Chương 7: Nhất hướng ngoan tâm

Thiên Ngu cảm thấy lần này bệ hạ có chút quá đáng rồi. Hắn đưa mắt nhìn Tiểu Bao đang chật vật ứng phó Minh Vũ, chợt hiểu ra, chẳng trách được lúc nào cũng thấy nó gặm bánh bao nguội lạnh, chẳng trách mấy trận thi đấu nó đều thích tránh né mà không trực tiếp công kích. Đứa bé này đang tuổi lớn, vậy mà ngày ba bữa cơm không đủ ăn, căn bản một tia khí lực nó cũng không có để mà tấn công.

“Bệ hạ, ngài là sư tôn của nó.” Thiên Ngu thở dài, “Bất kể ngài muốn phá hủy hay là hảo hảo bồi dưỡng nó, ngài đều là sư tôn của nó. Bất kể là tiên môn hay là yêu đạo, Ma giới, đều là sư tôn như cha, bệ hạ, dù sao nó cũng chỉ là một tiểu hài tử.”

Huyền Dư chống cầm, tựa người trên ghế không nói tiếng nào.

Thiên Ngu tiếp tục, “Ngài thử nghĩ xem, Trường Nhàn thượng tiên đối đãi với ngài như thế nào? Nàng bênh vực ngài cả lục giới đều thấy đều nghe, mà ngài, ngài đối đãi với đệ tử như thế nào? Ngài như vậy thật là —“ Vô tình.

Huyền Dư nheo mắt, ánh mắt trong phút chốc trở nên bén nhọn. Kiếm bên cạnh cảm ứng được chủ nhân tức giận, rung lắc liên hồi. Tay vịn gỗ mun dưới tay hắn giờ phút này đều nát vụn thành bột phấn.

Thiên Ngu há mồm còn muốn nói gì, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng bỏ cuộc. Hắn hung hăng nện quyền lên ghế, xoay người rời đi, không muốn lưu lại nơi này xem kết cục.

Huyền Dư vẫn nhìn chăm chăm phía trước, khuôn mặt vô cảm lạnh lùng.

Thanh kiếm này Tiểu Bao dùng vô cùng không thuận tay, lòng bàn tay đồ đầy mồ hôi, dính nhớp vừa ẩm vừa trơn. Nó giơ tay định chặn đường kiếm của Minh Vũ, đột nhiên trượt tay, trong lúc quẫn bách liền giơ tay kết ấn, từ lòng bàn tay tràn ra ánh sáng bạc, sau đó biến mất tại chỗ.

Minh Vũ cảm giác áp lực dưới kiếm bỗng nhiên biến mất, phát động giác quan thứ sáu, không ngờ phát hiện khí tức người nọ xuất hiện phía sau lưng. Nàng đột nhiên cảm thấy tức giận vì bị xúc phạm. Trong Bất Quy, ngay cả Ma sứ Nam Thủy, sư tôn của nàng cũng nói: Không có đệ tử nào học pháp xuất sắc được bằng Minh Vũ. Thế nhưng bị một tiểu nha đầu không biết học pháp từ đâu sử dụng pháp thuật khıêυ khí©h, nàng thiên phân vạn phần phẫn nộ.

Tiểu Bao cảm nhận được rõ ràng thủ đoạn của Minh Vũ càng ngày càng ngoan độc, chiêu chiêu trí mạng. Nó cau mày, tận lực ngăn cản. Song dù sao Tiểu Bao cũng chưa có nhiều kinh nghiệm thực chiến, ngộ tính cao đến đâu cũng có giới hạn, rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong. Nó thở hổn hển, thái dương lấm tấm mồ hôi.

Huyền Dư khẽ động cánh tay, chậm rãi biến xuất một thanh bội kiếm, ánh sáng thanh ngọc ôn nhuận. Bàn tay cầm kiếm nắm chặt, rồi nhanh chóng lỏng buông.

Âm thanh va chạm thâm thúy, bảo kiếm đột nhiên thay Tiểu Bao chặn lại đòn tấn công ác độc của Minh Vũ, sau đó hạ xuống trước mặt Tiểu Bao. Thân kiếm thon dài, chuôi kiếm trơn mịn như băng, nhàn nhạt ánh lên sắc sáng xanh trúc. Tiểu Bao hơi sửng sốt. Chúng đệ tử đang nhốn nháo chợt yên lặng xuống.

“Đây là thanh Thanh Hoan của vi sư.” Tiếng nói của hắn trầm thấp, nhưng từng chữ rõ ràng như rót vào tai mọi người. Dứt lời, hắn khoan thai nhắm hai mắt lại, phất tay áo ra hiệu tiếp tục tỷ thí.

