Chương 5: Ba văn bất kinh

Huyền Dư dạy dỗ Tiểu Bao, thay vì nói là tự sinh tự diệt, chi bằng nói là dụ dỗ nhập ma.

Nhập ma bởi vì chấp niệm, tham sân si hận, người người đều có. Song nếu quá mức chấp nhất, chỉ cần khởi niệm một chút liền không thể siêu sinh. Huyền Dư ném sách cho Tiểu Bao tự học, chính là muốn gợi lên tham niệm. Nội dung những văn thư kia đều bác đại tinh thâm, chẳng bằng nói là yêu ngôn hoặc chúng (*tà thuyết lừa người)

Dùng pháp thuật cấm chú dụ hoặc, Ma Quân bệ hạ bước đầu tiên chính là muốn phá hủy tâm cảnh bình thản trầm tĩnh của Tiểu Bao.

Tiểu Bao ngồi ngoài phòng, xếp bằng trên đất vận khí. Chợt cảm thấy trong ngực khẽ nóng lên, nó dừng lại, đóng sách ném qua một bên, chống cằm nhìn nước trong viện chảy liên tục đến ngẩn người.

Nó cởi giày bỏ sang một bên, học theo sách đề khí, run rẩy tiến về phía dòng nước. Vốn tưởng sẽ rơi tõm xuống, không nghĩ rằng lảo đảo một chút cuối cùng cũng đứng được trên mặt nước. Nó vui vẻ thẳng bước hai bước, quả thật có thể thoải mái đi lại như trên mặt đất.

Do quá hung phấn mà quên đề khí, phút chốc nó liền ngã nhào, toàn thân ướt sũng. Đề khí từ trong nước nổi lên, nó ngồi xếp bằng trên mặt nước, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Từ xa dùng Cách Không Thủ Vật, quyển sách vừa bị ném chỏng chơ phút chốc bay đến trên tay nó. Nó cứ như thế ngồi trên mặt nước, hết sức chuyên chú luyện tập tâm pháp trong sách.

Hôm nay Tương Tự nhận được mệnh lệnh của Huyền Dư Ma quân, lập tức đến Tịch Vận hậu điện gặp bệ hạ hồi báo sự vụ Tử Quy cùng Bồng Lai. Hắn trực tiếp đi về phía phòng của bệ hạ , ngẫu nhiên nhìn qua, bỗng thấy tiểu đồ đệ bệ hạ mới thu nạp kia.

Tiểu cô nương vấn hai búi tóc, y phục trắng muốt, hai bên tóc dùng dải lụa hồng phấn buộc quanh, lưu lại một tua lưu tô. Mặt mũi cô bé tựa hồ ướt nước, nhìn không rõ ràng. Y phục hoàn toàn ướt đẫm, nước tí tách nhỏ xuống từng giọt.

Tương Tự thấy cảnh này lắc đầu cười khổ. Bệ hạ lo cho bản thân còn chưa xong đâu, giờ thêm một đứa nhỏ, đúng là đại phiền toái. Hắn phất tay giúp hài tử hong khô nước trên người trong nháy mắt, tránh cho nó hôm sau ngã bệnh.

Tiểu Bao ngẩng đầu, thấy ngoài viện có một người mặc y phục xanh thẫm, thân ảnh thanh lãng tuấn tú, liền hướng hắn khẽ mỉm cười cảm kích.

Tương Tự phất tay ý bảo nó tiếp tục luyện tập, xoay người tiếp tục đi. Song mới vừa bước một bước, như chợt nhớ ra điều gì, hắn khó tin quay đầu lại.

Bởi vì vừa rồi toàn thân đứa nhỏ ướt đầy nước nên hắn không nhìn rõ, nhưng khi giúp nó hong khô rồi liền trông thấy rõ ràng. Đề khí thân khinh (*khinh công dựa vào đề khí) là thuật pháp bất kì người nào mới tiếp xúc với pháp thuật đều phải học. Song trình độ thân khinh như vậy là do tâm định mà ra. Tương Tự hắn nếu như đứng trên mặt nước đó, chắc chắn dưới chân sẽ sóng động từng đợt.

Nhưng hài tử này… Dưới chân nó mặt nước tĩnh lặng như gương, không hề động một gợn sóng.

