Chương 3 (3.1): Người đẹp bị kim chủ trói chặt, nhỏ sáp, cưỡi trên người kim chủ, lêи đỉиɦ liên tục

Hướng Triết biết bản thân mình có thể chống cự, nhưng hậu quả của việc chống cự lại vượt quá khả năng chịu đựng của anh, hiện tại anh đã hoàn toàn bước lên con thuyền không thể quay đầu, nếu cố gắng trốn thoát, khả năng duy nhất chính là bị chết đuối.

Lúc Hạ Vân Thâm dùng bữa thì rất ít khi nói chuyện, hắn đã được giáo dục về cách cư xử chuẩn mực từ khi còn là một đứa trẻ, mỗi một hành động của hắn đều đẹp mắt như thể được đo lường bằng một chiếc thước đo cực kỳ chính xác, hành động của hắn tựa như một chàng hoàng tử, Hướng Triết nhớ đến cảnh tượng đêm hôm qua mình bị người này hung hăng xâm phạm... Và cảm giác đó, anh không say, anh có thể cảm nhận được mọi thứ vô cùng rõ ràng.

Anh với hắn cứ như vậy ăn xong những món ăn ngon bổ mà từ trước tới giờ anh chưa từng được nếm thử, nhưng giống như đang nhai sáp, Hạ Vân Thâm thấy vậy vươn tay sờ tóc anh, hắn cảm giác được đối phương đang cố gắng kiềm chế để bản thân không run rẩy, giọng hắn không chút thay đổi nào: "Đừng sợ."

Hắn nhìn thoáng qua dấu vết màu đỏ thẫm trên cổ Hướng Triết, ngón cái vuốt ve làn da mịn màng, khiến Hướng Triết có một loại cảm giác mình sẽ bị bóp chết trong giây tiếp theo.

"Em ăn no chưa?"

Hướng Triết gật gật đầu: "No rồi ạ."

Hạ Vân Thâm vỗ vỗ đùi: "Lại đây."

Hướng Triết kinh ngạc nhìn hắn, chỉ thấy vẻ mặt của hắn như là chuyện đương nhiên, cái kiểu tự tin cho rằng mình cao siêu này thật chói mắt, nhưng Hướng Triết không thể chối từ, ngoan ngoãn bước đến ngồi trên đùi hắn.

Hạ Vân Thâm sung sướиɠ ôm người nhào vào lòng mình, tay hắn nhéo eo Hướng Triết, cau mày nói: "Em gầy quá, sau này phải ăn nhiều hơn mới được."

Nếu mối quan hệ hiện tại của bọn họ không phải là mua bán, Hướng Triết còn cho rằng người đàn ông này thật sự quan tâm đến anh, đơn giản là biểu hiện của Hạ Vân Thâm lúc nói chuyện quá quyến rũ, cái loại đau lòng hơi hơi đắn đo này lại gãi đúng chỗ ngứa, ngay sau đó, anh lại nghe thấy Hạ Vân Thâm nói: "Có chút thịt thì lúc bế lên mới thấy thích."

"Em biết rồi ạ..." Hướng Triết cúi đầu thật thấp, sau đó lại bị hắn nhéo cằm, đôi môi bị phủ lớp mềm mại, anh kinh ngạc trợn to hai mắt, hàm răng không chút phòng bị nào bị cạy mở, sau khi anh phản ứng được, động tác đầu tiên chính là né tránh, "Đừng..."

Tối hôm qua làm kịch liệt như thế, nhưng hắn không hề chạm vào môi anh, anh mở miệng nói chuyện càng khiến hắn tấn công dễ dàng, đầu lưỡi lập tức tiến vào sâu hơn, anh bất lực bắt lấy cánh tay của hắn, nhưng tay hắn vẫn vuốt ve bên eo cùng đùi của anh. Hướng Triết chưa bao giờ biết được những nơi này cũng có thể nhạy cảm đến thế, còn có cảm giác hôn môi, đầu lưỡi bị mυ"ŧ đến tê dại, anh ná thở đến choáng váng vì thiếu oxy.

Hạ Vân Thâm buông anh ra nhưng vẫn chưa đã ghiền, để anh dựa vào trong lòng ngực hắn thở dốc, Hướng Triết ngẩng đầu lên, phát hiện còn có người làm ở đây, anh lập tức cuối đầu xuống một lần nữa vì quá xấu hổ.