Một mảnh xôn xao. Chúng đệ tử giờ mới biết cái người chỉ dùng một cành trúc thi đấu kia chính là đệ tử của Ma quân bệ hạ. Minh Vũ nhíu mày nhìn Tiểu Bao, nghiến răng, rút kiếm đâm thẳng hướng cổ Tiểu Bao.

Tiểu Bao trong lòng khẽ than một tiếng. Đưa tay nắm lấy thanh kiếm lơ lửng trên không, chĩa mũi kiếm xuống đất, trong nháy mắt thân thể bay lên không. Không chịu yếu thế, Minh Vũ đuổi theo.

Kiếm pháp của Minh Vũ quá mức phiêu mĩ nhưng không chú trọng thực chiến. Tuy nhiên không thể phủ nhận rằng khi nàng rút kiếm nhảy múa, mái tóc dài bồng bềnh, làn váy tung bay, tư thái ấy dị thường mĩ lệ. Song dù sao đây cũng là một trận giao chiến.

Trước đó Tiểu Bao bị hạn chế bởi binh khí và kinh nghiệm. Giờ như được trút bỏ gánh nặng, kiếm trên tay nó dường như tâm linh tương thông, sử dụng rất thông thuận.

Tiểu Bao dùng tay trái liên tiếp họa xuất thủ ấn trên không, một đợt ánh sáng lam nhạt tràn ra. Minh Vũ khống chế thân thể lơ lửng trên không trung, sợ hãi nhìn xung quanh. Bởi vì quanh đó xuất hiện nhiều ảo ảnh giống y hệt Tiểu Bao.

Minh Vũ ngẩng đầu, giương hai mắt nhìn, trong lòng bực bội, nâng kiếm phóng tới một bóng người. Kết quả đột nhiên cảm giác sau lưng trầm xuống, cổ tay đau nhức, nàng sợ hãi xoay người, liền thấy Tiểu Bao dứt khoát dùng kiếm chĩa thẳng vào cổ mình. Minh Vũ cảm giác cổ tay càng ngày càng vô lực, gần như không nắm vững được kiếm trong tay.

“Leng keng.”

“Ninh Tiểu Bao thắng.”

Minh Vũ oán hận nhìn nó.

Tiểu Bao đeo kiếm ra sau lưng, ngữ khí ôn hòa đạm mạc: “Ta đánh nát xương cổ tay của ngươi, bằng cách nào ngươi biết không?”

Minh Vũ hừ lạnh một tiếng.

Tiểu Bao ném cây ngân châm xuống đất, đầu châm trực tiếp cắm vào thanh gỗ trên đài. Nó nhìn Minh Vũ, thái độ khó đoán: “Ngươi nếu muốn hỏi nguyên nhân, từ từ có thể hỏi cây châm này.”

“Ngươi thật ác độc.” Minh Vũ ngẩng đầu, thở hổn hển nắm lấy cổ tay, trán không ngừng đổ mồ hôi. Minh Vũ nàng quả thực có phóng ngân châm tẩm độc vào cánh tay và lòng bàn tay của mấy đệ tử, nhưng chỉ có một chút độc dược rất nhẹ, giải độc chữa thương này đều rất đơn giản. Song Ninh Tiểu Bao đánh nát xương cổ tay của nàng, căn bản muốn nàng cả đời này không thể đυ.ng đến kiếm.

Tiểu Bao khẽ nhíu mày, trong trí nhớ hình như cũng đã có người nói lời như vậy. Bước chân xuống đài dừng một chút, nó theo suy nghĩ thuận miệng trả lời: “Lòng dạ ta luôn luôn ác độc, chẳng qua không người nào tin điều đó.”

Huyền Dư đang nhắm mắt chợt mở ra.

Bất Quy Sơn gió lớn không ngừng thổi…



“Sư tôn, sư tôn.” Tiểu Bao chân ngắn tay ngắn đuổi theo Huyền Dư, chạy đến thở hồng hộc.

Nam Thủy quay đầu lại thoáng nhìn, hừ lạnh một tiếng. Tương Tự khẽ giơ tay lên, ngăn cản bước chân Huyền Dư.

“Sư tôn…” Tiểu Bao hổn hển, nâng lên trên đầu, “Sư tôn, kiếm của người.” Cho dù thanh kiếm này nó yêu thích không nỡ buông tay, nhưng không thể không chấp nhận trả lại cho sư tôn nhà mình. Nhìn qua có thể thấy được sư tôn trân quý thanh kiếm này như thế nào, không thể nào đem đưa cho đồ đệ, đặc biệt là đồ đệ không được yêu thích này.

