Chương 3 (3.2)

Rượu mạnh nóng rát làm cho cổ họng Hướng Triết bị bỏng, tựa như phổi cùng dạ dày của anh đều bị đốt cháy, cái ly trong tay anh bị lấy đi, đôi môi lại bị hôn lên, một ít chất lỏng ấm áp tiến vào, là trà, hắn ép buộc anh phải nuốt xuống hết mới buông anh ra.

"Em không biết uống rượu ư?" Thoạt nhìn Hạ Vân Thâm rất vui sướиɠ.

"Hưʍ... Có thể, uống một chút..." Khoé mắt Hướng Triết ngấn nước, anh thở hổn hển trả lời, dưới háng đang nổi phản ứng của anh bị tay hắn vuốt ve, anh lén nhìn hắn một cái, chỉ thấy đối phương không có động tĩnh gì, anh không thể nào so được với một Hạ Vân Thâm lão luyện như thế.

"Hưm a... Hạ... A..."

Anh nhớ tới đối phương muốn anh gọi tên hắn, liền sửa miệng giữa chừng: "Vân Thâm... Ha..."

Động tác của Hạ Vân Thâm thoáng khựng lại, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm vào anh, chậm rãi nói: "Cởϊ qυầи áo ra."

Mặc dù ở đối diện không có người sinh sống, nhưng hai người họ ở ban công, lại không phải trong nhà, Hướng Triết tưởng mình nghe nhầm, cho đến khi Hạ Vân Thâm lặp lại một lần nữa, anh biết bản thân mình không có quyền từ chối, nên đành phải miễn cưỡng cởϊ qυầи áo trên người mình xuống, anh lúc này thật sự rất hận cha cùng em trai của mình, tại sao phải đặt anh vào hoàn cảnh như vậy, mặt trời lặn rất chậm, ánh chiều tà của buổi hoàng hôn chiếu vào thân thể trần trụi trắng nõn của anh, tràn đầy cám dỗ.

Hạ Vân Thâm đẩy thức ăn sang một bên, để anh ngồi trên bàn: "Dang rộng hai chân ra, banh ra hết cỡ."

Hướng Triết nghiến răng làm theo, hai tay chỉ muốn che lại cái chỗ xấu hổ của bản thân, nhưng không biết từ lúc nào người đàn ông này đã lấy ra một dây lụa màu đỏ, buộc chặt hai tay anh ở phía sau, anh giãy giụa trong bất an, bàn tay khô ráo ấm áp của Hạ Vân Thâm vuốt ve bụng dưới phẳng lì của anh, rồi lướt qua bụng dưới chạm lên dươиɠ ѵậŧ cương cứng, hai ngón tay khảy khảy môi âʍ ɦộ ẩm ướt, Hướng Triết xấu hổ nhìn nhìn, anh không biết tại sao dươиɠ ѵậŧ của mình không chịu mềm xuống, rõ ràng là anh không muốn.

Hướng Triết tuyệt vọng tự nhủ với bản thân, người đàn ông này đến đây chỉ vì làm chuyện ấy với mình, chỉ cần chịu đựng cho qua thì ổn thôi, anh không thể kiềm nén tiếng rêи ɾỉ, cũng không nhịn được vặn vẹo thân thể, Hạ Vân Thâm cũng không giữ chặt anh, chỉ là ngón tay càng lúc càng tiến vào sâu hơn, kết hợp với móng tay càn quét lên vách thịt non mềm bên trong.

"Ưm a... Không... Đừng mà..." Anh kích động vặn vẹo bờ mông, ngược lại sinh ra kɧoáı ©ảʍ cực lớn, giống như đang chủ động dùng bướm non vuốt ve cái thứ ở bên trong cơ thể.

Cả người anh trần trụi mở rộng hai chân, phía đối diện là một người đàn ông mặc âu phục mang giày da, từ đầu tóc cho đến quần áo đều chỉnh tề không chút cẩu thả nào đang dùng ngón tay chơi đùa lỗ thịt, ở đỉnh dươиɠ ѵậŧ tràn ra chất lỏng trong suốt, bướm non bên dưới cũng bị đùa giỡn đến chảy ra nước da^ʍ, bởi vì động tác của hắn mà còn chảy xuống dưới bàn, thấm ướt cả tấm khăn trải bàn, anh thật sự là chịu không nổi, anh cãi lời hắn mà khép hai chân lại, nhưng rồi bị hắn nhanh tay lẹ mắt mở ra lần thứ hai, đến nỗi anh bị đau cả dây chằng khớp háng.

