Chương 6: Bạch nộn bao tử

Phương pháp giáo dục hoàn toàn bỏ mặc của Huyền Dư Ma quân khiến Thiên Ngu liên tục thở dài.

Hắn là người thô kệch nhưng cũng có thể dễ dàng nhìn ra Ma quân bệ hạ muốn hủy hoại đứa nhỏ kia. Ngoài thương hại cùng bi ai, hắn cũng không thể làm gì khác.

Một ngày kia, hắn cùng Tương Tự, Nam Thủy đến Tịch Vân hậu điện cùng Ma quân bệ hạ bàn bạc công sự, đi ngang qua tiểu viện hài tử kia đang ở liền trông thấy nó.

Tiểu Bao yên lặng nhắm mắt đứng giữa sân. Ngự kiếm phi hành cần một thanh kiếm riêng, Ma quân bệ hạ căn bản đối với nó thờ ơ không quan tâm, cho nên dưới chân nó không phải kiếm, mà là một cành trúc. Thiên Ngu giương mắt nhìn nó nhắm mắt, phong thanh vân đạm lơ lửng trên không, mấy phần hoảng hốt.

Nửa năm không gặp, tiên cốt chẳng những không tiêu biến, ngược lại còn gia tăng. Thật sự không thể tin nổi.

Dường như cảm nhận được có người đang nhìn, Tiểu Bao mở mắt, rộng mở hai tay khống chế thân thể chậm rãi hạ xuống, dừng trên mặt nước, quy củ hành lễ gọi một tiếng: “Sư bá.”

Thiên Ngu khoát khoát tay: “Hài tử ngoan, nghe nói ngươi và Khuynh Hoài rất thân thiết?”

Tiểu Bao gật đầu, quên bẵng cành trúc dưới chân. Cành trúc chìm vào nước, mặt nước dập dờn khẽ động: “Dạ, Khuynh Hoài là bạn tốt của ta.”

Thiên Ngu khẽ mỉm cười hiền hậu: “Khuynh Hoài hiện giờ đang theo Nam Thủy học tập pháp thuật. Nếu như muốn gặp, trực tiếp tới điện của Nam Thủy là được.” Hắn xoay người dứt khoát rời đi, e sẽ sinh quá nhiều lòng thương hại với nó.

Ma quân bệ hạ đi theo Trường Nhàn thượng tiên nhiều năm như vậy, thế nhưng lại học khuyết điểm lớn nhất của nàng: Vô tình.

Thiên Ngu thở dài một tiếng.

Tiểu Bao nhìn theo bóng lưng hắn, khẽ cong khóe miệng, sau đó nhắm mắt ngưng thần.



Tối hôm đó Cố Khuynh Hoài chạy đến điểm tướng đài đưa bánh bao cho Tiểu Bao, cánh tay lộ ra ngoài xanh tím một mảng lớn. Hắn nhe răng nhếch miệng xoa vết thương trên mặt nhưng lại cười rất vui vẻ.

“Tiểu Bao Tiểu Bao.” Hắn đưa bánh bao cho nó, “Ta cũng giống ngươi có thể quang minh chính đại học pháp thuật, ngươi không cần lén lút dạy ta nữa rồi!”

Tiểu Bao ngấu nga ngấu nghiến giống như quỷ chết đói. Nhét đầy bánh vào mồm, nó phồng hai má xán lạn cười một tiếng, rất cao hứng cho hắn.

Khuynh Hoài vuốt vuốt đầu nó, cười lộ hai cái răng.

“Nhưng sao lại bị thương khắp người vậy ?” Tiểu Bao cau mày hỏi.

Khuynh Hoài coi như không có gì: “Lúc luyện tập ngự kiếm ngã bị thương, với cùng một sư huynh luyện tập kiếm thuật bị mộc kiếm đánh trúng a…”

Nó dùng ngón tay xoa xoa vết thương của hắn, hỏi: “Đau không?”

Khuynh Hoài ra vẻ nam tử hán đại trượng phu: “Á… không đau, một chút cũng không đau.”

Tiểu Bao chăm chú nhìn vào mắt hắn.

Khuynh Hoài cảm giác như bị xuyên thấu, khum ngón trỏ và ngón cái khoa tay múa chân: “Một chút xíu, chỉ có một chút chút thôi.”

