Chương 49: Lỡ như phụ lòng

(*Tinh: Hú hú hú, sau bao nhiêu dằn vặt giày vò, cuối cùng anh nhà cũng có thể thấy chút ánh sáng cuối con đường. Hu hu tội Ma quân quá, thâm tình quá làm chi để rồi chỉ nhận được cay đắng huhu)

Sau khi Ninh Trường Nhàn ở trên Bất Quy sơn hơn một tháng, nàng cảm thấy nội tức đã có điểm hồi phục, dù chưa quá rõ rệt, nhưng đối với một cơ thể ngày càng hư nhược chưa một ngày chuyển biến tốt lên mà nói, chút biến hoá này đã rất đáng mừng.

Ma quân rất phấn khởi, nhưng xem ra Ninh Trường Nhàn thì vẫn lạnh lùng đạm mạc tựa tảng băng như xưa.

Ma quân chỉ cho rằng vì nàng đang giận, càng chăm chỉ nói ngọt dỗ khéo nàng, như phu quân trong gia đình phàm nhân dỗ dành thê tử vậy.

Ninh Trường Nhàn cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhưng không thể nói nên lời với đồ nhi, chỉ có thể viện đại cớ đi giải sầu mà trốn ra Tịch Vân hậu điện.

Song tu thuật quả thực có thể giải độc tình hoa, nhưng hai bên vốn có thuộc tính tương sinh tương khắc, có thể giải trừ độc tình hoa, nhưng cũng có thể khiến độc càng nghiêm trọng, khác biệt bất quá chỉ ở một cái ý niệm.

Nhất niệm thành tiên, nhất niệm thành ma, giờ đây đặt trên người Ninh Trường Nhàn, đã trở thành nhất niệm sinh, nhất niệm tử rồi.

Ninh Trường Nhàn dù ở phương diện tiên thuật rất tự tin, nhưng trước nay chưa từng đánh giá cao bản thân trong chuyện tình cảm, nàng tu thành tiên cốt quá sớm, rất nhiều nhân tình thế sự chưa hiểu thấu, đây là khuyết điểm lớn nhất của nàng. Bất quá cũng nhờ có tính cách lãnh đạm này của nàng, bao năm nay chưa từng phát sinh rắc rối gì, tuy nhiên nàng thật sự không thể hiểu chữ tình của nhân gian.

Độc tình hoa này cuối cùng là được giải trừ hay ngấm sâu thêm, khó đoán, thực sự khó đoán.

Đối diện với ý chí sắt đá muốn chữa khỏi bệnh cho nàng của đồ nhi, lời này bảo nàng làm sao mà thốt ra được, dập tắt chút hy vọng cuối cùng này của hắn, nàng không hề muốn.

Ninh Trường Nhàn đi xuống Tịch Vân điện, dựa vào lan can xoa bóp mi tâm, nhắm hai mắt lại.

“Ta tưởng là ai, hoá ra là Trường Nhàn thượng tiên, quả thực thất lễ thất lễ rồi.” Một thanh âm mềm mại vang lên, khẩu khí mang theo ý cười, khiến người nghe mà khoan khoái.

Ninh Trường Nhàn quay đầu, cẩn thận quan sát người đó, cố nhớ xem nàng ấy là ai, lúc này mới bình tĩnh gọi một tiếng, “Hồng Liên.”

Làn mi tinh tế của Nam Thuỷ nhíu lại, “Ta có tên, là Nam Thuỷ.”

Ninh Trường Nhàn cũng không để tâm, vô luận nàng ấy tên là gì, cũng chỉ là một đoá hồng liên trong hồ Tư Ngã ngày ấy.

“Trường Nhàn thượng tiên.” Nam Thuỷ bước quanh nàng một vòng, “Nay tiên lực của ngươi cạn kiệt, chắc không ngờ đến sẽ ở đây gặp phải đoá hồng liên ngươi từng muốn gϊếŧ ngày đó nhỉ?”

Ninh Trường Nhàn hờ hững nhìn nàng ta một cái, rồi nói, “Hồ Tư Ngã hấp thu tiên khí của Tử Quy, toàn bộ hoa sen đều thuần trắng một màu, nhưng đột nhiên năm ấy lại nở ra một đoá hồng liên, ta biết vật ấy bất thường, liền muốn diệt đi, nhưng Huyền nhi thích sắc hồng của ngươi, nên ta mới lưu lại, nếu nói vậy, quả thực ta từng muốn gϊếŧ ngươi.”

