Chương 50: Xin nàng ở lại

Chữ cuối vừa thốt, lòng Ma quân chợt thấp thỏm không yên, vòng tay ôm Ninh Trường Nhàn càng thêm siết chặt.

Ninh Trường Nhàn bình tĩnh ừ một tiếng, “Vi sư chỉ tuỳ tiện nói thôi, chớ coi là thật.”

“Tốt nhất là vậy.”

“A Nhàn, vẫn còn hơn một tháng, sau khi thân thể nàng tốt hẳn, liệu có thể… đừng rời đi?” Ninh Huyền Dư cúi đầu ngửi mùi hương thanh lãnh nơi hõm vai nàng, ngữ khí mang nặng cầu xin.

Ninh Trường Nhàn không đáp lời.

Ma quân thực ra trong lòng đã biết rõ đáp án rồi, chỉ là vẫn không nhịn được mở lời ướm hỏi, có lẽ gần đây nàng thuận theo khiến hắn nảy sinh hy vọng, luôn cảm thấy mình có thể cảm động lòng nàng, có thể khiến nàng buông bỏ tất cả để ở bên hắn.

“Chúng sinh có Tử Quy, có Ninh Trường Canh, Ninh Trường Đinh, Ninh Trường Bình, còn có Lạc Như Ý, chúng sinh còn có Bồng Lai, còn có Thiên Trì, nhưng… ta chỉ có nàng mà thôi.”

Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, khổ sở thừa nhận, nhưng… ta chỉ có nàng mà thôi.

Từ khi còn rất nhỏ, nàng cứu hắn từ nơi rừng sâu núi thẳm, về sau nhận hắn làm đồ đệ, nuôi nấng hắn trưởng thành, truyền thụ tiên thuật cho hắn. Khi hắn nhận ra tình cảm với nàng không phải giữa một đồ nhi với sư phụ, mà là của nam nhân dành cho nữ nhân, khổ sở khi ấy hắn chỉ có thể âm thầm chịu đựng, biết rõ cầu không thể có, bày tỏ cũng là một sự xa xỉ.

“Huyền nhi.” Nàng ôn nhu kiên định cự tuyệt hắn, “Chớ nên hồ nháo.”

Giọng điệu Ninh Trường Nhàn như dỗ hài tử, nàng trước nay đều cảm thấy, hắn là một đứa trẻ , hắn sẽ có kiểu nói này, giống như lúc nhỏ hắn sợ bóng tối nên nhất quyết phải nằm cạnh nàng mới ngủ được vậy, đều là chiêu nhõng nhẽo của trẻ con.

“Nếu như, ta không để nàng đi?” Ninh Huyền Dư thử hỏi.

Ninh Trường Nhàn nghe vậy nhướng mày quay lại nhìn hắn, mi tâm phảng phất tức giận, “Trừ phi ngươi phong ấn vi sư cả đời.”

“Được.” Ma quân thần sắc không đổi mà đáp.

Hai người rơi vào trạng thái căng thẳng giằng co.

Cuối cùng, người bại trận vẫn là Ninh Huyền Dư, hắn nói, “Ta chỉ có chút thỉnh cầu nhỏ nhoi này, nàng vì sao không thể đáp ứng?”

Ninh Trường Nhàn suýt chút là mềm lòng, nhưng nhớ ra còn có rất nhiều chuyện quan trọng nàng cần giải quyết, chỉ có thể đạm mạc như nước mà nói: “Vi sư đáp ứng quá nhiều thỉnh cầu của ngươi rồi, vậy nên sủng ra tính cách tuỳ hứng hiện giờ của ngươi. Huyền nhi, đừng được một tấc lại muốn lấn một thước.”

Lời của nàng nửa phần nhượng bộ cũng không cho phép.

