Chương 4 (4.1): Bị bắt nhét trứng rung đi thăm em trai, bị cᏂị©Ꮒ bắn nướ© ŧıểυ, ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ đến thăm cha

Lần đầu tiên Hướng Triết được người ta ôm đến lúc thức dậy, mẹ anh bỏ đi lúc anh còn nhỏ, cha anh bận đi làm lại còn yêu bài bạc, tan sở sẽ không bao giờ về nhà ngay, ông ta thường xuyên uống đến say mèm rồi mới lếch về nhà lúc đêm hôm khuya khoắt, anh vừa bị đánh thức liền che tai em trai lại, em trai bị giật mình thì sẽ khóc, mà cha thua tiền tâm trạng cáu kỉnh liền sẽ xông vào tẩn hai anh em một trận, nên ngay từ nhỏ anh đã có thói quen ngủ nông.

Có thể nói, từ nhỏ đến giờ giấc ngủ yên bình của anh chỉ được đếm trên đầu ngón tay.

Hạ Vân Thâm thả lỏng cánh tay đặt trên eo anh, lưng anh áp vào l*иg ngực ấm áp của hắn, thậm chí anh có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ ở phía sau, căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng chim hót ngoài phòng.

Thế mà anh lại không muốn thức, nhưng Hạ Vân Thâm đã nhanh chóng thức giấc, cả người anh liền căng cứng, muốn cuộn tròn người lại nhưng phải nhịn xuống, anh biết mình không nên sợ hãi như thế, nhưng cái tên Hạ Vân Thâm này quá khó nắm bắt, có đôi khi rất tốt, nhưng lúc tra tấn anh lại không có chút thương tiếc nào, cảm giác khác thường của nửa người dưới vì bị sử dụng quá độ còn đang rõ mồn một đây này.

Có lẽ là hắn học hỏi mấy thứ đó trên phim ảnh để làm vui lòng tình nhân.

Hạ Vân Thâm ngồi dậy, anh cũng không thể cứ nằm lì trên giường.

"Khó chịu à?" Hạ Vân Thâm nhéo nhéo thắt lưng anh.

"Không... Không có!" Hướng Triết đỏ mặt trả lời, người anh hơi mệt, nhưng được ngủ đủ giấc nên cả người rất có tinh thần.

Hạ Vân Thâm dùng xong bữa sáng cũng không rời đi, hắn mở máy tính lên xem cái gì đó, trên tay cầm hai tập văn kiện, Hướng Triết mới nhớ tới hôm nay là cuối tuần, hắn làm việc rất nghiêm túc, đẹp đến mức có hơi quá đáng, hắn luôn tao nhã như vậy, Hướng Triết nghĩ về bản thân một chút, có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa người với người, Hướng Triết cũng không dám quấy rầy hắn nữa, lén lút đi đến vườn hoa.

Anh cảm thấy hiện tại mình giống như một con chim bị giam trong l*иg sắt đẹp đẽ sang trọng, dường như cũng không cảm nhận được thời gian đang trôi, lúc anh nghe thấy tiếng bước chân của hắn đến gần thì không biết mình đã ở đây bao lâu rồi, anh vừa đứng lên liền bị người ta ôm chầm từ phía sau, anh bỗng chốc cứng đờ rồi nhanh chóng thả lỏng trở lại.

"... Vân Thâm." Hướng Triết hơi ngượng mồm gọi tên hắn, thế này có vẻ như quan hệ của hai người rất thân mật lắm ấy, còn tâm hồn thì cách biệt ngàn dặm.

"Hửm?" Thái độ của Hạ Vân Thâm rất tự nhiên, hắn ôm anh ngồi xuống.

"Em có thể đi thăm em trai với cha của em không ạ?"

"Đương nhiên có thể, không phải lúc trước tôi nói em muốn đi đâu thì kêu tài xế đưa em đi à."

Hướng Triết bị nâng cằm lên, bên khoé môi in một cái thơm của hắn, tay anh run rẩy vô thức nắm lấy vạt áo hắn, tầm mắt trốn tránh hắn: "Em không biết địa chỉ."

