Chương 10: Thân phận bại lộ

Hắn cho dù từng vì những lời nhục nhã này cảm thấy phẫn nộ, trong nháy mắt này cũng hoàn toàn biến mất. Bởi vì hắn rõ ràng coi như trên thế giới này tất cả mọi người đều xem thường hắn, hắn còn có Sơ Nhi nương tử của hắn, sẽ che chở hắn, vì là hắn nói chuyện.

Cõi đời này, chỉ cần có nàng một người thừa nhận cái tốt của hắn, cho rằng hắn còn có một chút đáng khen, vậy thì được rồi…

“Đừng nhìn nữa.”

Tầm mắt hắn quá nhiệt tình làm cho nàng e thẹn đến cúi đầu, không nhịn được hạ giọng trách mắng.

Mấy cái lão nhân nhìn bầu không khí hai cái miệng nhỏ ân ái ngọt ngào, không nhịn được thấp cười ra tiếng, tiếp theo quay đầu nhìn về phía những đệ tử còn quỳ trên mặt đất kia, sắc mặt lạnh lẽo.

“Thường ngày chúng ta dạy các ngươi làm sao, xem ra các ngươi hoàn toàn không để ở trong lòng, hôm nay bị một tiểu tuyền nương trực tiếp vạch trần như vậy sau, không biết hối cải lại vẫn muốn ra tay phản kích, thực sự là mất mặt xấu hổ, chớ trách tiểu cô nương lại nói giang hồ đã không có người tài, hiện tại tất cả đều trở lại cố gắng cảnh tỉnh lại cho ta.”

Một lão nhân lạnh lùng nói.

Mấy lão nhân khác lấy ánh mắt tương tự nhìn đệ tử của mình. Trong nháy mắt trong vườn hoa mọi người đi hết chỉ còn dư lại nô bộc hầu hạ cùng hai người Viêm Vũ Lang và Trạm Sơ Bạch.

“Viêm tiểu tử, cưới được tiểu tuyền nương này coi như ngươi có phúc lớn, lúc bái đường thành hôn đừng quên đưa trương hỉ thϊếp đến cho mấy cái lão nhân gia chúng ta này a!”

Dứt lời, mấy cái lão nhân gia lại như lai, thân hình di động mấy cái liền biến mất không còn bóng dáng, để Trạm Sơ Bạch nhìn thấy tấm tắc ngợi khen. Nàng không nhịn được sùng bái hỏi:

“Mấy cái lão nhân kia đến cùng là ai vậy?”

Cảm giác thật giống lão rùa thần bên trong bảy viên ngọc rồng nha!

Viêm Vũ Lang giúp nàng giải thích nghi hoặc.

“Bọn họ là Chưởng môn nhân ba phái năm giáo to lớn nhất võ lâm hiện nay.”

“Chẳng trách…”

Khó trách bọn hắn nói xong, người ở nơi này tất cả đều chạy, bởi vì tất cả đều là đệ tử của bọn họ mà!

“Sơ Nhi nương tử, nàng…”

Hắn nắm chặt tay của nàng, muốn nói chút lời cảm động để diễn tả tâm tình của hắn, còn muốn tiện đường nói cho nàng biết một chút, muốn nàng lần sau đừng vọng động như vậy. Dù sao ngày hôm nay hắn còn có thể giúp nàng ngăn cản một ít nguy hiểm, nếu như ngày nào đó hắn không ở bên người nàng, nàng nói chuyện như vậy dễ dàng khiến cho mình đưa tới phiền toái.

Trạm Sơ Bạch phất tay ngăn cản lời hắn muốn nói, trừng mắt nhìn.

“Dừng lại! Ta biết chàng muốn nói cái gì, sau đó ta sẽ chú ý, như vậy được chưa!”

“Ta nói ──”

Hắn nhíu nhíu mày, muốn nói hết lời.

“Viêm Vũ Lang, không phải nói muốn dẫn ta khắp nơi đi dạo sao?”

Nàng vội vã đổi chủ đề.

“Đúng là như thế, nhưng là ta ──”

“Được rồi! Muốn đi chơi cũng đừng nói nhảm.”

Hai người cười đùa rời khỏi hoa viên, tiếng vang càng đi càng xa, trong gió cũng tựa hồ mang theo tiếng cười, thanh âm bọn họ ấu trĩ đối thoại cũng dần dần tiêu thất.

= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =

Ngồi ở trong thư phòng, Trạm Sơ Bạch chuyên tâm nhìn sổ sách mà khoảng thời gian ra ngoài này đã tích lũy thành. Mà tên nam nhân vốn nên ngồi ở bên cạnh nàng luyện chữ, giờ khắc này nhưng ở bên ngoài rống to, cái thanh âm kia vang dội cho dù nàng đã dùng vải bông bịt lỗ tai lại vẫn nghe được rất rõ ràng.

Bất quá lần này nàng căn bản là không muốn để ý đến hắn, lý do là vì nàng nếu để ý tới hắn thì liền phải ngoan ngoãn thành thân.

Nam nhân kia đang cùng nàng giận dỗi, hắn muốn thành thân, thế nhưng nàng không muốn.

Đùa giỡn, nàng mới bao nhiêu tuổi a! Nàng còn dự định chơi nhiều mấy năm nữa! Đâu chịu liền bị trói trụ như thế.

Trong thư phòng không ngờ xuất hiện một bóng người màu đen, nàng nhưng mắt cũng không nhấc, nhàn nhạt hỏi:

“Có chuyện gì không?”

“Mộ Lâu chủ mời hai vị Lâu chủ đến biên quan một chuyến.”

Người đến là mật thám của Tam Sắc lâu Tinh Thần.

“Hả? Tình Đan tìm ta làm cái gì? Muốn bán bảo dưỡng phẩm hay là mỹ phẩm a?”

Nàng nói đùa.

“Không phải, Mộ Lâu chủ chỉ truyền đến bốn chữ “bệnh nguy, mau tới”.”

Tinh Thần nghe không hiểu chuyện cười của nàng, mặt không hề cảm xúc báo cáo, cũng đưa lên tờ giấy.

“Cái gì?! Sao có thể có chuyện đó?”

Nàng khϊếp sợ đứng lên, rất nhanh đã quyết định.

“Được! Ta biết rồi, ngươi đi giúp ta chuẩn bị một chút, chúng ta sau đó liền xuất phát.”

Trước khi rời đi, Trạm Sơ Bạch không còn quan tâm tới chuyện nàng còn đang chiến tranh lạnh cùng Viêm Vũ Lang, đi thẳng tới phòng luyện công của hắn. Lại không ngờ tới, nàng lại thấy phòng không ai. Nàng chuyển hướng về bãi chăn nuôi, lại nghe nói hắn dẫn theo mấy thớt ngựa hướng về Mã thị đi tới, sau ba ngày mới trở về.

Xem ra nam nhân này khó chịu huyên náo không nhẹ, muốn dùng chiêu này đến buộc nàng nhượng bộ đây mà!

Nàng không nhịn được trợn tròn mắt, khẽ thở dài.

Nhưng là ba ngày… Nàng không có thời gian chờ hắn. Quên đi, vậy thì chờ nàng trở lại rồi nói sau đi! Chuyện thành thân này là chuyện của cả hai người cơ mà.

Khoái mã chạy băng băng hướng về phương hướng Hỏa bảo tiến về phía trước, đáy mắt Viêm Vũ Lang đầy rẫy lửa giận, trong lòng hoảng loạn hầu như để hắn sắp không thể thở nổi.

Nàng lại rời đi?!

Không nghĩ tới hắn mới đến Mã thị, ngày thứ hai liền thu được lời nhắn bên trong Bảo phái người đến đưa đến, nói nàng ra bảo. Nàng lẽ nào liền không muốn gả cho hắn như thế sao? Thậm chí không chút lưỡng lự liền rời đi, không nói một lời báo trước?!

Một đường không có nghỉ ngơi, hắn lấy tốc độ nhanh nhất chạy trở về, vọt thẳng hướng về trong phòng của hắn, đồ của nàng thiếu đi vài món. Tâm hắn lạnh lẽo, chuyển hướng về thư phòng đi đến. Thư phòng, nàng thường thích ngồi ở đó, nếu như nàng có lưu lại tin tức gì, cũng nhất định ngoại trờ thư phòng không còn chỗ khác.