Nam Thuỷ nheo mắt, “Ngươi nhất định rất hối hận đã lưu lại ta.”

Ninh Trường Nhàn cúi đầu cười nhẹ, “Ninh Trường Nhàn trước giờ chưa từng biết hối hận là gì, lưu lại ngươi thì đã lưu lại rồi, Huyền Nhi thích là được.”

Nam Thuỷ bị lời này của nàng khiến cho ngây ngẩn, thậm chí đến bản thân Ninh Trường Nhàn cũng kinh hãi. Nàng nâng tay vuốt nhẹ mi tâm, quay đầu nói với Nam Thuỷ, “Hồng Liên, chấp niệm của ngươi quá sâu, e là hại đến ma thân. Tự mình cẩn trọng.”

Nhưng Nam Thuỷ đối với nàng mang địch ý sâu sắc, căn bản không thèm để những lời nàng nói trong lòng, đợi đến lúc nàng chuẩn bị muốn xoay người rời đi, mới mở miệng nói ra nghi hoặc của mình, “Nếu như xưa kia Ma quân bệ hạ là người khuyên ngươi đừng gϊếŧ tình hoa yêu kia, Trường Nhàn thượng tiên, ngươi sẽ lựa chọn ra sao?”

Ninh Trường Nhàn bất ngờ quay lại, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn nàng ta, “Chuyện này sao ngươi biết?”

Nam Thuỷ nhếch khoé miệng, “Bất kể ta làm sao biết, chính là biết mà thôi.” Nàng ta hỏi, “Ngươi dám trả lời không? Trường Nhàn thượng tiên?”

Hai người đối mặt hồi lâu, Nam Thuỷ không thể chịu được ánh mắt truy xét của Trường Nhàn, lại thêm nàng ta có điểm chột dạ, chống đỡ không bao lâu thì một lời cũng không nói mà xoay người bỏ đi.

Còn Ninh Trường Nhàn thì nghiêng người dựa vào lan can rơi vào trầm tư.

Nam Thuỷ hỏi câu ấy thực sự đã làm khó nàng, đáp án đã chực chờ bên môi, nhưng tựa như mang theo sức nặng ngàn cân, một chữ nàng cũng không thốt ra nổi.

Ngày ấy Cố Nhạc An khuyên nàng giữ lại một mạng cho tình hoa yêu, nàng cảm thấy yêu chính là yêu, lưu lại chỉ là một mầm hoạ khôn lường, nhưng Huyền nhi muốn bảo vệ một đoá hồng liên, nàng lại dung túng mà làm theo ý hắn, cảm thấy một đoá hồng liên sẽ không gây ra nguy hại gì.

Ninh Trường Nhàn đã nghĩ thông một vài chuyện, khó chịu dùng tay ôm mặt, khẽ khom người, tư thái hỗn loạn chưa từng thấy.

“Tiểu Bao?”

Lúc này, đột nhiên có người hô gọi cái tên này của nàng.

Ninh Trường Nhàn ngẩn người, bừng tỉnh từ trầm tư, quay đầu qua, người đó là Cố Khuynh Hoài, là đệ tử Bất Quy lúc nhỏ từng đem đồ ăn cho nàng.

Hắn đã trưởng thành thành dáng vẻ một chàng thanh niên, mi mục tuấn tú.

Ninh Trường Nhàn nở một nụ cười ôn hoà, “Khuynh Hoài, đã lâu không gặp.”

Cố Khuynh Hoài lộ vẻ vui mừng, bắn ra hàng loạt câu hỏi dồn dập tới tấp, Ninh Trường Nhàn nhất thời không biết bắt đầu trả lời từ đâu, chỉ có thể yên lặng nhìn hắn mỉm cười.

Cuối cùng Cố Khuynh Hoài cũng cảm thấy ngại ngùng, hắn vò đầu nói: “Hôm nay ta cũng cầu may mà đến thôi, vì nghe sư tôn nói ngươi đang ở Bất Quy, mà đó giờ chưa từng gặp ngươi, mới rồi nhìn thấy sư tôn thở phì phò trở về điện, ta liền lén lẻn ra, không ngờ ngươi thực sự ở đây.”

