Thế giới 1: Chương 11: Đàn anh biếи ŧɦái

Nhưng ngay sau đó, 012 đã bắt đầu hành động.

Hắn không mở nắp ra, mà là trực tiếp cắn rách túi, dùng răng nhọn hút máu bên trong túi.

Máu tràn ra theo tay của hắn chảy xuống cổ tay, 012 lại giơ tay lên liếʍ láp trên cổ tay, để lộ ra chiếc lưỡi dài và nhỏ hơn người bình thường.

Xem ra cấu tạo khoang miệng của hắn không giống với con người, thảo nào cách phát âm lại kỳ lạ như thế.

012 uống máu ở bên kia tấm kính, còn Vu Yếm thì ăn cơm của tấm kính bên này. Một lúc sau, cậu còn đặc biệt gọi Tiểu Cao đưa tới một ly nước ép dưa hấu phù hợp với tình hình này.

Cậu bỗng nhiên cảm thấy thích thú khi nhìn động vật ăn uống.

Khi còn bé, Vu Yếm ước mơ trở thành một nhân viên chăm sóc động vật, mỗi ngày cậu không làm gì cả, chỉ nhìn các loài động vật ăn uống, thậm chí còn có thể vuốt ve chúng.

Đáng tiếc, khi cậu lớn lên, cậu có một thể chất khiến cho các động vật nhìn thấy mình đều ghét bỏ, con chó con mèo trong khu mỗi khi thấy cậu đều phải quay đầu.

Vu Yếm vẫn luôn tiếc nuối vì mình không thể trở thành một nhân viên chăm sóc động vật.

Sau khi ở lại khu thí nghiệm của mình được vài ngày, Vu Yếm đã mở rộng phạm vi hoạt động của mình. Cậu đi tới khu vực nghiên cứu đặc biệt của Tô Hà.

Địa bàn Tô Hà hoàn toàn khác với Khang Thế. Vu Yếm bước vào, tựa như đi vào một cửa hàng thú cưng lớn.

Đủ loại tiếng kêu sống động, nhốn nháo liên tiếp vang lên.

Tô Hà khá bất người trước việc đàn anh biếи ŧɦái đến thăm.

Trước đây không những cô không thích đến phòng thí nghiệm của Khang Thế, Khang Thế cũng không thích đến phòng thí nghiệm của cô. Hai người bọn họ đều cảm thấy không hài lòng với ý tưởng nghiên cứu của đối phương, với lại cũng chưa bao giờ chung sống hòa bình như vậy.

Cân nhắc đến chuyện gần đây có vẻ như đàn anh Khang Thế thay đổi rất nhiều, rốt cuộc Tô Hà cũng không mời gã ra ngoài.

Gần đây cô thường xuyên đến chỗ Khang Thế xem vật thí nghiệm 012, không có lý nào Khang Thế không thể tới đây xem vật thí nghiệm của mình.

Để đề phòng, Tô Hà đã tự mình đi cùng Vu Yếm, giới thiệu với cậu các đối tượng thí nghiệm trong phòng thí nghiệm của mình.

Vu Yếm nhìn qua các con vật lông xù đáng yêu đang chạy nhảy và chơi bóng trong khu nuôi dưỡng, rồi lại nhìn sang sinh vật có vảy leo lên hang động và bể bơi nhân tạo. Mặc dù nụ cười trên mặt cậu thản nhiên, thế nhưng trong lòng lại tràn đầy ghen tị.

Ước mơ muốn trở thành người chăm sóc động vật đang hồi sinh.

"Cuối cùng đây là lãnh thổ của Tiểu Dạ, nó là một con sói bạc đột biến, có ý thức lãnh thổ rất mạnh, nó cũng là một đột biến cấp A, chỉ một bước nữa là lên cấp S."

Khi Tô Hà giới thiệu đến vật thí nghiệm cuối cùng, vẻ mặt trở nên vừa dịu dàng vừa tự hào.

Quả thật cô nên tự hào, đẳng cấp của đột biến rất khó tăng lên, đặc biệt là tăng lên cấp cao hơn. Trước mắt vẫn chưa có ai có thể làm được, thế nhưng cô gái thiên tài này lại làm được.

Loại thuốc di truyền mà cô sẽ nghiên cứu trong tương lai, đã thành công khiến cho con sói bạc đột biến cấp A này biến đổi thành hình dạng con người, trở thành đột biến cấp S.

Trong cốt truyện, vật thí nghiệm 012 phát điên gϊếŧ chết rất nhiều nhà nghiên cứu và biến dị của viện nghiên cứu. Tô Hà đã trốn thoát an toàn dưới sự bảo vệ của con sói bạc. Sau đó con sói bạc này cũng luôn trung thành bảo vệ cô cho đến khi kết thúc.

Một con sói khổng lồ cao bằng người nghe thấy giọng nói của người chăm sóc mình, nó mở mắt và nhẹ nhàng bước ra khỏi lan can thấp và đi vòng quanh Tô Hà. Nó nhìn chằm chằm vào Vu Yếm bằng đôi mắt màu vàng của mình.

"Tiểu Dạ rất thông minh, nó có thể nghe hiểu lời của tôi." Tô Hà dùng ngón tay vuốt ve bộ lông bông xù của con sói khổng lồ.

Xét về đôi mắt, ánh mắt của con vật khổng lồ này thậm chí càng nhân tính hóa hơn cả 012.

Vào lúc này đây, ánh mắt nó nhìn Vu Yếm không được thân thiện cho lắm.

Vu Yếm: "Tôi cảm thấy nó muốn cắn tôi."

Tô Hà giống như một người mẹ mù quáng bao che khuyết điểm, tự tin nói: "Không đâu, Tiểu Dạ của tôi là một đứa trẻ ngoan, nó chưa chủ động làm người khác bị thương bao giờ."

Một lát sau, Vu Yếm bị sói đuổi ra khỏi khu thí nghiệm của Tô Hà. Cậu nghe thấy Tô Hà lớn tiếng dạy đứa nhỏ nhà mình, rồi thong thả trở về địa bàn của mình.

Khu thí nghiệm của cậu rất yên tĩnh, ngoại trừ một 012 im lặng. Hắn đang ngồi giữa những tán cây, chỉ lộ ra nửa người cùng với góc vạt áo.

Vu Yếm nghĩ thầm, mấy bé động vật nhà người ta có thể sờ được, còn "bé động vật" nhà mình chỉ có thể nhìn từ xa.

Chẳng dễ thương chút nào.