Chương 45: Yểu Khanh đáng thương

Ninh Trường Nhàn về Tử Quy rồi một khắc cũng không chậm chễ, kéo Trường Đinh lười biếng cùng Trường Bình bắt đầu tiếp tục bàn giao sự vụ Tử Quy. Hai bọn họ những năm này giày vò Tử Quy nửa sống nửa chết, đệ tử cứ giảm rồi lại giảm. Ninh Trường Nhàn hận không thể nhéo lỗ tai bọn họ dạy dỗ một phen, hôm nay nàng cuối cùng cũng coi như có chút thời gian, tự nhiên không nhìn nổi bọn họ nhàn rỗi.

Còn Ma quân thì im lặng chăm chú nhìn thân ảnh nàng một lúc, quay người giữ lại Vô Cực lão nhân cùng Tương Tự đi theo đang muốn rời khỏi Tử Quy.

Tương Tự cười híp mắt hành lễ với Ma quân, hắn đứng bên cạnh Vô Cực lão nhân, tựa hồ vẫn là thầy thuốc thương xót chúng sinh ngày đó.

Ma quân trong lòng hiểu sáng tỏ, hắn dù hiểu hành động này của Ninh Trường Nhàn xác thực là vì tốt cho Tương Tự, nhưng hắn thực thống hận trình độ ỷ lại vào cái phép thuật Bất Ưu của nàng, lại thấy Tương Tự cũng bị trúng Bất Ưu, trong lòng sinh ra mấy phần đồng tình với hắn.

Sư tôn hắn vĩnh viễn không biết, kí ức vô luận tốt xấu cũng đều đáng trân trọng nhất, chọn đem kí ức thống khổ quên đi thực sự là hành vi hèn nhát. Đem kí ức không thể quên xoá đi lại càng là không tôn trọng quá khứ đã qua.

Ma quân hận rèn sắt không thành thép vuốt trán.

Ninh Trường Nhàn hắt hơi một cái.

Trường Đinh lập tức chân chó sáp lại hỏi: “Sư tỷ ngươi sao vậy?!”

Ninh Trường Nhàn mặc hắn, không trả lời.

Trường Đinh tiếp tục nói: “Oa oa, sư tỷ ngươi thấy thân thể không thoải mái thì nên nghỉ ngơi một chút trước đi, hai chúng ta thật sự lo lắng a, lo lắng a lo lắng!”

Ninh Trường Nhàn thong thả nhướn mày, “Mơ tưởng lười biếng.”

Trường Đinh bị bắt thóp chỉ có thể ủ rũ tiếp tục ngồi xổm trên nệm ngủ gật.

Vô Cực thượng tiên vân vê râu uống một ngụm trà ngẫm nghĩ, lại hỏi thêm lần nữa, “Nhưng đúng là Tiểu Trường Nhàn tự mình nói sao?”

“Đương nhiên.” Ninh Huyền Dư gật đầu, “Sư tôn xưa nay không nói dối.”

“Vậy thì thực đúng là khó mà đoán được, giải dược tình hoa độc hoá ra lại là chuyện trong chớp mắt như vậy. Bất quá mà nói, song tu cùng tình chướng, lấy độc trị độc hoặc nặng càng nặng thêm, cũng chỉ sai biệt ở một ý niệm. Song tu giải tình độc, đúng là tuyệt phối a tuyệt phối, ngươi nói ban đầu sao ta lại không nhớ ra chứ…”

Ninh Huyền Dư đột nhiên giống như bắt được trọng điểm gì đó, “Ngài nói sao cơ?”

“Tuyệt phối a tuyệt phối, ngươi nói ban đầu sao ta lại không nhớ ra…” Vô Cực thượng tiên nhắc lại.

“Không phải, trước một câu!” Ninh Huyền Dư hơi hơi nghiêng người về phía trước.

“Song tu cùng tình chướng, lấy độc trị độc hoặc nặng càng nặng thêm, cũng chỉ sai biệt ở một ý niệm.”

“… Cũng chỉ sai biệt ở một ý niệm.” Ninh Huyền Dư lẩm bẩm nhắc lại mấy từ này, đột nhiên lí giải được đáp án vừa rồi Ninh Trường Nhàn trả lời vấn đề của tình hoa yêu tổ.

Tình hoa yêu tổ bát quái hề hề hỏi, “Ngươi không chịu loại trừ tình hoa độc, lẽ nào vị kháng cự song tu?”

Cùng đáp án có lệ kia của Ninh Trường Nhàn, “Không hẳn như vậy”

Tựa hồ phúc chí tâm linh (*phúc đến lòng cũng sáng ra), hắn hiểu được do dự và khó xử của nàng, tay cầm chén trà thanh ngọc khẽ nắm chặt, hắn rốt cục hạ quyết tâm thỉnh giáo nói, “Sư tôn ta chưa bao giờ dạy ta thuật song tu, ta đối với chuyện này mờ mịt không rõ, giờ tình huống như này ngài cũng biết rõ, vẫn mong Vô Cực thượng tiên chỉ giáo.”