Ninh Trường Nhàn nói, “Thoáng cái đã bao ngày, sau khi xuống núi quả thực rất lâu rồi ta chưa quay lại Bất Quy.”

“Ôi, chỉ mải nói chuyện không đâu, việc chính thì quên mất, mấy ngày trước dưới chân núi ta nhặt được một con chim béo, trên móng buộc một bức thư gửi ngươi, ta chạy qua đưa cho ngươi đây.”

Ninh Trường Nhàn nhận lấy ống trúc trên tay hắn, rút cuộn giấy bên trong mở ra, chỉ có hai hàng chữ, nàng đọc hai lượt, bấy giờ mới gấp lại, rồi nói với Cố Khuynh Hoài, “Ngươi giúp ta gửi lại một bức thư được không?”

“Tất nhiên là được.” Cố Khuynh Hoài trông dường như rất vui sướиɠ, “Đã lâu như vậy không gặp, thay ngươi gửi thư có là gì, thay ngươi lên núi đao xuống biển lửa cũng được ấy chứ!” Vừa nói, hắn vừa vỗ vỗ cánh tay mình.

Ninh Trường Nhàn bị hắn chọc bật cười, giờ mới tiếp tục nói, ngữ khí nghiêm túc hơn hẳn, “Nhất định phải thay ta đưa thư đến tận Tử Quy, báo với đại chưởng môn, chuyện này có điểm lạ, Đông Nam Tây Bắc đồng thời xuất hiện yêu ma cường hãn tác quái, chỉ sợ có kẻ giở trò, nói bọn họ mọi nơi đều phải cử người đi một chuyến, nhất định phải tìm ra mắt trận.”

“Ngươi nghĩ có người lập trận triệu hồi yêu ma thượng cổ sao?” Cố Khuynh Hoài phản ứng rất nhạy bén.

Ninh Trường Nhàn không trả lời mà nói, “Phiền ngươi rồi.”

Cố Khuynh Hoài nhớ ra, “Nhưng vì sao ngươi không tự đi được vậy? Ngươi không phải là thượng tiên sao?” Hắn thấy Ninh Trường Nhàn nghi hoặc, liền vội vàng giải thích, “Hạc di kể cho ta, chuyện của ngươi ta đều biết rồi.”

“Đương nhiên vì ta không đi nổi rồi.” Ninh Trường Nhàn xoè lòng bàn tay, cúi đầu thoáng nhìn phong ấn đỏ rực ẩn hiện như có sinh mệnh kia, tự giễu, “Thượng tiên bị phong ấn tiên lực, đến phàm nhân cũng không bằng.”

Cố Khuynh Hoài tiến lại nhìn, lập tức nhận ra phong ấn đó do ai hạ, hắn rùng mình, “Vậy ta thay ngươi đi gửi thư.”

Ninh Trường Nhàn nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tiếp tục xoay người ngắm biển mây dưới Tịch Vân điện.

Đến tận khi hoàng hôn dần buông, Ma quân bận rộn một ngày đột nhiên xuất hiện sau lưng, vòng tay ôm chặt eo nàng, đặt cằm lên hõm vai nàng, hỏi, “A Nhàn, hôm nay thân thể tốt hơn chưa? Tâm trạng có tốt không?”

Ninh Trường Nhàn lại hỏi hắn một vấn đề hoàn toàn không liên quan.

“Huyền nhi, lỡ như vi sư phụ ngươi, ngươi sẽ…” Nàng nhớ đến nội dung bức thư, nửa câu còn lại quả thực không thể hỏi tiếp.

Sẽ không phải là hắn đâu. Ninh Trường Nhàn khẳng định chắc chắn với bản thân.

Vậy sẽ còn có ai có năng lực phát động ma trận lớn như vậy? Một giọng truy vấn sắc bén vang lên trong đầu.

Ninh Huyền Dư không chú ý thấy sự giằng xé trong mắt nàng, chỉ cùng nàng ngắm mặt trời chầm chậm biến mất sau biển mây, lời nói dịu dàng đến mức khiến lòng người run rẩy, “Lỡ như nàng phụ ta, ta sẽ huỷ diệt thế gian này.”