Thường nói “Tâm tĩnh như thủy”, song tâm tư bình tĩnh đến mức độ này, có thể so sánh với nước còn yên lặng hơn? Hơn bốn trăm năm qua, cảnh tượng như vậy Tương Tự mới chỉ được chứng kiến một lần.

Tiểu Bao ngẩng đầu nhìn thấy hắn còn chưa đi, chốc chốc lại nhìn nó thăm dò.

Tương Tự cứng ngắc cười lại với nó.

Hắn mờ mịt tiến về phòng Ma quân, thấy bệ hạ đang ngồi trên bậc cửa sổ tự chơi cờ. Ánh mắt đen như màn đêm khép hờ, mái tóc ngân sắc dài quá gối vấn nhẹ phía sau. Vẻ đẹp kia thật sự kinh tâm động phách.

“Bệ hạ.” Tương Tự khó khăn mở miệng, “tân đồ đệ của bệ hạ tư chất tốt vô cùng…”

Huyền Dư nhấc lên một quân cờ, lười nhác lơ đãng hỏi: “Hửm?”

Tương Tự suy nghĩ lại một chút, quyết định không nhắc lại đề tài này nữa.

“Không có gì, là về chuyện của Bồng Lai…”



Tiểu Bao ở Tịch Vân hậu điện rất ít nghe được tin tức bên ngoài, có biết chút ít là do Khuynh Hoài sợ nó buồn chán thỉnh thoảng kể nó nghe.

Ví dụ như ngày đó đọa tiên nhân Nhạc An lên tiếng ngăn cản Ma quân bệ hạ tại đại điển thu đồ, bị đọa cũng vì một chữ tình mà thôi; hay như Ma sứ Nam Thủy, thật ra đã thầm yêu Ma Quân bệ hạ gần ba trăm năm; hoặc như mấy ngày nay tiên môn đại loạn, bởi vì trước đó vài ngày âm mưu tập kích Ma quân bệ hạ thất bại, khiến cho Bồng Lai cùng Tử Quy tổn thất nghiêm trọng.

“Không biết gì thật thảm.” Khuynh Hoài đem ống trúc đựng nước đưa cho Tiểu Bao. “Chậm một chút, chậm một chút, đâu có ai giành với ngươi, sao lại đói thành cái bộ dạng này.”

Tiểu Bao nói, “Ta cả ngày chưa ăn cái gì.” Nuốt nốt nắm cơm, nó tiếp tục hỏi, “Tổn thất nhiều lắm sao?”

“Nghe Chu Trịch nói, Bồng Lai cùng Tử Quy thương vong hơn nửa. Hoa đào Tử Quy cũng bị nhuộm thành màu đỏ a.” Hắn móc tiếp ra một nắm cơm được bọc gói kĩ càng, “ăn một cái nữa nhé?”

Tiểu Bao hoàn hồn, gật đầu: “Ừm.” Im lặng gặm cơm nắm, càng lúc càng thấy không có mùi vị: “Ta nhớ cung nhân nói Ma quân bệ hạ chỉ dẫn theo chưa đầy hai trăm ma binh a.”

Cố Khuynh Hoài bĩu môi, đưa tay nhặt hạt cơm vương trên mặt Tiểu Bao: “Không tới hai trăm thì sao, những ma binh kia căn bản không hề ra tay, chỉ có một mình bệ hạ mà thôi.”

“Hả?”

“Chu Trịch nói a, hắn có đi cùng bệ hạ chuyến đó. Hắn kể với ta, ngày đó bệ hạ phát hiện hóa ra tất cả chỉ là lừa gạt liền nổi giận. Tử Quy ba trăm đệ tử, Bồng Lai bảy trăm người, tổng cộng một ngàn người, là do bệ hạ đích thân tiêu diệt.”

Tiểu Bao nhíu mày.

“Không tới một canh giờ a. Rừng hoa đào cùng rừng trúc ngàn dặm tại Tử Quy tất cả đều nhuộm màu đỏ, nước hồ Tư Ngã cùng hòa màu máu. Dân chúng hạ giới còn cho rằng là ông trời nổi giận nữa đó.” Khuynh Hoài nhìn Tiểu Bao, “Sao không ăn nữa?”