Một cước đá văng cửa thư phòng, mắt to nhanh chóng quét từng ngóc ngách của không gian. Quả nhiên ở trên bàn tìm thấy hai tờ giấy. Một tờ giấy viết “Bệnh nguy, mau tới.” Mặt khác một tờ là chữ viết của nàng, viết hai chữ “biên quan”.

Hắn kiềm nén hết lửa giận, xiết chặt tờ giấy trong tay, hướng ra bên ngoài rống to.

“Viêm tổng quản, lấy con ngựa khác cho ta!”

Hắn cần phải ở trong thời gian nhanh nhất chạy tới biên quan, sau đó tìm tới nàng, muốn nàng cho một cái đáp án hoàn mỹ mới được ── nói cho hắn, vì sao phải trốn, còn có tại sao không muốn… gả cho hắn.

Một chiếc xe ngựa hướng về phương hướng biên quan về phía trước, Trạm Sơ Bạch vốn là dễ dàng say xe bởi vì mấy ngày liên tiếp xóc nảy, suýt chút nữa ngay cả mật cũng muốn phun ra ngoài. Thật vất vả xe ngựa dừng lại để nghỉ ngơi, sắc mặt nàng tái nhợt xuống xe, Tinh Thần cưỡi ngựa đi theo xe ngựa vội vã xuống ngựa lại đây nâng nàng,

“Lâu chủ, người vẫn tốt chứ?”

Bởi lộ trình đi biên quan xa xôi, vì lẽ đó liên tiếp năm ngày bọn họ hầu như là đi cả ngày lẫn đêm gấp rút lên đường, phương diện ăn ở tự nhiên cũng không thể chú ý, nàng cùng phu xe cũng vẫn được, thế nhưng Lâu chủ này thân thể nhược sợ là đã thừa nhận không được nữa.

“Cũng còn tốt…”

Trạm Sơ Bạch nhịn xuống kích động muốn nôn, chậm rãi bước đi tới dưới gốc cây nghỉ ngơi.

“Lâu chủ, vậy ta đi giúp người tìm chút nước sạch cùng đồ ăn đến.”

Tinh Thần sau khi nói xong liền phái phu xe đi tìm nước, bản thân nàng hẳn là tìm đồ ăn.

Trạm Sơ Bạch suy yếu nhắm chặt mắt lại, không nhịn được nhớ tới cái nam nhân thô giọng lại thiện lương kia.

Hắn sau khi trở lại nhìn thấy tờ giấy nàng lưu lại, có tức giận hay không nha? Nếu như nàng không đoán sai, hẳn là nổi trận lôi đình đi!

Sau khi rời hắn đi, mỗi ngày vào ban đêm, nàng thường nhớ tới bóng người của hắn. Bây giờ đang là đầu thu, không có hắn ở bên người, buổi tối nàng càng cảm thấy lạnh.

Chưa từng biết tới cảm giác vì tương tư một người, nam nhân kia làm cho nàng lần đầu tiên biết, tương tư có bao nhiêu ngọt, có bao nhiêu khổ.

Ngọt chính là nhớ tới mặt mũi hắn, nhớ tới tiếng nói và mùi của hắn, sẽ làm cho nàng không kìm lòng được mỉm cười.

Khổ là, lúc nhớ hắn, cái cảm giác gian nan cô quạnh che ngợp bầu trời kia kéo tới, tâm như trống rỗng một mảnh, lại không có cách nào bù đắp.

Nếu như có thể, nàng có bao nhiêu muốn hiện tại trở về bên cạnh hắn, dựa vào trong ngực của hắn, nghe hắn nói lời có chút ngốc, hưởng thụ cái ôm ấm áp của hắn lúc ngủ…

Đột nhiên, một cái cảm giác ấm áp lại quen thuộc bao quanh nàng, làm cho nàng là thở phào nhẹ nhõm lộ ra mỉm cười nhàn nhạt, bên trong uể oải nàng nặng nề tiến vào mộng đẹp…

= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =

Liên tục mấy ngày khoái mã gấp rút lên đường, để Viêm Vũ Lang một thân chật vật che phủ phong sương. Ngựa đang chạy băng băng với tốc độ cao hắn bỗng nhiên kéo dây cương, bởi vì hắn nhìn thấy người nhắm mắt nghỉ ngơi dưới tàng cây kia. Thân y phục màu vàng nhạt kia, chính là màu sắc xiêm y nàng yêu mặc nhất, hơn nữa cái bóng dáng bé nhỏ kia ── tuyệt đối là nàng không sai!