"Hạ tiên sinh, chuyện của cha cùng em trai em... Anh... Anh..." Hướng Triết biết bản thân mình thật vô sỉ, dựa vào việc bán thân để tìm kiếm người giúp đỡ, nhưng anh thực sự không còn cách nào cả, vốn tưởng rằng chỉ cần cùng với Hạ Vân Thâm một đêm là đủ, nhưng suy đi nghĩ lại cũng biết không có chuyện đó, số tiền mà cha anh thiếu nợ lên đến tám con số, chuyện này là khi trên đường đến đây, cha anh mới chịu nói cho anh biết.

"Tôi nói là sẽ giữ lời, em yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, em trai em đã được đưa đến trại cai nghiện, còn về phần cha em, bây giờ ông ta khá ổn, rất thành thật, tôi đảm bảo sau này ông ta sẽ không tiếp tục bài bạc nữa." Ngón tay của Hạ Vân Thâm véo núʍ ѵú của anh qua lớp vải mềm mại, làm cho Hướng Triết không kịp phòng ngừa phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Hướng Triết theo phản xạ có điều kiện muốn đẩy bàn tay Hạ Vân Thâm xuống, nhưng tay mới nâng lên được một nửa lại ép buộc bản thân mình buông tay, anh tự nhẩm bản thân mình không có cách làm cho hai cha con đó thành thật, nếu có thể loại bỏ những rắc rối về sau thì cũng là chuyện tốt, nhưng nhất thời bản thân anh không thể chấp nhận những tháng ngày sau này sống theo kiểu được bao nuôi như vậy.

"Ưʍ..." Anh cắn cắn môi, cầu xin hắn, "Hạ... Hạ tiên sinh... Đừng mà anh... Còn có người!"

Thịt vυ" cùng núʍ ѵú sưng đỏ của anh vẫn chưa tan, đêm qua bị chơi đến gần như rỉ máu, bây giờ núʍ ѵú vừa mới chạm vào là đã cứng, ngoại trừ đau đớn, còn có cảm giác tê dại, vẻ mặt của anh vô cùng nhẫn nhịn, nhưng càng thêm quyến rũ, chọc người khác càng muốn làm cho vẻ mặt của anh mất khống chế, Hạ Vân Thâm cũng không ngoại lệ, toàn bộ bàn tay đều dán lên bộ ngực hơi căng phồng, xoa nắn thịt vυ" vô cùng mạnh mẽ.

Cả người Hướng Triết run rẩy, cắn ngón tay của mình, hắn lại không cho anh cắn, hắn muốn nghe thấy giọng của anh, anh không còn cách nào khác đành phải che mặt mình lại, gương mặt của anh nóng bừng cả lên vì xấu hổ, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng đong đầy nước mắt, ngay khi tay hắn vén quần áo anh lên, anh thực sự không thể chịu đựng được nữa, anh đẩy người đàn ông này ra, đứng dậy liên tục lui về sau vài bước, mặt đỏ rần, trừng mắt, vẻ mặt bướng bỉnh đầy nét không muốn, xung quanh đây còn có những người khác, bộ thằng cha này không thấy ngại miếng nào hở?

Mặc dù anh nhận thấy rằng không có người nào nhìn hai người họ, nhưng cả người anh thật sự không được tự nhiên, căn bản là không kịp suy nghĩ, thân thể đã đưa ra lựa chọn trước một bước, lúc sau mới cảm thấy sợ hãi, "Hạ tiên sinh, không phải em, em... Em xin lỗi..."

"Không sao." Hạ Vân Thâm thực hiện theo kỳ vọng của anh, hắn đứng dậy, lại hôn lên khoé miệng Hướng Triết thêm lần nữa, "Tôi còn có việc, đi trước đây, em ngoan ngoãn ở lại nơi này, muốn ra ngoài thì kêu tài xế đưa em đi, tối nay tôi sẽ quay về kiểm tra."

Hướng Triết dõi theo bóng lưng hắn, thật lâu sau mới hiểu được hắn nói kiểm tra là muốn kiểm tra cái gì. Tối muộn Hạ Vân Thâm mới quay về, Hướng Triết mệt đến mức lăn ra ngủ nhưng cũng không dám đi tắm, vẫn luôn ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.