Anh yếu ớt dùng ánh mắt van nài nhìn Hạ Vân Thâm: "Đủ... Đủ rồi..."

Hạ Vân Thâm cũng cảm thấy đủ rồi, hắn không muốn chờ nữa, hắn móc ra dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng của mình dưới cái nhìn chăm chú của Hướng Triết, ra lệnh: "Ngồi lên đây."

Không biết dươиɠ ѵậŧ thô đen đã cương lớn như thế từ lúc nào, Hướng Triết vừa trơ mắt ra nhìn vừa nuốt nước bọt, anh không thể nào tưởng tượng ra được một thứ to lớn như thế đã tiến vào cơ thể mình bằng cách nào, may mà lần trước không bị thương, anh vừa thẹn thùng lại vừa tức giận, cắn môi ngồi lên người hắn, hai tay bị trói lại khiến động tác của anh rất bất tiện, người đàn ông này cũng không hề có chút ý định giúp đỡ, hắn rất có hứng thú nhìn anh đang loay hoay.

Lúc anh đứng lên, lỗ thịt chứa đầy nước da^ʍ tí tách nhỏ nước xuống, Hướng Triết không dám nhìn, thật vất vả mới làm cho gậy thịt ở ngay miệng bướm, thắt lưng của anh đã bủn rủn hết cả ra, anh nhắm chặt mắt lại, từ từ ngồi xuống, trước sau gì cũng phải làm, chi bằng làm sớm nghỉ sớm chút.

Bởi vì không cầm được gậy thịt lớn, miệng l*и trơn trượt cọ xát với đầu khấc to lớn một hồi lâu, Hướng Triết thấy hắn thờ ơ, tựa hồ không có chút vội vàng nào, anh gấp gáp đến mức trên người mướt mồ hôi hột.

"Á a!" Cuối cùng thì anh cũng tìm được góc độ, từ từ ngồi xuống, cảm giác khác lạ khi vách thịt bị căng ra khiến anh siết chặt hai đùi lại, qυყ đầυ của Hạ Vân Thâm bị ngậm lấy, hai mắt hắn tối sầm lại, đột nhiên hắn nhích lên trên, gậy thịt to lớn cứ thế tiến vào hơn nửa, Hướng Triết sửng sốt trong giây lát, trong miệng lại phát ra tiếng thét chói tai, "A a a... Không... Đừng mà..."

Xém chút nữa anh đã ngã ngửa ra sau, cũng may là được Hạ Vân Thâm đỡ, anh không còn chút sức lực, đầu gối đều nhũn cả ra, thật mệt nhọc mà ngồi trong vòng tay của hắn, ©ôи ŧɧịt̠ to lớn xông vào lỗ l*и một cách hung bạo, "Ha a a... Lớn quá... Đừng mà..."

Hạ Vân Thâm hôn lên khoé mắt ngấn lệ của anh, ôm eo anh, hắn phát hiện chỉ mới tiến vào hơn nửa thôi, còn chưa chạm tới miệng tử ©υиɠ, bướm non của Hướng Triết vốn có hơi khác thường, nó vô cùng nhỏ xinh, nhưng mà hắn không hề nhụt chí, bắt đầu đâm vào rút ra không nhanh không chậm, Hướng Triết khóc la: "Đừng... A... Sâu quá..."

"Còn chưa đủ sâu đâu!"

Nhưng mà Hướng Triết không thể chịu nổi nữa, thân thể anh quá nhạy cảm, lỗ thịt mẫn cảm bị cây hàng lớn cọ xát, ngay cả khi không nhúc nhích thì cũng bị căng đến tê dại, huống chi còn phải bị đâm vào rút ra mạnh bạo liên tục, đôi mắt anh đỏ hoe, kɧoáı ©ảʍ đáng sợ nhanh chóng ập vào người anh, anh sợ sẽ bị người khác nhìn thấy, nhưng càng sợ thì du͙© vọиɠ lại càng dâng cao thay vì giảm xuống, ngay cả kɧoáı ©ảʍ cũng được phóng to gấp mấy lần.