Tối hôm đó, khoảnh khắc song tu hắn lần đầu tiên đánh mất khống chế, hẳn chỉ muốn moi tim nàng ra xem có phải được làm từ băng không, hắn chắc chắn lòng nàng có hắn, nhưng vì sao có những khi nàng có thể đưa ra những quyết định tuyệt tình đến thế.

Hắn nhìn nàng nằm dưới thân, nhíu mày miễn cưỡng chịu đựng, dáng vẻ mệt mỏi rã rời, lòng hắn dậy lên kɧoáı ©ảʍ phục thù, vẫn không có ý định dừng lại, dần dần nàng cũng không còn sức kiểm soát biểu cảm nữa, khuôn mặt trăm năm bình đạm lãnh tĩnh dần gợn nhiễm sắc vị hoan lạc.

Hắn cuối cùng đã biết vì sao trong sách nói, những người cấm dục quá lâu một khi động tình, dù chỉ là một chút, thì sẽ bị kí©h thí©ɧ mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Gò má nàng ửng hồng sắc đào, dáng vẻ vừa kháng cự vừa khao khát thật mê người. Hắn hoàn toàn quên mục đích ban đầu, cúi đầu hôn lên bờ môi nàng, Ninh Trường Nhàn trong mắt sóng tình lưu chuyển, hôn đáp lại hắn.

Ngày hôm sau, khi Ma quân tỉnh dậy, nàng lại mang dáng vẻ lạnh lùng thấu tâm ấy, tựa hồ đêm trước chỉ là một giấc mộng xuân riêng mình hắn.

Đến khi…

Tĩnh lặng ngồi dưới cây đào thụ, Ninh Trường Nhàn chợt mở mắt, ra vẻ nghiêm túc nhưng có chút do dự nói, “Huyền nhi, hãy giữ chừng mực.”

Chỉ là câu nói này phối với vết cắn của hắn tối qua bên môi nàng, nhìn sao cũng không tạo ra được dáng vẻ uy nghiêm.

Ninh Huyền Dư run run đôi vai không dám cười ra tiếng trước mặt nàng, miễn cưỡng gật đầu đáp một tiếng, “Được rồi.”

Ninh Trường Nhàn thở phào một hơi. Ai mà ngờ tên gia hoả này hôm sau vẫn chứng nào tật nấy.

Ninh Trường Nhàn đau đầu, trước đây đồ nhi của nàng vẫn luôn nghe lời, nhưng lần này cái kiểu trước vâng sau cãi này khiến nàng làm sao mà há miệng quở trách? Cũng may thân thể nàng càng ngày càng có chuyển biến, tình chướng mơ hồ dần giải khai, tâm trạng nàng cũng tốt hơn, cũng không để tâm chuyện nhỏ này nữa.

Thời gian một tháng chớp mắt đã qua, trong lúc đó Cố Khuynh Hoài đã đưa thêm cho nàng hai lần thư, trong thư viết Trường Đinh và Trường Bình đã đi thăm dò những nơi xuất hiện yêu ma thượng cổ, nhưng bọn chúng đột nhiên im hơi lặng tiếng tựa như nhận được tin tức gì vậy.

Đây là chuyện tốt, nhưng nghe qua lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

Kỳ hạn ba tháng đã sắp tới, Ma quân càng ngày càng cáu kỉnh, thủ hạ Ma tướng chính là đối tượng chịu khổ.

Hắn không muốn cho nàng đi, chỉ có thể không giải phong ấn cho nàng, vì thế Tịch Vân điện lớn như thế, hai người chơi trò mèo đuổi chuột, ngươi tìm ta trốn. Ninh Trường Nhàn không có tiên thuật, lần nào cũng chỉ thấy được cái góc áo của hắn, còn chưa kịp đi qua nói chuyện, hắn đã biến mất rồi, bỏ lại Ninh Trường Nhàn chỉ có thể đỡ trán thở dài.