Hạ Vân Thâm gật gật đầu, nhìn Hướng Triết: "Là tôi sơ sót, hôm nay tôi có thời gian, đúng lúc có thể đi cùng em, tốt xấu gì thì tôi cũng là chủ nợ của bọn họ, hẳn là nên gặp mặt."

Hướng Triết cúi đầu, hắn là chủ nợ, anh dùng bản thân mình để trả nợ cũng không biết khi nào mới trả xong, đương nhiên anh sẽ không từ chối đề nghị của chủ nợ, vốn dĩ anh nghĩ rằng chỉ cần đổi quần áo là có thể đi ra ngoài, nếu anh hiểu con người của Hạ Vân Thâm thì sẽ biết được hắn không đơn giản như vậy, lúc anh vừa mới cởϊ qυầи xuống, hắn lại lấy ra một cái trứng rung.

"Em tự nhét vào đi." Hạ Vân Thâm hôn lên mặt anh, mỉm cười ra lệnh.

Anh cầm lấy món đồ giống quả trứng, khuôn mặt hiện lên hai vệt ửng hồng xinh đẹp, anh ngồi trên sô pha đơn trong phòng ngủ, hai chân dạng ra hai bên gác lên tay vịn, cảnh xuân ở giữa bị nhìn không sót cái gì, anh cắn môi, tay run rẩy như thể bị trứng rung đốt cháy, nhưng người nọ lại cố tình ngồi bắt chéo chân đối diện với anh, tay chống cằm nhìn màn trình diễn của anh.

"Làm ướt lỗ nhỏ trước đã, nếu cứ nhét vào như vậy thì em sẽ khó chịu lắm đấy." Hạ Vân Thâm nói.

Hướng Triết ngơ ngác nhìn hắn, làm ướt bằng cách nào? Anh không hiểu ra sao, bất lực dưới cái nhìn trầm mặc của hắn, thế mà lỗ thịt bắt đầu đóng mở nóng bừng lên, anh xấu hổ phát hiện ra, hình như bướm non có hơi ẩm ướt, thật là mất mặt! Anh cắn răng nhét một đốt ngón tay vào trong miệng bướm, vách thịt mềm mại như bánh bao quấn lấy ngón tay anh, tư thế tự an ủi như này trông quá dâʍ đãиɠ, khiến anh cảm thấy xấu hổ muốn bật khóc.

"A... Không..." Nước mắt anh rơi lã chã nhìn nhìn hắn, trong mắt mang ý tứ xin giúp đỡ, rõ ràng là người này đang bắt nạt anh, nhưng anh cũng chỉ có thể xin hắn buông tha cho mình.

"Em phải đút toàn bộ ngón tay vào trong mới được, đầu tiên hãy rút ra một chút, đúng... Rồi lại đút mạnh vào."

"A! Hức..." Dưới sự hướng dẫn của hắn, Hướng Triết dùng sức nhét toàn bộ ngón tay vào trong l*и mềm, sau đó bắt đầu đâm vào rút ra nhè nhẹ, bên trong đã ướt lắm rồi, anh vâng vâng dạ dạ nói: "Ưʍ... Đã... Đã ướt rồi ạ..."

Hạ Vân Thâm nở nụ cười không nói một lời nhìn anh chăm chú, anh đỏ mặt không dám ngẩng đầu nhìn hắn, ngón tay đâm vào rút ra đều đặn ở bên trong lỗ thịt ấm áp, rất nhanh đã có một chút dịch nhầy chảy ra khỏi lỗ l*и, dươиɠ ѵậŧ phía trước của anh đã hơi cương, lúc này Hạ Vân Thâm mới bảo anh nhét trứng rung vào trong.

Lúc rút ngón tay ra, đột nhiên lỗ thịt dùng sức cắn ngón tay, hệt như không muốn ngón tay rời đi, hoá ra cơ thể của anh thật sự dâʍ đãиɠ như vậy sao? Trứng rung trong tay đẩy mở miệng l*и ra, lỗ thịt vô cùng thèm khát nuốt hết vào trong, dịch nhầy tràn ra dọc theo mép của trứng rung chảy xuống.

Trứng rung nhỏ hơn giang tắc, cảm giác dị vật cũng không có mãnh liệt như vậy, chỉ là lỗ thịt đang hứng tình vô cùng nhạy cảm, anh thở hồng hộc nhìn Hạ Vân Thâm, tựa như một con thỏ con đáng thương, lúc này Hạ Vân Thâm mới hôn môi anh giống như đang khen thưởng.