"Ha... Đừng vào nữa mà... Ưm a a... Vân Thâm... Ha..."

Hạ Vân Thâm cũng không biết chuyện này là như nào, chỉ cần nghe người này gọi tên mình, hắn luôn có một loại cảm xúc không thể giải thích được, hắn cũng không để cho bản thân mình phải ấm ức, giây tiếp theo đã dùng sức đâm vào, cuối cùng đầu khấc to lớn cũng đánh lên miệng tử ©υиɠ, bên trong lại càng chảy ra nhiều nước da^ʍ để hắn tiến vào dễ dàng hơn, càng thuận lợi đâm vào rút ra vang lên tiếng nước "òm ọp", tai Hướng Triết nghe thấy liền đỏ ửng, mà Hạ Vân Thâm còn cố tình ở bên tai anh cười cười nói nói thật ái muội: "Sao em lại chảy nhiều nước như thế? Ngay cả phụ nữ cũng không chảy nhiều nước bằng em, lại còn chặt như vậy."

"Không! Không phải mà a a..." Hướng Triết khóc lóc lắc đầu phủ nhận, "Em không có..."

Loại tư thế này có thể vào đến chỗ sâu nhất, anh được hắn ôm lấy nhấp điên cuồng, bướm non ngậm lấy gậy thịt lớn, nhiệt tình vuốt ve dâʍ đãиɠ vô cùng, hai tay ở sau lưng bị hắn trói chặt lại thành một cái nơ bướm, tựa như một món quà tinh xảo quý giá, Hạ Vân Thâm vô cùng thích anh như này.

Thích ư... Hạ Vân Thâm tự hỏi trong một giây, chắc là chỉ thích thân thể của anh thôi, ngay sau đó hắn càng dùng sức đâm vào, hắn xoa nắn vυ" của Hướng Triết, dưới háng lại ra vào kịch liệt: "Em lắng nghe âm thanh mình bị cᏂị©Ꮒ này, thật dâʍ đãиɠ."

Hướng Triết căn bản không hề nghe thấy tiếng nước nhóp nhép cùng tiếng va chạm "bạch bạch" của hai thân thể, anh chỉ lo khóc "hu hu", giãy giụa một cách yếu ớt, chẳng bao lâu thân thể đã không chịu nổi đạt cao trào, toàn bộ nước da^ʍ phun ra ở trong cơ thể đều xối lên dươиɠ ѵậŧ của Hạ Vân Thâm, hắn sướиɠ đến mức càng nhấp mạnh mẽ hơn, lỗ da^ʍ càng cắn chặt lấy hắn, áo sơ mi của hắn cũng bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c làm cho dơ bẩn.

Hắn nhíu mày, trầm giọng nói: "Nhanh quá."

"Ha a... Ưʍ... A... Dừng... Ư a... Em hết chịu được rồi..." Thân thể đang trong cao trào không thể chịu nổi từng cú thúc kịch liệt, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn không ngừng lan ra đến toàn thân, Hướng Triết cứ phun nước không dừng, rất nhiều nước da^ʍ tuôn ồ ạt ra ngoài.

Hạ Vân Thâm rút khăn giấy lau sạch dươиɠ ѵậŧ cho anh, hắn lấy một cây nến đỏ đang cháy dở bên cạnh, nhỏ giọt sáp nóng chảy lên đầu khấc của Hướng Triết.

"Hức a! A a a... Đừng mà... A a... Đau... Hư hức... Đau quá... Dừng tay..." Hướng Triết ngửa đầu ra sau, lần này anh giãy giụa vô cùng kịch liệt, anh không ngừng khóc lóc xin tha, thân thể bắt đầu run rẩy, lỗ thịt như muốn cắn đứt gậy thịt to lớn của hắn ở bên trong, đôi mắt xinh đẹp kia tràn ngập vẻ cầu xin: "Từ bỏ... Hức..."

Nước sáp trên qυყ đầυ cô đọng lại thành sáp, chặn kín lỗ niệu đạo, Hạ Vân Thâm nhẹ nhàng vuốt ve những điểm nhạy cảm trên người anh, hôn lên cổ và vành tai của anh, dịu dàng nói: "Không sao, chỉ là sáp nóng chảy thôi, sẽ không đau." Nhưng mà đọng lại trên dươиɠ ѵậŧ nên sẽ cảm thấy đau đớn hơn bình thường.

