Chương 46: Ma Quân uy hϊếp

Ninh Trường Nhàn bắt đắc dĩ nhìn theo thân ảnh Yểu Khanh chạy đi cùng cánh cửa bị hắn đạp hỏng nằm trơ trọi trên đất, nhàn nhạt mỉm cười, không hề để lời hắn vừa nói trong lòng.

Ma quân bệ hạ vung tay dựng lại cánh cửa, lặng lẽ đổi thanh mực khác tiếp tục mài, hắn nhìn bức thư Ninh Trường Nhàn đã viết được một nửa, đột nhiên hỏi, “Sư tôn thấy lời vừa rồi của Yểu Khanh thế nào?”

Ninh Trường Nhàn tay không hề ngừng, như cũ lưu loát tiêu sái viết, “Hắn, chỉ là làm bậy thôi.”

Khi đó Yểu Khanh đang cào vỏ cây dưới chân núi cố ý vô lý cáu gắt với chúng yêu đến đón hắn về, một chút cũng không biết lần động tâm duy nhất từ lúc sinh ra bị người ta kết luận thành làm bậy.

Ma quân bỗng cảm thấy có nỗi khổ đồng bệnh tương lân, hắn nhỏ giọng hỏi, “Sư tôn lẽ nào chưa từng nghĩ lời đó của hắn là chân tâm sao?”

Dù hắn chẳng hề hi vọng Yểu Khanh là thành tâm thành ý! Con hồ li đó tốt nhất cút đến nơi nào xa vào!

Ninh Trường Nhàn rốt cục dừng bút, nàng ngẩng đầu lên chăm chú nhìn đồ nhi, cúi đầu cười nhẹ, “Hắn là hồ li nha.”

Chính là cửu vĩ hồ tam tâm nhị ý, quả tâm bạc tình.

“Chỉ vì như thế?”

Ninh Trường Nhàn gật đầu, “Hắn cũng là yêu a.”

Là yêu quái lộng hành thế gian.

“Chỉ vì như thế?” Ma quân dẫn dắt nàng, “Lẽ nào không còn nguyên nhân nào khác, ví dụ như, người không thích hắn gì đó…?”

Ninh Trường Nhàn chân mày khẽ nhíu, vẻ ôn hoà trên mặt thoáng phai nhạt, “Huyền nhi, ngươi mệt rồi, về nghỉ ngơi đi.”

Ma quân không giấu nổi vẻ thất vọng nhìn nàng, cuối cùng chỉ có thể xoay người rời đi, nghe thấy bước chân hắn dần xa, Ninh Trường Nhàn cúi đầu thở dài một tiếng.

Thái độ của nàng có thể quyết định điều gì? Thế giới này quá lớn, nàng bất quá cũng chỉ như con ong cái kiến, nàng đã quen nhìn biến hoá thiên địa, nhìn tâm tình bá tánh, về phần bản thân thích hay không thích…

Nàng sớm đã quên đó là cảm giác gì rồi.

Vô Cực thượng tiên sai đệ tử đưa sách đến cho Ma quân, rất nhanh hắn nắm được đại ý. Hắn vốn dĩ thông minh, hơn nữa học thêm cái này cũng là vì sư tôn, chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện những tạp niệm len lỏi quấy nhiễu hắn, khiến hắn không ngừng kêu khổ.

Khép lại quyển sách cuối cùng, hắn thở một hơi thật dài, ngẩng đầu nhìn ánh dương tàn phía tây, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên bàn. Vấn đề hiện tại là, hắn nên nói với sư tôn thế nào…

Sư tôn nhìn như ôn hoà, thực ra cố chấp lên đến trâu cũng kéo không lại, bất quá lần này vạn vạn không thể thuận theo nàng, đến thân thể sinh mệnh của mình nàng cũng có thể đem ra đùa, để thêm còn tệ hơn!

Hắn nghĩ đến đây, nhét sách vào tay áo, xoay người đạp mây đi về hướng Vân Hạc điện.

Ninh Trường Nhàn hiếm khi nhàn nhã, dựa trên ghế thong thả đọc sách, lúc đồ nhi tiến vào cũng không tập trung nghe hắn nói, nhưng sau khi nghe xong, não đại oành một tiếng nổ tung.