Hướng Triết cùng Hạ Vân Thâm ngồi lên băng ghế sau, tài xế lái xe, sau khi lên xe, Hạ Vân Thâm vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, Hướng Triết cảm thấy bản thân giống như tù nhân bị nhốt cả một thế kỷ mới được thả ra, ngày thường anh chẳng thèm ngó ngàng tới kiến trúc bên đường mà bây giờ lại nhìn không chớp mắt, vẻ mặt của mọi người đều tràn đầy sức sống dưới ánh mắt trời chói chang, có lẽ anh đang khao khát được như vậy nên không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, dù sao chỉ cần anh đừng quá thân cận với Hạ Vân Thâm là được.

Bọn họ đến gặp em trai trước, chỗ trung tâm cai nghiện mà em trai đang ở quả thật là một viện điều dưỡng cao cấp, em trai ở trong một căn phòng sang trọng, còn có bác sĩ chuyên môn, Hướng Triết vừa mới ngồi xuống đã nghĩ đến việc đứng dậy bỏ đi, vài vệt đỏ ửng vừa mới biến mất lại dần dần hiện lên trên gương mặt, trứng rung gần như bị anh quên mất lại nhảy thình thịch ở bên trong, lỗ thịt bị đợt chấn động này kí©h thí©ɧ đến cắn càng chặt hơn, lại kí©h thí©ɧ càng mạnh hơn, lúc nói chuyện anh cũng không dám nhìn em trai mình, vì thế mà anh không phát hiện ra trên gương mặt em trai xuất hiện vẻ hoảng hốt không hề bình thường.

Hạ Vân Thâm săn sóc ôm lấy eo anh: "Sao vậy? Em không thoải mái à?"

Hướng Triết giật mình một phát, vội lắc đầu: "Không, không ạ!"

"Ồ." Hạ Vân Thâm gật đầu, "Các em có muốn nói chuyện riêng với nhau không?"

"Không cần đâu, em nói xong rồi." Anh dặn dò em trai vài câu, mặc kệ anh nói cái gì, em trai cũng không hề quan tâm, chỉ biết đáp "ừm" qua loa cho xong.

"Vậy chúng ta đi thôi, đi thăm cha em."

Nghe thấy tiếng "cha", tròng mắt của em trai chuyển động chậm rãi, ngẩng đầu nhìn Hướng Triết, Hướng Triết lại bị Hạ Vân Thâm kéo dậy nên anh không nhìn đến cậu, cậu cảm thấy một bên vai mình hơi hạ xuống, tay của bác sĩ nhẹ nhàng đặt lên bả vai cậu, cậu lại hoảng loạn vội vàng cúi đầu xuống, bác sĩ nói: "Anh trai của cậu phải đi rồi, cậu không đi tiễn anh cậu à?"

Em trai ngoan ngoãn đứng dậy, tiễn hai người ra tận cửa, Hướng Triết thấy em trai nghe lời như thế cũng hơi vui mừng, anh cố nén cảm giác trong cơ thể xuống, lại nói với cậu mấy câu, Hạ Vân Thâm nói với bác sĩ: "Vậy nhờ anh chăm sóc cho cậu ta thật tốt."

Anh chàng bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai nở nụ cười đầy ẩn ý: "Đây là chuyện tôi nên làm."

Tay chân của cậu em trai bất giác run lên, trong lúc Hướng Triết xoay người đi, bác sĩ đã nắm lấy bờ vai cậu, nói vào tai cậu: "Hôm nay cậu biểu hiện không tệ, muốn thưởng gì đây?"

Sắc mặt của cậu tái mét.

Còn chưa lên tới trên xe mà Hướng Triết đã không thể nhịn được nữa rồi, Hạ Vân Thâm chỉnh độ rung đến mức tối đa, trứng rung cứ như máy khoan chui vào chỗ sâu trong lỗ thịt, chân anh mềm nhũn: "Ha... Không, không được..."

Hạ Vân Thâm đỡ anh, bước đi thật chậm, đã biết rõ rồi còn cố hỏi: "Em không khoẻ ở đâu à?"