Còn ban nãy, có thể là sợ nó thua sẽ làm mất mặt mình đi.

Huyền Dư hạ mắt nhìn nó một cái. Tiểu đồ đệ này của hắn tuổi tác không lớn, vóc dáng không cao, mới đứng được đến eo hắn, bộ dáng giơ kiếm trông rất chật vật. Hắn đột nhiên nhớ ngày trước khi hắn ở tầm tuổi này, chính là lúc gặp Ninh Trường Nhàn. Nàng ngồi xổm xuống với hắn, cười vô cùng ấm áp sáng sủa, một khoảnh khắc đó khiến hắn như bị cướp mất hồn, quên cả hô hấp.

Hắn mệt mỏi xoa mi tâm, không biết tại sao gần đây hắn luôn nhớ tới người kia.

“Không cần.” Huyền Dư nói, “Thanh Hoan, sau này là của ngươi.”

Tiểu Bao nghi hoặc.

“Thanh Hoan, Thanh Hoan.” Hắn cười lạnh một tiếng, khẽ cúi người xuống đối diện với Tiểu Bao, “Vi sư chán ghét cái tên này.” Hắn xoay người rời đi, Nam Thủy cùng Tương Tự đi theo sau hắn.

Tiểu Bao mờ mịt ngẩng đầu, đập vào mắt là mái tóc bạc dùng dây đen buộc hờ sau lưng, ánh sáng rực rỡ làm người ta không dám nhìn thẳng.

Mặc dù sư tôn chán ghét Thanh Hoan, nhưng Tiểu Bao thì phi thường yêu thích.

Nó vốn tưởng cảm giác sẽ giống nhưu trong sách mô tả, thời điểm mới tiếp xúc với một thanh kiếm sẽ có cảm giác xa lạ, dù vận dụng kiếm pháp quen thuộc nhất, uy lực cũng sẽ giảm xuống hai phần. Nhưng thời điểm Tiểu Bao chạm vào thanh kiếm này, cảm giác vô cùng quen thuộc, sử dụng kiếm pháp thông thuận tựa như đã luyện tập vô số lần, khiến nó có một loại kinh hỉ như ngẫu nhiên gặp lại lão hữu chí cốt trăm năm chưa gặp.

Tiểu Bao vuốt ve thân kiếm, hoan hỉ cọ cọ mặt. Thanh Hoan leng keng một hồi vui sướиɠ.

Nam Thủy bước bên cạnh Huyền Dư, ánh mắt phức tạp hỏi: “Nếu không thích, tại sao còn giữ lâu như vậy?”

Tương Tự cau mày, giật nhẹ tay áo Nam Thủy.

“Căn bản là khẩu thị tâm phi!” Nam Thủy hừ lạnh một tiếng.

Tương Tự lập tức quát: “Nam Thủy, câm miệng.”

Nam Thủy uất ức nhìn chằm chằm Tương Tự: “Được, ta câm, ngươi nói cho ta biết tại sao? Vì sao ta phải câm, vì sao?”

“Nam Thủy —“

“Kết giới U Hải tổn hại.” Huyền Dư không nhanh không chậm nói, “Nam Thủy, đến đó tu bổ.”

Tương Tự lập tức quỳ xuống, lại không ngừng lôi kéo làn váy Nam Thủy. Nam Thủy gạt tay hắn, khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười lạnh: “Đi thì đi. Không phải chỉ là U Hải kết giới sao. Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm liền có thể sửa xong, không cần cầu tình! Nam Thủy ta muốn, nhất định không buông tay!”

Tương Tự cau mày nhìn thân ảnh đỏ thắm dần xa. Huyền Dư khoát tay: “Đi theo nàng.”

Tương Tự khom mình hành lễ: “Dạ.”

“Nam Thủy hài tử này —“ Huyền Dư chau mày, thở dài một tiếng không nói nữa.

Tương Tự rũ mắt. Nam Thủy thầm yêu bệ hạ mấy trăm năm, đáng tiếc trong mắt bệ hạ, nàng chỉ là một hài tử.

Bệ hạ a, ánh mắt quả nhiên chẳng bao giờ lưu lại ở nữ nhân nào trên tam giới nhỏ tuổi hơn hắn. Có thể lời lão tửu quỷ Vô Cực kia là sự thật, bệ hạ có lẽ thích nữ nhân lớn tuổi hơn hắn.

Tương Tự nghiêm túc suy ngẫm.

Ma quân bệ hạ đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.