Tiểu Bao nghe xong, thò tay vào trong ngực áo lục lọi tìm kiếm: “Ta biết mà, nên ta lén trộm thuốc này trong thư phòng sư tôn, nghe nói là thuốc tốt.”

“Tiểu Bao!” Khuynh Hoài trách cứ.

“Sư tôn sẽ không phát hiện đâu, nếu không cũng đã không mặc kệ ta lật tung thư phòng của hắn mà tìm. Sư tôn cũng đâu dùng được loại thuốc này.”

“Ngươi thật tốt.”

Tiểu Bao híp mắt tiếp tục gặm bánh bao.

“Tiểu Bao, cuối năm đệ tử nội môn tranh tài, ngươi nghĩ ta có thể đạt được thứ hạng tốt không?” Hắn nắm chặt quyền, “Ta nhất định phải giành được thứ hạng tốt, như vậy cũng có thể… không khiến Hạc di thất vọng.”

“Cho ta xem thuật ngự kiếm phi hành ngươi vừa học một chút.”

“A?” Khuynh Hoài nhất thời không kịp phản ứng.

Tiểu Bao nghếch đầu mỉm cười: “Bay cho ta nhìn một chút.”

Cố Khuynh Hoài hưng phấn dâng trào gật đầu: “Được.”

Xiêu xiêu vẹo vẹo đứng trên mộc kiếm, hắn nghiêng đông ngả tây cố hết sức khống chế thân thể, thậm chí giang rộng hai tay, nhưng vẫn vô ích, trơ mắt nhìn mình lại sắp từ trên mộc kiếm ngã nhào xuống đất. Lúc này, hắn cảm giác một luồng khí ấm áp cố định thân thể hắn, sau đó giúp hắn vững vàng tiếp đất.

“Ngươi quá nóng lòng. Tập trung tinh thần, coi kiếm như một phần thân thể,” Tiểu Bao ôm cằm, “Làm lại lần nữa.”

“Không đúng, giữ vững hơi thở.”

“Lại không đúng.”

“Lặp lại.”

“Lại lần nữa.”

Thanh âm ôn nhu bình ổn, không mang tức giận phiền não này đối với Khuynh Hoài, thật sự là cơn ác mộng.

Hệt như cơn ác mộng năm đó của Huyền Dư, đệ tử chân truyền duy nhất của Trường Nhàn thượng tiên.



Cho dù cuộc thi tỷ thí tranh tài mỗi năm một lần giữa các đệ tử Bất Quy đã gần tới, Huyền Dư vẫn không hề quan tâm tới tiểu đồ đệ của mình hơn chút nào. Trừ thỉnh thoảng cực kì buồn chán, hắn mới tạt qua xem rồi chỉ đạo đôi câu. Bình thường đều trực tiếp vứt sách cho nó rồi xong việc, hai sư đồ nói chuyện với nhau tổng lại tuyệt đối không quá mười câu.

Cho dù chỉ còn một ngày trước ngày tranh tài, hắn cũng chỉ nhàn nhạt liếc qua đồ đệ của mình một cái: “Ngươi cũng tham gia.”

Cho dù khi tranh tài, hắn cũng chỉ ngồi trên đài bộ dáng khoan thai bí hiểm, thậm chí chưa từng nhìn đồ đệ của mình lấy một lần.

Hằng năm Bất Quy đều xuống hạ giới tuyển lựa những đứa trẻ có tư chất tốt lên Bất Quy Sơn, về sau sẽ do các Ma sứ Ma tướng chọn lựa làm đồ đệ. Tiểu Bao và Khuynh Hoài không giống bọn họ. Tiểu Bao là do Ma quân bệ hạ giữa đường thu nhận, sau đó vẫn ở trong Tịch Vân hậu điện không đi ra ngoài. Đại điển thu đồ năm đó, những đệ tử kia không có tư cách tham gia; cho nên phần lớn các đệ tử cũng không biết nó. Cố Khuynh Hoài là do Nam Thủy nể mặt Lạc Hạc mà bất đắc dĩ thu nhận, trong hàng đệ tử Bất Quy luôn không được chào đón.

