“Tớ đương nhiên không có chuyện gì rồi!”

Mộ Tình Đan cười duyên, giơ tay vuốt tóc của nàng hỏi, muốn Trạm Sơ Bạch nghe nàng giải thích trước.

“Nếu như tớ không tả bệnh nguy, cậu sẽ đến sao? Nói không chừng còn trực tiếp đem tờ giấy xé vụn!”

“Cậu nữ nhân này…”

Đi suốt đêm để Trạm Sơ Bạch tiêu hao thể lực, không khí lực lại cùng với Mộ Tình Đan khẩu chiến.

Mộ Tình Đan chớp mắt một cái, đưa mắt chuyển qua nam nhân xem ra ham muốn giữ lấy cực cường đứng ở sau lưng Trạm Sơ Bạch.

“Tớ nói nha, cậu đi đâu tìm tới đây một bảo tiêu như vậy?”

“Chàng ấy không phải bảo tiêu, chàng là… chồng ta.”

Dừng một chút, Trạm Sơ Bạch chung quy vẫn là nói xưng hô nàng không phải rất muốn thừa nhận kia rồi.

Mộ Tình Đan nghe vậy hoa dung thất sắc hô lớn.

“Cậu… Cậu vậy mà bị giữ lại? Sao lại có thể như thế? Ngươi sợ phiền phức nhất lại bị giữ lại?”

Mộ Tình Đan càng thêm cẩn thận quan sát Viêm Vũ Lang, nhìn trái nhìn phải, chính là không nhìn ra nam nhân này đến cùng là có chỗ nào để nữ nhân thông minh này coi trọng.

“Chà chà, nam nhân này vừa không có ba đầu sáu tay, xem ra cũng không có dị năng đặc biệt gì, đến cùng là làm sao đem cậu nữ nhân này giữ lại, tớ thật sự thật tò mò đây!”

“Bớt nói nhảm, tớ hiện tại không tâm tình cùng cậu nghiên cứu chuyện này, trước tiên cho tớ một gian phòng để tớ ngủ, còn có tớ muốn nước nóng cùng đồ ăn, có chuyện gì chờ tớ nghỉ ngơi tỉnh dậy lại nói.”

Nàng mệnh lệnh nói, hoàn toàn đem phủ Tướng quân cho rằng địa bàn của chính mình. Ngược lại xem Mộ Tình Đan ở đây thật có dáng vẻ chủ nhân, nàng cũng không cần quá khách khí rồi!

“Biết rồi, cậu nữ nhân này di chứng ngủ không no về sau vẫn là nghiêm trọng giống như trước.”

Mộ Tình Đan bất đắc dĩ thở dài, sau đó vỗ tay một cái dặn dò, muốn hạ nhân mang đám người bọn họ đi nghỉ ngơi. Còn cái nam nhân từ đầu tới đuôi cũng chưa từng nói nửa câu nói kia, a! Sẽ chờ cái nữ nhân kia sau khi tỉnh lại rồi nàng trở lại tra hỏi đi!

Trạm Sơ Bạch vừa ngủ liền sắp đủ một ngày, để Viêm Vũ Lang cho rằng thân thể nàng không thoải mái, ồn ào muốn Mộ Tình Đan tìm đại phu đến xem nàng.

Vừa vặn Liễu Bình Lục chạy tới phủ Tướng quân, Mộ Tình Đan bảo đảm y thuật Liễu Bình Lục tuyệt đối cao minh đến diệu thủ hồi xuân, cải tử hồi sinh cũng không có vấn đề gì, ngăn chặn cái nam nhân kia cùng nàng đấu khẩu.

Hai người tiến vào trong phòng Trạm Sơ Bạch.

“Hô ~ Sơ Bạch đến cùng là từ nơi nào tìm tới đây nam nhân ồn ào gây sự như vậy làm chồng a? Bất quá chính là nàng ngủ lâu một chút, liền căng thẳng đến như nàng mắc phải bệnh nan y gì không bằng.”

Mộ Tình Đan tức giận nhìn ngoài cửa, còn ngờ ngợ có thể nghe được tiếng bước chân nam nhân kia ở ngoài cửa bồi rối đi vòng vòng.

Liễu Bình Lục lạnh lùng nhìn nàng một cái.