“Ăn không vô.” Tiểu Bao day day mi tâm.

“Vậy thì mau trở về đi.” Khuynh Hoài kín đáo đưa cho nó hai cái bánh bao, “Bệ hạ sắp về rồi đấy.”

Cơn giận không tên chậm rãi thiêu đốt trong lòng nó. Tiểu Bao xoa nhẹ thái dương, cảm giác não có chút đau, hoảng hốt khi mơ hồ bỗng thấy một nữ nhân không rõ mặt đứng trên bậc thang bạch ngọc chậm rãi thở dài. Trước mặt nàng một đệ tử tóc đen áo trắng đang quỳ, nàng cầm kiếm, bộ dáng như đang mắng đang đánh.

Đầu càng ngày càng đau, nó miễn cưỡng gắng gượng đi về hậu điện. Thời điểm bước lên bậc thang đầu tiên liền cảm giác cảnh vật trước mắt càng ngày càng hỗn loạn, vài thanh âm không ngừng văng vẳng trong óc.

Trước mắt tối sầm, nó rốt cục thả lỏng ngất đi.

Tựa hồ như đã trải qua một giấc mộng dài, trong mộng có rất nhiều người mặc y phục màu trắng, trang bị các loại kiếm. Bọn họ đều cung kính gọi một tiếng: “Thượng tiên.” Có một người mặc áo xanh ôm ngũ huyền cầm, thái độ khách khí gọi nó: “Sư muội.”

Còn có một thiếu niên bạch y hắc phát, dung mạo như họa, thấp giọng gọi nó: “Sư tôn, sư tôn.”

Lúc này, tựa hồ có một luồng lực muốn xâm nhập thế giới của nó, Tiểu Bao cau mày, theo bản năng phản kích. Không khí tiếp tục tràn vào xoang mũi cùng cổ họng của nó. Tiểu Bao ho khan, hoảng hốt mở mắt.

Mái tóc bạc uốn lượn bên thành giường, Tiểu Bao nhìn hướng theo tóc lên trên, quả nhiên thấy mặt sư tôn đang ghé sát, con ngươi sâu không thấy đáy của hắn đang chăm chú nhìn nó. Tiểu Bao đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

“Một kiếm có thể quyết định sinh tử con người, máu tươi ba thước, mênh mông đất hoang hàng vạn hàng ngàn tính mạng. Há có thể tự cho mình quyền sinh quyền sát trong tay —“ hắn dừng một chút, tựa như không nói được nữa, “Những lời này, ngươi nghe được từ đâu?”

Ánh mắt hắn ghim chặt khiến Tiểu Bao gần như không thể động đậy. Nó không biết nó nói mơ lúc nào, càng không dám mở miệng nói cho sư tôn kinh khủng đó của nó biết đó là nó nói mơ.

Tiểu Bao há hốc mồm, quyết định nói dối: “Dạ… Dạ, là hôm đó đại thúc có hoa văn màu đen bên mắt nói cho đồ nhi biết.” Nó vừa nói vừa khoa chân múa tay. Nó cho rằng những lời này không phải người của Ma giới nên nói, nghe còn giống giọng điệu tiên môn hơn, cho nên đổ hết cho đọa tiên nhân duy nhất nó có ấn tượng đó đi.

“Cố Nhạc An?” Huyền Dư tựa hồ chấp nhận lời giải thích này. Tiên môn Nhạc An thượng tiên kể từ sau khi đọa, hành tung khó đoán. Ngày đó hắn tới tham dự đại điển, chẳng qua là giữ mặt mũi cho Tương Tự. Hắn hừ lạnh một tiếng, “Trí nhớ hắn cũng thật rõ ràng.”

“Đại thúc là một người tốt a…” Tiểu Bao lay tay áo hắn.

Huyền Dư đứng lên, cười lạnh một tiếng: “Người tốt? Người tốt sẽ bị đọa sao? Đọa tiên nhân so với Ma giới chúng ma không phải còn kinh khủng âm tàn hơn sao?”

Tiểu Bao không đáp. Dù sao nhìn bộ dạng sư tôn có vẻ sẽ không gặp mặt đại thúc kia đâu.