Hắn tung người xuống ngựa, vô thanh vô tức tiếp cận, cúi đầu nhìn dung nhan nàng trắng xám, trong lòng không nhịn được đau lòng.

Vừa tức giận lại vừa đáng hận a! Cho dù nàng rời hắn đi, hắn vẫn là sẽ vì sắc mặt nàng tái nhợt mà đau lòng.

Gió lạnh thổi qua, nàng hơi co thân thể lại, một bộ dáng sợ lạnh, hắn vội vã cởϊ áσ khoác chính mình xuống che nàng lại, đem trên người đại đao đặt trên đất, lấy tư thái bảo vệ hầu ở bên người nàng.

Tức giận tràn đầy sớm ở lúc nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ của nàng thì hóa thành không còn chút nào, hắn nhẹ ôm nàng, đưa khuôn mặt nhỏ trắng xám của nàng tựa ở trước ngực hắn, làm cho nàng ngủ đến an ổn chút.

“Vũ Lang…”

Hắn vừa mừng vừa sợ mà cúi đầu nhìn nàng, không thể tin được nàng lại sẽ ở trong mơ nỉ non tên của hắn, như vậy là hắn có thể ôm kỳ vọng đúng không, trong lòng nàng không phải là không có hắn đúng không?

“Ai… Ta đến cùng nên bắt nàng thế nào mới tốt?”

Hắn khẽ thở dài.

“Sơ Nhi nương tử của ta.”

Lúc Tinh Thần tìm thấy thứ đồ ăn trở về, nhìn thấy chính là Hỏa bảo Bảo chủ gần đây tiếng tăm lẫy từng trên võ lâm chính ôm Lâu chủ dưới tàng cây nghỉ ngơi. Mà phu xe tìm nước về thì lại ở không xa chỗ xe mà ngồi, căng thẳng giám thị bọn họ.

Nhận ra được có người tới gần, Viêm Vũ Lang lập tức mở mắt ra, ánh mắt sắc bén phóng hướng về nàng.

“Ngươi là ai?”

Đối phương một thân hắc y không có chút chỗ hở, khiến người ta không nhìn ra là nam là nữ.

“Viêm Bảo chủ, không cần để ý ta, ta là người bảo vệ Lâu chủ, ta tên Tinh Thần.”

Nàng thả đồ vật xuống, tự giới thiệu mình.

Nàng tuy rằng tự nhận võ công không tệ, thế nhưng muốn đối chiến với Viêm Vũ Lang, nàng rõ ràng trong lòng chính mình không có chút phần thắng nào.

“Lâu chủ? Ngươi nói đó là … Sơ Nhi?!”

Hắn không thể tin tưởng hỏi. Cũng nghe ra thanh âm của đối phương là một nữ tử.

Tinh Thần gật gật đầu.

“Không sai, Sơ Nhi trong miệng người, chính là một trong những Lâu chủ của Tam Sắc lâu chúng ta.”

Hai người bọn họ đều trò chuyện nho nhỏ, chỉ sợ quấy nhiễu tỉnh rồi người còn ngủ yên ở trong l*иg ngực của hắn.

“Ngươi biết bao nhiêu chuyện của Sơ Nhi, tất cả đều nói cho ta.”

Hắn đã sớm hoài nghi lai lịch lúc trước nàng nói tới là không thật, hiện tại lại đột nhiên nhảy ra một thân phận mới, hắn đương nhiên phải cẩn thận hỏi rõ ràng.

Tinh Thần lắc lắc đầu.

“Viêm Bảo chủ, có một số việc ta so với ngươi biết không nhiều hơn là bao nhiêu.”

“Có ý gì?”

“Chúng ta cũng không biết lai lịch ba vị Lâu chủ này, chỉ biết các nàng cứu tả hữu khôi của chúng ta, cầm trong tay lệnh bài Lâu chủ Tam Sắc lâu chúng ta, chúng ta từ đây là vì ba vị Lâu chủ cống hiến. Còn quá khứ của nhóm Lâu chủ, chúng ta từng đại lực truy tra, nhưng hoàn toàn không thu hoạch, các nàng lại như là những người không biết từ đâu xuất hiện, không có ai biết đến các nàng.”