Nếu tốc độ đâm vào rút ra của Hạ Vân Thâm không hung ác như vậy, thì có thể lời an ủi của hắn sẽ có tác dụng tốt hơn, hắn si mê để lại dấu hôn trên cần cổ mịn màng của Hướng Triết, hắn nâng lên cánh mông tròn trịa, không nhịn được mà khuấy đảo kịch liệt, cao trào qua đi lỗ thịt vô cùng mềm mại, rất nhanh đã bị hắn nện vào tử ©υиɠ.

"A... Ở đó... Đừng mà..." Hướng Triết muốn phát điên lên rồi, hai mắt anh mơ mơ màng màng, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến anh đong đưa nhè nhẹ theo từng cú đâm vào rút ra của hắn, cái này tựa như đang quyến rũ vậy á, Hạ Vân Thâm thay đổi tốc độ, hắn càng hết sức hung bạo lấp đầy trong lối đi chật hẹp, lấp đầy trong tử ©υиɠ từng chút từng chút một, như muốn băm nát thịt non bên trong.

Tiếng rêи ɾỉ của Hướng Triết càng lúc càng lớn, anh bị nện vào tận tử ©υиɠ, nước da^ʍ cứ chảy róc rách, lần nào cũng bị cᏂị©Ꮒ tới chỗ sâu nhất, anh chỉ cảm thấy mình sắp bị đâm thủng mất, không thể nào chịu đựng nổi kí©h thí©ɧ lớn như vậy, mà dươиɠ ѵậŧ bị đau rát cũng không hề mềm xuống, ngón chân vì kɧoáı ©ảʍ đáng xấu hổ mà cuộn tròn lại, l*и non bị dươиɠ ѵậŧ thân kinh bách chiến của hắn dập đến chín rục, mỗi một tấc thịt non bên trong đều bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn cọ xát qua, ngâm trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông này.

Anh được đặt trên ghế xích đu, hai chân mở ra hai bên, Hạ Vân Thâm ở chính diện tiến vào người anh, ghế xích đu cũng lay động theo động tác kịch liệt của họ, cho dù Hướng Triết có nghĩ như thế nào, thì cơ thể anh cũng đã bị tìиɧ ɖu͙© chi phối, anh chỉ biết đòi hỏi sung sướиɠ từ người đàn ông này, mị thịt nịnh nọt mυ"ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ, mấp máy vuốt ve dươиɠ ѵậŧ, một co một rút mang lại kɧoáı ©ảʍ tột độ cho hắn.

Không biết sắc trời đã tối mịt mù từ lúc nào, đôi tay Hướng Triết cũng được thả ra, anh rung rinh mà ôm lấy người đàn ông đang rong ruổi trên người mình, ôm lấy người đàn ông đang xỏ xuyên thô bạo trong thân thể mình.

Hạ Vân Thâm muốn hôn anh, anh liền ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi ra, nuốt nước bọt của hắn xuống, Hạ Vân Thâm ȶᏂασ anh mạnh mẽ, anh liền phối hợp vặn eo lắc mông dâng l*и non lên để hắn ȶᏂασ, lỗ thịt đạt cao trào liên tục, nhưng dươиɠ ѵậŧ phía trước vẫn không được phóng thích, mỗi một lần anh gọi tên hắn xin tha, đều chỉ nhận lại từng cú thúc càng hung ác, mà trong miệng anh cũng chỉ phát ra mỗi tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng bùng nổ trong thân thể anh thêm một lần nữa, anh bị bắn đầy, lỗ thịt bị căng ra thật sự rất khó chịu, nơi giao hợp rối tinh rối mù, nước da^ʍ của anh cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn hoà quyện vào nhau, nhưng mà anh vẫn sung sướиɠ đến da đầu tê dại, lớp sáp trên đỉnh dươиɠ ѵậŧ được bóc ra, từng đợt từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra ngoài.

"Hư... A... A..." Đầu óc anh trống rỗng, chỉ biết người đàn ông này vẫn đang đổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể anh, mà anh chỉ có thể ôm lấy hắn, banh đôi chân tê dại ra, dùng thân thể này tiếp nhận tất cả.