“Lần sau cách xa hắn một chút.” Huyền Dư đi ra cửa, thấp giọng phân phó.

“Dạ, sư tôn.” Tiểu Bao nhẹ nhàng thở ra, lừa gạt trót lọt.

Huyền Dư dĩ nhiên quen thuộc câu nói kia. Tiểu Bao trong lúc hôn mê thì thào những lời đó, hắn liền giống bị sét đánh cứng ngắc tại chỗ.

Ngày trước hắn cùng Ninh Trường Nhàn hạ giới tu luyện, gặp phải một nhóm lưu manh buông lời chòng ghẹo nàng. Nàng một từ cũng không để lọt vào tai, nhưng hắn thì vô cùng tức giận. Thừa dịp nàng rời đi chốc lát liền gϊếŧ chết mấy tên lưu manh kia, lại không ngờ rằng, thân nhân mấy tên đó biết được, cáo trạng về Tử Quy Sơn. Ninh Trường Nhàn tất nhiên giận dữ, nàng nhốt hắn vào hồ Tư Ngã, trấn an quyến thuộc của mấy người kia. Bởi vì quản giáo không nghiêm, cũng tự phạt mình bế quan dưới đáy hồ Tư Ngã băng hàn hơn một tháng. Khi đó, vừa lúc Nhạc An thượng tiên của Bồng Lai đến bái phỏng.

Tính cách hay bênh vực của Ninh Trường Nhàn trong tiên môn quả thật chẳng ai còn hiếm lạ, cho nên dù đem hắn nhốt vào hồ Tư Ngã cũng chỉ nhốt tại tầng hàn băng nhẹ nhất. Nhưng với chính mình thì không hề dễ dãi, tự nhốt mình vào nơi băng hàn thấu xương nhất, đáy hồ Tư Ngã.

Hắn nhớ được ngày đó nàng trừng phạt hắn chỉ có ba ngày. Hắn lén lút xuống đáy ao tìm nàng. Băng hàn nơi đây quả thực vượt ngoài tưởng tượng của hắn, còn chưa tới được nơi nàng bế quan, hắn tựa hồ đã tiêu hao gần hết thể lưc.

Song khi hắn gắng sức đi tới chỗ nàng, lại thấy người vốn nên đợi ở phòng khách của Tử Quy kia, Nhạc An thượng tiên.

Hắn thấy rất rõ ràng. Ninh Trường Nhàn nhắm mắt tĩnh tọa, vì tiết kiệm thể lực mà phong bế giác quan thứ sáu, không nhận thức được chuyện xung quanh. Cái tên hỗn trướng trước mặt người khác luôn ra vẻ đạm bạc phiêu diêu đó, lại dám tựa lại gần mà hôn lên môi của nàng.

Năm đó Nhạc An thượng tiên lựa chọn đọa thiên khiến cả tiên môn chấn kinh. Hảo hữu của hắn, thiên trì tửu quỷ Vô Cực cùng Tần Ôn Lĩnh phái Bồng Lai hợp lực can gián, nhưng đều thất bại. Cố Nhạc An cuối cùng nhảy xuống Đọa Tiên Thai, chỉ để lại bốn chữ “Tình tự si triền.” (*Mãi si ngốc vì một chữ tình)

Nguyên nhân trong đó Huyền Dư hết sức rõ ràng.

Hắn nhớ được, thời điểm Ninh Trường Nhàn dạy hắn ngự kiếm phi hành, khi hắn quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Nhạc An chậm rãi đạp nước mà đến, tay áo tung bay, tiên tư trác tuyệt, mà dưới chân sóng động thậm chí có thể so với yêu ma. (*như phần trước đã nhắc đến, tâm càng tĩnh thì khi thi triển thuật đề khí khinh thân, nước càng ít động. Anh Nhạc An này nước trào cuồn cuộn tứ tung như này, chứng tỏ tâm tư chấp niệm không khác gì chúng yêu ma cả.)

Hắn cũng nhớ được, năm đó Ninh Trường Nhàn bước lên mặt hồ Tư Ngã, nước không gợn sóng, không động một hạt bụi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: …. =.= Quả nhiên… Mọi tác giả tiên hiệp văn đều cần có dũng khí đối mặt với đáy hồ băng tuyết giữa tháng sáu.