Kỳ thực đây là lời giải thích uyển chuyển, bởi vì vừa bắt đầu ba người liền trực tiếp nói rõ, các nàng không phải người của thế giới này, muốn Tam Sắc lâu toàn lực giúp các nàng tìm người được gọi là thế ngoại cao nhân, thật sự cầu được phương pháp trở lại thế giới ban đầu.

Việc này nghe nói xác thực hoang đường, thế nhưng ở bọn hắn vận dụng mọi người lực cũng đều tra không ra bất kỳ quá khứ gì của các nàng thì, bọn họ cũng không thể không tin.

Tam Sắc lâu?!

Viêm Vũ Lang nghe xong lời giải thích của nàng sau không nhịn được nhíu mi, đem Trạm Sơ Bạch trong tay ôm càng chặt hơn.

Hắn biết Tam Sắc lâu, đó là một tổ chức tình báo, có người nói mạng lưới tình báo rộng rãi, liền ngay cả Hoàng Đế ăn cái gì, phê tấu chương gì cũng biết. Thế nhưng liền ngay cả tổ chức thần thông quảng đại như vậy cũng tra không ra lai lịch của nàng?!

Không biết từ đâu xuất hiện, câu nói này để trong lòng hắn không nhịn được hoảng loạn lên.

Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là một ngày nào đó nàng có thể sẽ giống như lúc xuất hiện, không biết vì sao lại biến mất sao?

Đè nén khủng hoảng trong lòng, Viêm Vũ Lang tiếp tục hỏi:

“Như vậy ngươi lần này đến biên quan là vì chuyện gì?”

“Mộ Lâu chủ của chúng ta truyền tin tức, nói là bệnh nguy, muốn hai vị Lâu chủ khác chạy tới biên quan.”

Tinh Thần nói thật.

“Cho nên nàng không phải cố ý muốn trốn ta đi?”

Nàng cười cợt.

“Bảo chủ Hỏa bảo, cái vấn đề này ta không tiện trả lời, thế nhưng người không ngại trực tiếp hỏi Lâu chủ của chúng ta.”

Viêm Vũ Lang cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy Trạm Sơ Bạch chính mở to mắt nhìn hắn. Không biết nàng tỉnh đã bao lâu, đối thoại của bọn họ cũng không biết nghe qua bao nhiêu.

“Chàng cho rằng ta là vì trốn chàng mới rời đi?”

Trạm Sơ Bạch thoải mái nằm ở trong l*иg ngực của hắn hỏi, không có dự định đứng dậy.

Âm thanh khàn khàn trả lời nàng,

“Ta vừa bắt đầu thì cho là như thế.”

“Hiện tại thì sao?”

“Ta không biết.”

Nàng nhíu mày.

“Không biết? Chàng hẳn vừa rồi đã nghe xong lời Tinh Thần nói lý do ta muốn chạy đi biên quan.”

“Thế nhưng… Nàng đi tới biên quan sau khi, còn có thể trở lại bảo sao?”

Còn có thể trở lại bên cạnh hắn sao?

Hắn không dám xác định.

“Ta tại sao không đi trở về? Đồ vật của ta cũng còn ở lại nơi đó, còn có sản nghiệp ta giúp chàng chấn chỉnh lại, quan trọng nhất chính là… nơi đó có chàng.”

Hắn bất an lại vô cùng đáng thương nói:

“Ta cho rằng cũng là bởi vì ta, nàng mới sẽ rời đi.”

“Chàng làm sao lại cho rằng như vậy?”

“Bởi vì nàng trước sau không chịu đáp ứng gả cho ta, cùng ta thành thân.”

Hắn thở dài.

“Ta biết nàng không phải nữ tử bình thường, mới dựa vào thủ đoạn viên phòng muốn giữ nàng lại, ai ngờ nàng căn bản không thèm để ý chuyện như vậy, vẫn như trước nói không gả liền không gả. Ta nghĩ, có thể bởi vì ta đọc sách không đủ hay không, hoặc là bề ngoài của ta quá mức đáng ghê tởm, mới khiến cho nàng không muốn gả cho cho ta?”