Thời điểm Tiểu Bao bước lên trên đài, đệ tử đối diện chăm chăm nhìn nó, tỉ mỉ suy nghĩ một hồi: “A… ngươi là ai, sao ta chưa từng thấy ngươi?”

“Ta cũng chưa từng thấy ngươi.” Nó trả lời.

“Ta là đệ tử của Ma sứ Thiên Ngu, còn ngươi?” Đệ tử kia mày rậm mắt to, thần thái sáng láng.

Trọng tài tựa hồ rất quen thuộc đệ tử kia, gõ chuôi kiếm lên đầu hắn: “Lạc Cầm, tiểu tử ngươi, sư tôn ngươi bảo ngươi lên đây nói chuyện phiếm đó hả?”

Lạc Cầm ôm đầu cười nịnh bợ: “Dạ, dạ, Chu thúc, ta biết rồi.”

Tiểu Bao mím môi mỉm cười.

“Mời lấy binh khí.” Hắn nghiêm chỉnh hành lễ.

Tiểu Bao hành lễ lại với hắn. Sau đó lục tới lục lui, chọn đi chọn lại, cuối cùng từ trong tay áo rút ra một cành trúc khô héo, phía trên còn mấy lá trúc úa vàng. Nó vuốt ngực vui mừng: “May là không có ném.”

Lạc Cầm đen mặt, “Không phải là xem thường người khác sao. Nha đầu ngươi, cho ngươi ba phần màu sắc ngươi lại đòi mở phường nhuộm!” Dứt lời vung kiếm đâm tới.

Tiểu Bao không kịp trở tay, vội vàng tránh né: “Sao lại không nói lý lẽ như vậy.”

Lạc Cầm mặt càng biến đen.

Tiểu Bao thấy thật sự tránh không được, cành trúc trong tay trượt theo kiếm đến tay hắn. Lạc Cầm trở tay muốn đoạt, lại không ngờ từ đầu ngón tay Tiểu Bao bắn ra một tia sáng bạc, khiến thân thể hắn cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.

“Chơi xấu.” Lạc Cầm không phục kêu to, “nào có chuyện vừa đi lên liền trực tiếp sử dụng pháp thuật?! Không được không được, ván này không tính, lại lần nữa.”

Tiểu Bao hỏi: “Thật không được sao?”

Chu Trịch ở trên đài ôm kiếm cười hì hì: “Không cần không cần, ván này, Ninh Tiểu Bao thắng. Lạc Cầm a Lạc Cầm, ngươi còn kêu la cái gì a.”

Lạc Cầm chun mũi hừ lạnh một tiếng: “Chu Hắc Tử ngươi đừng xem thường ta, Lạc Cầm ta ván này thua, vẫn có thể đánh bại năm người sau mà tiến thẳng chung kết. Ninh Tiểu Bao phải không? Ta sẽ nhớ kĩ ngươi, trận chung kết gặp lại, ta nhất định đánh bại ngươi!” Thiếu niên uy hϊếp.

Tiểu Bao cười cười, thu hồi cành trúc vào trong tay áo.

“Này này, pháp thuật trên người ta ngươi còn chưa giải a, Ninh Tiểu Bao, Ninh Tiểu Bao!”



Đánh bại mấy người còn lại hết sức dễ dàng, Tiểu Bao cơ hồ không tốn chút sức nào mà vào đến trận chung kết. Không có kiếm, Tiểu Bao chỉ dùng một cành trúc làm vũ khí mà đánh thắng, khiến cho mấy đệ tử về sau cùng nó tranh tài vừa nhìn thấy cành trúc úa vàng kia đều lập tức bày ra thái độ chờ chết.

Trận chung kết do Ma quân bệ hạ cùng ba vị Ma sứ trực tiếp giám sát, đề phòng đệ tử vì muốn thắng mà bày trò gian dối.

Tiểu Bao tranh tài trận thứ hai, Nó an an ổn ổn ngồi trên bậc thang gặm bánh bao nguội lạnh, thần sắc ung dung. Xa xa đằng trước, Khuynh Hoài đứng phía sau Nam Thủy hướng nó vẫy, khoe mình cũng đã vào trận chung kết.