“Vì lẽ đó hiện tại đem tớ tha đi vào nơi này muốn làm gì, xem cái nữ nhân này ngủ?”

“Ai ~ ngược lại cũng đến rồi, cậu không phải vừa vặn biết y thuật sao, liền bắt mạch thử xem!”

Liễu Bình Lục không nói lời nào, ngồi ở bên giường bắt mạch cho Trạm Sơ Bạch, sau đó không quá mấy phút liền buông tay đứng dậy.

“Không bệnh.”

“Grrrr! Tớ liền nói chỉ là ngủ quên mà thôi, nam nhân kia thực sự là căng thẳng đến không hiểu nổi mà ──”

Liễu Bình Lục lạnh lùng nói tiếp:

“Bất quá là mang thai, vì lẽ đó có chút vất vả quá độ, muốn trước tiên uống chút an thai dược, bằng không câu có thể sẽ bởi vì để nữ nhân này không cẩn thận sinh non mà bị nam nhân bên ngoài kia chặt thành tám khúc ném vào trong sa mạc.”

Mộ Tình Đan há to mồm, không thể tin được nhìn Liễu Bình Lục, lại nhìn Trạm Sơ Bạch trên giường một chút.

“Chuyện này là thật sự hay giả?”

Liễu Bình Lục liếc Mộ Tình Đan một cái.

“Tớ có giấy phép trung y sư, cậu cảm thấy tớ nói là thật sự hay là giả?”

“Vậy … Vậy làm sao bây giờ? Nam nhân kia…”

Vừa nghĩ tới Viêm Vũ Lang cái vóc người khôi ngô kia thêm vào mặt bão táp lửa giận, Mộ Tình Đan không nhịn được rùng mình.

Trạm Sơ Bạch có thai ── tuy nói Mộ Tình Đan nàng cũng là vừa mới biết ── Trạm Sơ Bạch ngàn dặm xa xôi chạy lần này, y theo hắn căng thẳng dáng dấp, nếu như chuyện Trạm Sơ Bạch mang thai bị biết rồi, có thể phát điên nổi khùng hay không a?

Liễu Bình Lục thực sự rất thần, Mộ Tình Đan đang suy nghĩ gì nàng đều biết.

“Cậu tốt nhất che giấu nam nhân kia chuyện Sơ Bạch mang thai, bằng không cậu chết chắc.”

Đây là khẳng định, mà không phải suy đoán. Cho dù Liễu Bình Lục cũng vừa mới đến phủ Tướng quân không bao lâu, nhưng chứng kiến thấy nam nhân kia cố tình gây sự thái độ thô bạo, Liễu Bình Lục nàng có thể thấy nam nhân kia yêu thảm bạn tốt của chính mình.

Mộ Tình Đan thở dài.

Ai ~ nàng chính sự cũng còn chưa có nhờ đến, không nghĩ tới lại chọc người không nên dây vào.

Việc Mộ Tình Đan muốn nhờ bọn họ nói ra kỳ thực đơn giản cũng không quá dễ dàng, chí ít rất tiêu hao tâm thần.

Mộ Tình Đan muốn xin nhờ Trạm Sơ Bạch lợi dụng tài năng thương mại của nàng, ổn định nguồn cung cấp vật chất bên thành này, có thể ở tình huống vây chiến bên trong mà chống đỡ thêm chút thời gian.

Còn Liễu Bình Lục, Mộ Tình Đan nàng nhưng là muốn xin nhờ nàng ấy chế vũ khí để thủ thành, cố gắng chống đỡ thêm chút thời gian, chờ chủ quân về thủ.

“Những chuyện này lại đối với chúng ta tới nói không tính là vấn đề lớn, vấn đề là, cậu tại sao phải làm những chuyện này?”

Trạm Sơ Bạch uống một ngụm trà nóng, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.

Nàng biết nữ nhân này ở chỗ này mở ra thanh lâu, mà gái lầu xanh cần gì “yêu nước” đến mức độ này sao? Ngay cả loại công việc thủ thành này cũng phải ôm đồm vào mình?

“Ây… Chuyện này… Bảo vệ gia quốc người người có trách nhiệm.”

Mộ Tình Đan buồn cười nói.

“Tớ xem… Là cùng chủ nhân phủ Tướng quân này có liên quan hệ!”