“Huyền nhi, ngươi nói bậy gì đó!”

Ninh Huyền Dư thấy nàng lại là bộ dạng này, Ma quân cũng nổi cáu, “Ta không nói bậy, ta đang nói cái gì sư tôn ngươi tự rõ ràng.”

“Mơ tưởng.” Ninh Trường Nhàn vô cùng dứt khoát quăng ra hai từ, nhổm người dậy chuẩn bị rời đi. Nàng cảm thấy đồ nhi chỉ là nhất thời đầu óc nóng lên tâm huyết dâng trào, bình tĩnh một lúc sẽ hết thôi.

Không ngờ khi đi ngang qua người Ninh Huyền Dư, hắn đưa tay giữ chặt cổ tay nàng lại.

Tay phải kết vài thủ ấn, nhắm thẳng lòng bàn tay nàng hạ xuống, Ninh Trường Nhàn đột nhiên cảm giác tiên lực bản thân mất hết, trong lòng nàng vụt cháy lên một ngọn lửa, nội tâm bao năm không hề nóng nảy tức giận lúc này bừng bừng nộ hoả. Có lẽ là do ma chướng, vì thế đoạn thời gian này nội tâm vốn không chút rung động tựa hàn băng nay cuồn cuộn nổi sóng.

Nàng đối với người bên cạnh luôn không hề phòng bị, lại chẳng ngờ chính đồ nhi của mình động thủ phong ấn tiên lực của mình.

Phải, phải, hắn từng làm vậy một lần, thế nên quen tay hay việc phải không?!

Ninh Trường Nhàn giơ tay cho hắn một tát.

Tâm Ninh Huyền Dư nhói đau. Từ nhỏ đến lớn, cho dù hắn bướng bỉnh gây sự hơn thế nữa, cho dù hắn chọc nàng tức giận hơn nữa, nàng cùng lắm cũng chỉ nhíu mày, chưa bao giờ giống Trường Bình và Trường Đinh phạt đánh đồ đệ. Thật ra không cần nàng trừng phạt, chỉ cần nàng hơi lộ ra thần sắc không vui, hắn liền lập tức áy náy bất an.

Nhưng lần này, nàng thật sự đánh hắn, lửa giận trong mắt nàng hắn thấy rõ ràng, nhưng trong lòng hắn không hề có nửa điểm ý niệm xin lỗi.

Ninh Trường Nhàn nắm tay phải tê dại phát nhiệt, âm thầm ảo não. Nhưng trên mặt vẫn là vẻ băng lãnh đến mức đóng băng người khác.

Nàng hiểu đồ đệ này, nàng chỉ sợ bản thân vừa mềm lòng một chút, vừa lộ ra thần sắc hối hận đau lòng, hắn lại sẽ được đằng chân lân đằng đầu. Nhưng không hề lường được, hắn lần này căn bản một chút cũng không nhượng bộ.

Ninh Huyền Dư một tay ôm Ninh Trường Nhàn không còn tiên lực vào lòng, ra khỏi phòng trực tiếp đáp mây bay khỏi Tử Quy sơn. Hắn cảm nhận được sự giãy dụa của nàng, giống như dáng vẻ nàng từng vỗ nhẹ vào lưng hắn khi đó.

Qua hồi lâu, hắn đưa Ninh Trường Nhàn đáp xuống ngoài thành trấn lúc nàng còn là Tiểu Bao từng sống tại Giang Nam.

Ninh Trường Nhàn nhìn khắp bốn phía, cau mày không nói gì. Nàng không biết đồ nhi trong lòng tính toán làm gì, hơn nữa mới vừa nổi giận với hắn, chỉ có thể tạm thời bảo trì trầm mặc.

Ninh Huyền Dư lo nàng giãy khỏi hắn, tay phải giữ chặt thắt lưng nàng đi sát bên người hắn.

“Sư tôn, người không phải nói người không muốn sống sao?” Ninh Huyền Dư cúi đầu nhìn nàng, chỉ về phía trước, “Vậy qua đó xem một chút, người có thật sự không muốn sống hay không.”

Tiểu Bao từng sống ở thành trấn không lớn này, không xa ngoài thành chính là sông nước mênh mang, lúa nước màu mỡ, nơi đó con người an cư lạc nghiệp.