Hôm ấy, đã qua kỳ hạn ba tháng được hai ngày, Ninh Trường Canh gửi thư đến giục Trường Nhàn quay về, Ninh Trường Nhàn nhét ống trúc nhỏ vào tay áo, không nhờ Cố Khuynh Hoài gửi thư hồi âm nữa.

Tịch Vân hậu điện lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

“Hồng Liên?” Ninh Trường Nhàn nhíu mi nhìn nàng ta.

Tịch Vân hậu điện không có sự cho phép của Ma quân sẽ không được tiến vào, người tự ý bước vào sẽ trực tiếp đoạ vào luân hồi.

Ninh Trường Nhàn lập tức nhạy cảm phát hiện ra, “Huyền nhi bảo ngươi tới khuyên ta?”

“Đúng.” Nam Thuỷ gian nan ngồi xuống, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt.

Ninh Trường Nhàn mơ hồ nhận thấy nguyên thần nàng ta ẩn hiện sắc đen, còn chưa đợi nàng ta mở lời trực tiếp nói, “Hồng Liên, chấp niệm không thể quá sâu, ma thân của ngươi chính là do Huyền nhi cưỡng chế tác động, thực tế không khác gì giục tốc bất đạt, ngươi cứ tiếp tục thế này, sẽ tự mình huỷ mình.”

Nào ngờ Nam Thuỷ đang miễn cưỡng mỉm cười ngồi đó bất chợt hận thù ngẩng đầu, “Ninh Trường Nhàn, nếu ta tự huỷ chính mình mà có thể khiến ngươi hồn phi phách tán, ta chết cũng cam tâm.”

Trên mặt Ninh Trường Nhàn một vẻ vân đạm phong khinh, “Ngươi hận ta.”

Nam Thuỷ nắm chặt bàn tay đến mức các khớp xương kêu răng rắc, “Nào chỉ là hận.” Ma lực ngưng tụ nơi lòng bàn tay nàng ta, hừng hực lại mang theo phẫn nộ, khí tức ác liệt khiến vạt bào trắng trên thân Ninh Trường Nhàn tung bay.

Nam Thuỷ vận hết khí lực toàn thân, tập trung ma lực mạnh mẽ nhất, đánh một chưởng về phía đầu nàng, đánh tan hồn phách của nàng, khiến nàng thực sự hôi phi yên diệt. Nàng ta rất vất vả mới tìm được một cơ hội, Ma quân không ở đây, mà Ninh Trường Nhàn nghe nói đã bị phong ấn tiên lực, chẳng khác gì phàm nhân.

Ninh Trường Nhàn bình tĩnh nhìn nàng ta, không hề dịch chuyển, khi bàn tay kia đã sắp chạm đến đầu nàng, thình lình nàng tóm lại cổ tay nàng ta.

Nam Thuỷ hoang mang vùng vẫy, nhưng làm sao cũng không giật ra được. Điều này vốn không có khả năng, trừ phi… “Phong ấn của ngươi giải trừ rồi?” Nàng ta vừa sợ hãi vừa tức giận.

Ninh Trường Nhàn khẽ chau mày, “Hồng Liên, ta tha cho ngươi một lần, nhưng sẽ không tha cho ngươi lần hai.”

“Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ đi, phí lời làm gì.” Nam Thuỷ nghiến răng nghiến lợi.

Ninh Trường Nhàn động ngón tay, rắc một tiếng bẻ gãy cổ tay nàng ta, sau đó yên lặng liếc nhìn nàng ta, hất tay phải của nàng ta ra, quay người đi về phía đào lâm phía sau Tịch Vân hậu điện.

“Lui ra, nếu còn tâm hại người thêm lần nữa, tuyệt không tha.”

Thanh âm Ninh Trường Nhàn từ đào lâm truyền ra, đạm mạc vô tình.

Một giọt mồ hôi lớn lăn dọc khuôn mặt trắng bệch của Nam Thuỷ, nàng ta không dám ở lại thêm, hoảng hốt rời đi.