Hướng Triết thở hổn hển, không dám nhìn xung quanh: "Nơi đó... Đừng, đừng nhúc nhích, em chịu không nổi."

Hạ Vân Thâm tiếp tục hỏi: "Là đau hay là sướиɠ?"

Câu này anh phải trả lời như nào đây? Tất nhiên không phải là đau, nhưng mà... Người đàn ông này lại cố tình dừng bước, có vẻ như đang chờ đợi một câu trả lời thoả đáng, Hướng Triết vùi mặt vào vai hắn, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, anh đáp: "Là sướиɠ..."

Sao người này lại xấu xa như thế chứ?

Người xấu cười hài lòng, hắn ôm anh lên xe, lại bảo tài xế xuống xe chờ bên ngoài.

Lối đi nhạy cảm yếu ớt bị đồ vật tra tấn, Hướng Triết cảm thấy không ổn, sau khi lên xe, lưng liền dán lên cửa xe, cũng không chịu lại gần hắn, anh kẹp chặt hai chân lại, cảm thấy nơi đó thật nóng, bàn tay của anh giấu đầu lòi đuôi che đi bộ phận bên dưới, "Có phải bây giờ đi thăm cha em không?"

"Đúng." Ánh mắt của Hạ Vân Thâm dừng trên hạ thể của anh, "Nhưng mà, em có chắc là mình không cần giải quyết không?"

Bàn tay Hướng Triết run rẩy đè lên dươиɠ ѵậŧ của mình, ý đồ làm cho cái thứ ở chỗ này mềm xuống, Hạ Vân Thâm tốt bụng tới quá đáng mà nói: "Lấy thứ đó ra đi."

Hướng Triết cầu còn không được, anh xoay người sang chỗ khác, biết bên ngoài không nhìn thấy được bên trong, anh liền cởϊ qυầи, thò tay vào nắm lấy dây trứng rung dùng sức kéo ra ngoài, vật cứng rung bần bật nghiền nát lên vách trong, kɧoáı ©ảʍ chợt dâng cao hơn, đồng tử của Hướng Triết co rụt lại, anh sảng khoái đến cả người mềm nhũn.

"Á a... Ha a..." Ngón tay của anh siết chặt lại, cắn đầu lưỡi, nhưng anh vẫn không thể ngăn được cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đang trào dâng.

Hạ Vân Thâm tiến lại gần anh từ phía sau, hơi thở ấm áp ái muội phả vào tai anh: "Em có muốn không?"

Hướng Triết cảm thấy người này là đang cố tình, anh dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu thở dốc, anh nhìn đến giọt nước chảy ra từ đỉnh dươиɠ ѵậŧ cương cứng, vừa ngại lại vừa xấu hổ, anh lắc đầu một cách gian nan: "Không... Không phải... Ưm a... Đừng..."

Núʍ ѵú của anh bị hắn véo cách một lớp áo, cánh mông bị một thứ gì đó nóng bỏng đυ.ng phải, nó giần giật ngay khe mông của anh, anh nghe thấy giọng nói từ tính của người đàn ông này vang lên: "Không muốn thì sao chỗ này lại cứng thế?"

Dươиɠ ѵậŧ đang chảy nước bị nắm lấy, hắn khéo léo xoay chuyển đặt bẫy xung quanh cây gậy, bàn tay của Hạ Vân Thâm không thô ráp chút nào, nước da trắng ngần, khớp xương thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, vừa nhìn liền biết chủ nhân là người sống trong nhung lụa.

Hắn biết phải làm thế nào để một chàng trai sung sướиɠ, Hướng Triết bị chinh phục ngay lập tức, đầu khấc được chăm sóc, ngón tay xinh đẹp vuốt ve một cách điêu luyện, trứng rung còn chưa được lấy ra hoàn toàn, lúc này lại bị hắn đẩy vào càng sâu, âm thanh "rè rè" giống như vang lên trong đầu, sướиɠ đến mức eo anh mềm nhũn, bờ mông trần trụi áp sát vào bàng quang của hắn, lôиɠ ʍυ cứng ngắc cọ xát lên bờ mông thịt tròn trịa của anh, khiến cả người anh run lên, khóc lóc nức nở: "Đừng mà... Nơi này... A..."