Hạ Vân Thâm tự mình lấy giang tắc ra, để cho Hướng Triết tự rửa bướm non sạch sẽ ngay trước mặt hắn, Hướng Triết ngồi lau rửa một hồi đã muốn bật khóc vì thẹn thùng, anh nghĩ Hạ Vân Thâm sẽ làm này nọ nọ kia với anh, nhưng không ngờ hắn chỉ ôm anh ngủ, sáng hôm sau không đợi anh dậy thì hắn đã đi rồi.

Lần này Hạ Vân Thâm rời đi, là cả một tuần liền anh không gặp hắn, có nói như thế nào thì đây cũng là chuyện tốt, anh hy vọng người đàn ông này quên anh luôn đi, tốt nhất là thử một lần liền chán, như vậy thì bản thân anh sẽ được tự do. Anh cũng không đi đâu cả, chỉ muốn đi thăm cha với em trai, nhưng lại không biết hai người ở đâu, người làm ở trong nhà đều lễ phép mà xa cách, nhưng chỉ sau một vài câu trò chuyện đơn giản, anh mới biết được, hoá ra Hạ Vân Thâm còn bao nuôi rất nhiều người khác.

Vậy là, mấy ngày nay Hạ Vân Thâm đều ở cùng với người khác sao? Như vậy cũng coi như hợp tình hợp lý, Hạ Vân Thâm đi rồi, anh mới nhớ ra mình đã từng thấy người này, nhưng không phải nhìn thấy tận mặt, mà là thấy trên tin tức trong TV, một nhà kinh doanh tài tuấn vang dội, nếu không nhờ có chuyện này, thì đối phương với anh sẽ không bao giờ gặp mặt nhau.

Hướng Triết ngồi đong đưa trên ghế xích đu ở ban công phòng ngủ, mặt trời từ từ nghiêng về phía đường chân trời, hoàng hôn màu cam hồng, khu vườn này rất xinh đẹp, trồng đầy hoa tươi, đưa mắt nhìn ra xa chính là một dãy màu xanh lục của rừng rậm, anh rất thích nơi đây, anh đã mơ tưởng về cảnh tượng đẹp đẽ và thoải mái này hơn hai mươi năm rồi, không ngờ anh lại có được nó theo cách ấy, nói có được cũng không đúng, chẳng qua là được trải nghiệm một lần mà thôi, muốn có được, thì phải trả giá.

Anh nghĩ rồi lại nghĩ liền cảm thấy có hơi mỏi mệt, cơm chiều cũng không đυ.ng tới, vẫn cứ nằm thừ một chỗ như thế, không bao lâu sau đã mơ mơ màng màng sắp ngủ, chợt anh lờ mờ cảm thấy mình bị người ta bế lên.

"Hừm..." Hướng Triết mở mắt ra, anh yên lặng vài giây nhìn chằm chặp vào gương mặt đẹp trai được phóng to ra của Hạ Vân Thâm, lúc này mới nhận ra bản thân mình bị người ta hôn, nghĩ đến Hạ Vân Thâm cũng hôn với đàn ông hoặc phụ nữ nào khác giống như vậy, anh chợt dùng sức đẩy người nọ ra, không ngờ hắn lại hôn sâu hơn, đầu lưỡi cứ liên tục liếʍ láp hàm trên của anh, ép Hướng Triết sắp chảy cả nước mắt, hít thở không nổi mới chịu thả anh ra.

"Sao lại không ăn cơm? Đói lả cả người thì phải làm sao bây giờ?" Hạ Vân Thâm vừa mở miệng đã trách móc anh, nhưng cẩn thận nghe kỹ thì còn mang theo cưng chiều dịu dàng, hắn xoa đầu Hướng Triết, vô cùng dịu dàng.

Không biết tại sao Hướng Triết lại cảm thấy có hơi tủi thân, anh mở miệng nói: "Em không có khẩu vị."

Hạ Vân Thâm vỗ nhè nhẹ lên lưng anh, lại thơm lên vầng trán anh, "Không có khẩu vị thì cũng phải ăn chút gì đó lót dạ, em ốm quá, với lại bỏ bữa không tốt cho sức khoẻ, tôi nghe người làm nói em ăn rất ít, có phải đầu bếp làm đồ ăn không hợp khẩu vị của em không? Tôi đổi cho em một đầu bếp khác nhé? Em thích ăn gì nhỉ?"