Trận đầu chính là của nam đệ tử ồn ào kia, đối thủ thượng đài đầu tiên của Tiểu Bao. Chung quanh không ít người đều cho rằng hắn chắc chắn sẽ là quán quân.

Tiểu Bao chớp chớp mắt, tiếp tục gặm bánh bao.

Lạc Cầm bắt được sơ hở của đối thủ, phút chốc mũi kiếm đã chĩa vào cổ đối phương, lanh lảnh cười một tiếng, sau đó thu kiếm về cúi chào. Phong tư lịch lãm khiến các nữ đệ tử dưới đài rối rít thét chói tai.

“Trận tiếp theo, Ninh Tiểu Bao, Minh Vũ.”

Bất đắc dĩ nhìn bánh bao đang gặm dở trong tay, Tiểu Bao khó khăn lựa chọn. Nó ngó chừng đài tỷ võ còn đang lộn xộn, tốc độ sét đánh đem bánh nhét vào mồm rồi lập tức chạy về phía võ đài.

Trên đài một nữ đệ tử một thân hồng sắc ngự kiếm chậm rãi hạ xuống. Y phục vô cùng chăm chút, ống tay áo thậm chí còn viền ngân lân phiến (*lớp vảy bạc). Móng tay sơn đỏ, kiều diễm ướŧ áŧ, mà gương mặt… mắt phượng má đào, muôn phần phong tình quyến rũ.

Ngược lại nhìn dáng điệu chật vật bò lên đài của Tiểu Bao, thua kém không chỉ một hai phần. Chưa kể mặt mũi nó còn chưa lau sạch, khóe miệng còn dính vụn bánh bao.

“Bệ hạ.” Thiên Ngu hỏi, “Đây không phải là đệ tử của ngài sao?”

Lúc này ánh mắt Huyền Dư mới lia đến Tiểu Bao, gật đầu: “Ừm.”

Minh Vũ trừng Tiểu Bao một cái: “Vậy liền bắt đầu đi.”

Tiểu Bao nhìn nàng, giơ hai tay lên, “Chờ một chút!” Dứt lời, nó nhìn xuống dưới đài, hướng người ở trận đầu trọng tài cho nó và Lạc Cầm hỏi, “Có thể cho ta mượn kiếm dùng chút không?”

Chu Trịch chưa kịp trả lời đã cảm giác phía sau lưng nhẹ bẫng, kiếm đã bay đến trên tay nha đầu kia.

Tiểu Bao quay đầu nhìn Minh Vũ, mỉm cười: “Bắt đầu đi.”

Nhìn cảnh này, Thiên Ngu biểu tình co quắp quay sang nhìn Ma quân bệ hạ vẫn đang thản nhiên chống căm: “Ngài vẫn chưa cho nó một thanh kiếm?”

Ma quân bệ hạ nhẹ xoa mi tâm, mái tóc bạc theo động tác của hắn từ trên bả vai trượt xuống cánh tay, dưới ánh mặt trời phản chiếu rực rỡ. Một cảnh này khiến các nữ đệ tử dưới đài ánh mắt sáng rực.

“Quên rồi.” Hắn đáp, không một tia áy náy.

Thiên Ngu gần như bị sặc.

Một lát sau, hắn thử dò hỏi: “Hài tử này lớn lên trắng trắng mềm mềm hệt như bánh bao, bệ hạ làm sao nuôi vậy?”

Ma quân bệ hạ hơi nhíu mày: “Không nuôi.”

Tương Tự nháy mắt ý bảo hắn đừng hỏi nữa. Thiên Ngu xoay đầu làm bộ không thấy, tiếp tục hỏi: “Bệ hạ biết mà — hay là ta đổi câu hỏi, ngài biết hài tử này cần ăn uống cái gì không?”

Theo như hắn biết, nhà bếp Tịch Vân điện chưa từng đưa thức ăn tới Tịch Vân hậu điện. Đó là cấm địa với cung nhân, tự ý vào chỉ có chết.

“Quên rồi.”

Giọng nói lạnh lùng trong trẻo, thanh âm không có nửa phần ngập ngừng.

Thiên Ngu ngây ra, bàn tay bưng chén trà của Tương Tự cũng run rẩy.

Tiểu bao tử trắng noãn trên đài kia, làm sao mà sống sót vậy?!