Liễu Bình Lục “một phát thấy máu” nói.

“Gái lầu xanh” nàng ta nhưng ở bên trong phủ Tướng quân, đã vậy không nói, còn ở bên trong này hô mưa gọi gió, chỉ kém chưa đổi thành gọi là Tướng quân phu nhân, nàng ta xem các nàng đều mù không nhìn thấy sao?

“Chuyện này… Ai! Ta chỉ là muốn vì hắn bảo vệ toà thành trì này.”

Nếu không gạt được người tinh tường, Mộ Tình Đan cũng không ẩn giấu, ngoan ngoãn mà thừa nhận.

Nơi đất cằn sỏi đã này mênh mông cát vàng nha, … Bởi vì có hắn cho nên mới đáng giá nàng bảo vệ, chuyện này cũng là chuyện cuối cùng nàng có thể giúp hắn làm.

“Cậu vừa rồi có nói đến, đại quân tòa thành này bị chuyển đi đến biên thành bên ngoài ngàn dặm, kẻ địch đại quân kia tại sao lại tới nơi này đây?”

“Ai, ta cũng là thu được tin tức Tam Sắc lâu báo mới biết, nơi đó có nội gián, truyền tin tức sai lầm nói dối hắn để hắn dẫn đại quân đi vào, hiện tại trong thành này chỉ còn dư lại người già trẻ em cùng một ít tàn binh nhược tướng.”

Mộ Tình Đan bất đắc dĩ giải thích.

Viêm Vũ Lang nghe thấy ba nữ nhân này nói chuyện, lông mày càng nhăn càng chặt, cuối cùng không nhịn được lên tiếng.

“Các nàng hiện tại đến cùng là đang suy nghĩ gì? Thủ thành? Bằng ba người các nàng sao? Trọng điểm là, Sơ Nhi cũng không thể tham dự kế hoạch của các nàng, chuyện này quá nguy hiểm.”

“Ai ai! Vị đại ca này nói như vậy liền không đúng.”

Mộ Tình Đan lên tiếng kháng nghị.

“Sơ Bạch lại không nói không đáp ứng, huynh tại sao có thể thay thế nàng lên tiếng?”

Trời ạ! Sẽ không phải lại là một đại nam nhân chủ nghĩa heo đất đi!

“Chuyện khác còn dễ thương lượng, chính là chuyện này không được.”

Hắn như chặt đinh chém sắt nói.

Thủ thành, các nàng cho rằng là chuyện đơn giản sao? Chuyện kia liên quan lên đến hàng ngàn, hàng vạn người, mặc kệ nghĩ như thế nào đều rất nguy hiểm, sắc mặt Sơ Nhi nàng không có mấy phần chuyển biến tốt, thực không có sức lực tham dự chiến sự.

“Vũ Lang, không thành vấn đề, bất quá là điều động lương thực mà thôi…”

Nàng còn không mảnh mai thành như vậy. Nàng kỳ thực đối với cái này nhiệm vụ cũng cảm thấy có chút hứng thú, huống hồ Tình Đan cũng xin nhờ nàng như thế, nàng làm sao có thể cứ đi thẳng như thế, bỏ lại mặc kệ đây?

“Không được!”

“Viêm Vũ Lang, không cho ta làm ta liền không đáp ứng thành thân.”

Nàng chuyển ra chuyện hắn để ý nhất uy hϊếp hắn.

“Nàng ──”

Hắn không thể tin được trợn to mắt, hắn là quan tâm nàng, không muốn nàng bị thương tổn, bị khổ bị liên lụy, mà nàng lại lấy chuyện này để uy hϊếp hắn? Nàng đến cùng có hiểu được tâm tình của hắn hay không? Hoặc là nàng xưa nay đều không có đem hắn để ở trong lòng?

“Nàng nói câu nói này là có ý gì?”

Hắn giận, sầm mặt lại, thô thanh hỏi.

“Ta không có ý gì, ý tứ chính là chàng đáp ứng để ta làm hành động lần này, sau đó chúng ta liền thành thân, nếu không coi như…”

Nàng biết hắn quan tâm nàng, nhưng nàng cũng có lập trường của nàng a.

Hắn trợn mắt lên giận dữ nhìn nàng, hầu như là nghiến răng nghiến lợi nói:

“Trạm Sơ Bạch ──”