Ninh Trường Nhàn nhìn thấy người quen khi nàng còn bé, tiểu nam hài từng lén lút cho nàng viên đường trắng đã trưởng thành thành một tiểu tử, đã cưới kiều thê, bất quá nụ cười vẫn trong sáng khoan khoái như xưa. Hắn nhận ra Ninh Trường Nhàn, mở to mắt không tin nổi nhìn nàng, “Tiểu Bao! Lâu lắm lâu lắm rồi không gặp ngươi!” Hắn kéo kéo phụ nhân e lệ bên người, “Nương tử ngốc, đó chính là Tiểu Bao ta kể với nàng lúc nhỏ giúp ta nối chân đó!”

Phụ nhân đỏ mặt chào hỏi, lại tiếp tục trốn sau lưng trượng phu.

Tiểu tử vò đầu cười, “Nương tử xấu hổ, chưa quen việc đời, vị này là phu quân của ngươi sao?”

Ninh Trường Nhàn vừa định trả lời, Ma quân đã lưu manh gật đầu thừa nhận rồi.

Tiểu tử nói, “Quả nhiên là giống như trong các vở hát kia, cái gì mà gái tài trai sắc!” Tức phụ của hắn cẩn thận kéo tay áo hắn, sửa lời hắn, “Là trai tài gái sắc.”

Tiểu tử khoát tay, “Mặc kệ mặc kệ, Tiểu Bao, trưa đến chỗ ta ăn cơm đi, ta bảo nương tử nấu nhiều thêm vài món, nhớ nha!”

Ninh Trường Nhàn nhìn hắn nụ cười trong sáng thanh âm thanh thuý, tâm tình cũng tốt lên vài phần, gật đầu nói: “Được.”

Tiếp theo, Ninh Huyền Dư tiếp tục kéo nàng đi về trước, hai bên đường vẫn là những cửa tiệm hàng quán nàng quen thuộc, lão bản bán bánh chưng vừa nhìn liền nhận ra nàng, cười híp mắt kín đáo đưa cho nàng mấy cái bánh chưng. Liên tục cảm khái nói nàng trưởng thành rồi.

Trên đường không ít người đều nhân ra Tiểu Bao, cũng có người hỏi thăm Ninh Trường Nhàn đi đâu, ai ai cũng nở nụ cười khiến lòng người ấm áp.

Một đường đi đến cuối, Ma quân giữ nàng lại nói, “Sư tôn, nơi này có rất nhiều người người quen biết, đúng không?”

“Đúng.” Ninh Trường Nhàn tâm tình tốt hơn, “Bọn họ đều là những người rất tốt.”

Ninh Huyền Dư cúi đầu tới bên tai nàng, hô hấp ấm áp phả lên vành tai nàng, hắn dùng thanh mê hoặc nhấn mạnh từng chữ, “Vậy, nếu như bây giờ, nước sông bên ngoài đột nhiên trào lên, cuốn trôi cả thảnh nhỏ này thì sao?”

Ninh Trường Nhàn bất ngờ, nàng đột nhiên ngước mắt lên nhìn thẳng hắn, tròng mắt đen vô cùng nghiêm lệ, nói, “Ngươi dám!”

Huyền nhi của nàng, cho dù biến thành ma đầu, nàng cũng không tin hắn sẽ giẫm đạp mạng người……

“Người nói xem ta có dám hay không.” Giữa bàn tay hắn ma lực bắt đầu ngưng tụ, dần dần toàn bộ tay phải bị bao bọc trong một luồng khí đen, “Chỉ cần người dám không cần ta, chỉ cần người lại rời bỏ ta, thành trấn này có là cái gì?! Tử Quy của người có là cái gì, bất quá cũng là con kiến hôi một giẫm là chết thôi……”

Ninh Huyền Dư đặt trán lên trán nàng, “Ta vốn là ma đầu, ta sẽ không quan tâm những bá tánh này có khổ hay không, không quan tâm xương trắng thành núi, ta chỉ muốn —“ Ta Hắn hung hăng nhắm mắt lại, “Nếu ngươi thật sự không đáp ứng, vậy đồ nhi đảm bảo, bồi tang theo người nhất định sẽ phi thường phi thường… hậu hĩnh.”