Hướng Triết há miệng, một hồi lâu sau mới lắc đầu, nói: "Không phải, vấn đề không phải ở chỗ đầu bếp, đầu bếp làm đồ ăn rất ngon."

Tại sao người đàn ông này lại quan tâm đến cảm xúc của mình đến vậy? Hắn đối xử với tình nhân nào cũng tốt như vậy sao?

Hạ Vân Thâm nâng cằm anh lên, đối mặt với anh, đôi mắt hắn như hắc diệu thạch (*), vừa đen lại vừa sáng ngời, hắn cười nói: "Tôi chưa ăn, em ăn cùng tôi được không?"

(*) Hắc diệu thạch hay còn gọi là đá vỏ chai, hoặc là obsidian: là một dạng thủy tinh núi lửa tự nhiên được tạo ra ở dạng đá mácma phun trào.

Hướng Triết giật mình, cả người anh gần như chìm đắm trong bể dịu dàng của hắn, anh gật gật đầu: "Được ạ."

Anh vừa nói xong định đứng dậy, nhưng người đàn ông này lại ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: "Em thích chỗ này, chúng ta cứ ăn ở đây đi."

Trong lúc hắn gọi điện thoại cho người làm lên thu xếp, anh lén lút thả lỏng thân thể.

Người làm chuyên tâm dọn bàn không dám nhìn ngó lung tung, trải khăn trải bàn ra, dọn lên thức ăn bốc hơi nghi ngút được đựng trong chén đĩa tinh xảo, trên bàn còn đặt cây nến, khung cảnh trông rất lãng mạn.

Hướng Triết ngồi thẳng lưng, lúc này anh mới thấy có hơi đói, nhưng mà chỉ mới ăn được một ít đã ăn không vô nữa.

Hạ Vân Thâm vừa ăn còn có thể vừa thả dê anh, bàn tay hắn lượn lờ trên người anh không chút kiêng kỵ gì, anh nói một cách uyển chuyển: "Hạ tiên sinh, anh cứ như vậy em không ăn được."

Hạ Vân Thâm đáp lại một nẻo (*): "Kêu tên tôi."

(*) Gốc là hỏi sở đáp phi (问非所答): theo tui hiểu thì giống như Hạ Vân Thâm đáp lại mà nó không liên quan với câu nói của Hướng Triết vậy á.

"Vân Thâm, em... A... Đừng..."

"Tiếp tục ăn." Lúc này, Hạ Vân Thâm vô cùng cứng rắn, hắn ăn không nhanh, lại xem Hướng Triết như là một trong những món ăn mà hắn đang nhấm nháp, từ từ thưởng thức.

Dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông này, Hướng Triết ăn từng chút một, mặt anh đỏ bừng đến mức sắp rỉ ra máu, vẻ mặt của Hạ Vân Thâm vẫn như thường, hỏi anh: "Cứng rồi sao?"

Câu hỏi này chính là cố ý. Dưới háng Hướng Triết đã phồng lên thành một cục nhỏ, anh còn có thể cảm nhận được bé bướm của mình đã ướt đẫm, đây chính là lần thứ hai anh nổi hứng, vẫn chưa quen, anh không nói lời nào, chỉ "ừm" một tiếng.

Ánh mắt hắn thay đổi, Hướng Triết cảm giác được nguy hiểm, anh bất giác nhích mông sang một bên, anh không thể không chống lại được, anh không có cách nào để một người đàn ông tiến vào người mình mà không có chút chướng ngại tâm lý nào, loại kɧoáı ©ảʍ này đối với anh thật sự là quá xa lạ.

Hạ Vân Thâm nhìn anh từ từ trốn khỏi hắn, nhưng hắn cũng dự đoán được Hướng Triết sẽ không dám làm ra động tác gì quá dữ dội, giống như một bé con bị người ta bắt về nhà, tràn đầy tinh thần chiến đấu, nhưng vì hiểu bản thân mình không có năng lực mà phải chịu đựng, trông anh thật đáng yêu, hắn chỉ muốn bắt nạt bé con này đến bật khóc, hắn cầm ly rượu bị bỏ bơ vơ nãy giờ, lặng lẽ đưa đến bên môi Hướng Triết, đối phương nhận lấy nhấp một ngụm nhỏ, nhưng anh không nuốt xuống hết, khuôn mặt nhăn lại thành trái khổ qua.