Khẩu khí của hắn vô cùng thành khẩn, Vô Cực thượng tiên híp mắt cười hớp một ngụm trà, nhớ lại thời điểm lần trước Ma quân hạ giọng nhún nhường cầu xin hắn cũng là vì sư tôn của hắn.

Ai, Tiểu Trường Nhàn a Tiểu Trường Nhàn, có đồ đệ như vậy, ngươi nên cao hứng hai nên phiền não đây.

Hài tử vì một đoạn cảm tình mà chấp niệm tận xương, Vô Cực hắn thật sự không đành lòng từ chối, cũng chỉ có Trường Nhàn mới nhẫn tâm như vậy. Đáng tiếc hết lần này đến lần khác, đây là đồ đệ nàng thương nhất, ai ai, người ta nói thiên đạo giày vò con người, xem ra cũng giày vò ma tiên nha!

Vô Cực thượng tiên cảm khái một phen, vuốt vuốt mũi nói, “Song tu này, nói ra cũng đơn giản…. Bất quá, ê, tiểu tử, sao ngươi lại tìm ta hỏi thuật song tu chứ, ngươi vì sao cho rằng ta chắc chắn biết!”

Chuyện này có liên quan đến tôn nghiêm của lão nhân hắn nha!

Ma quân nghĩ một hồi, do dự mở miệng.

Vô Cực lão nhân trực tiếp chặn lời hắn, “Đừng có nói mấy lời sáo rỗng nói ta đức cao vọng trọng gì đó!”

Ninh Huyền Dư lời đến bên miệng lại phải nuốt xuống, hắn nghiêm túc nhìn Vô Cực lão nhân nói: “Thật sự muốn ta nói ra sao?”

Vô Cực thượng tiên thất bại.

“Thôi thôi, ta nói cho ngươi là được.”

Vô Cực thượng tiên một lần nói liền nói đến ba canh giờ, đến tận lúc vầng dương lặn xuống nơi chân trời, ánh sáng xung quanh đã nhuốm ánh vàng cam, mới dừng lại, uống hết hai chén trà lạnh.

“Ta còn có vài quyển sách, hôm nào bảo đồ nhi mang tới cho ngươi.” Vô Cực thượng tiên nói xong đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ninh Huyền Dư thành khẩn đáp tạ.

Vô Cực thượng tiên có chút không an tâm, lải nhải dặn dò, “Sư tôn ngươi người này, rất bướng bỉnh, tình cảm tục thế nàng đã nhìn thấu khổ sở bên trong nhưng lại chưa thấy được điểm hạnh phúc, ngươi nói nàng không hiểu tình cảm, thực ra nàng cũng hiểu, nhưng ngươi nói nàng hiểu rồi, nàng lại thật sự không hiểu, nhắc đến thật buồn cười cũng thật bi ai a.”

Ninh Huyền Dư lại không tán đồng cách nói của hắn, “Sư tôn nàng với chuyện tình cảm căn bản chẳng biết chút gì.” Hắn bá đạo kết luận như vậy, lại mang theo cả uỷ khuất.

Vô Cực thượng tiên ha ha cười lớn, “Năm đó ta cùng Tiểu Trường Nhàn còn có Nhạc An ủ rượu Tuý Xuân Thu, mấy phen thất bại mà vẫn không tìm ra mùi vị kia, ta cảm thấy thiếu điểm cay đắng, Nhạc An cảm thấy thiếu điểm chua chát, nhưng hết lần đến lần khác phối vị, vị cay đắng chua chát đó lại lấn át thuần hương của rượu.”

Ninh Huyền Dư nhướng mày, không biết Vô Cực lão nhân nói những điều này làm gì.

“Thế là sư tôn ngươi đề nghị, thêm một nguyên liệu cuối cùng vào trong rượu, lệ tình nhân.” Vô Cực thượng tiên tấm tắc, “Mới đầu ta và Nhạc An không hề tán đồng, vạn nhất vị mặn phá huỷ cả một lư rượu thì sao, nhưng lúc đó không còn biện pháp, tạm thời theo lời sư tôn ngươi thử một phen, không ngờ, vị cay đắng chua chát kia thật sự thêm một phần thì nhiều, thiếu một phần thì ít.”

Ninh Huyền Dư nhớ lại lần đó hắn đưa theo Ninh Trường Nhàn khi vẫn còn là Tiểu Bao đi Nam Hải, ở tiệc tối Tiểu Bao uống quá chén, khi Tương Tự một bên cảm khái nguyên liệu Tuý Xuân Thu, lẩm bẩm thì thầm đón lời một câu, “Lệ tình nhân.”

“Cho nên sư tôn ngươi cũng không phải không hiểu tư vị tình cảm, chỉ là…” Vô Cực thượng tiên chậm rãi kết luận, “Phiến diện thôi.”

Nàng vào những thời điểm tang thương bi ai đã nhìn ra nỗi khổ bách tính, nhìn hết đau khổ chúng nhân hữu tình, vì thế chỉ cảm thấy tình cảm nhân gian khổ sở vô cùng, tiên nhân luôn luôn tự phụ, huống chi tự bản thân nàng rút ra kết luận thì càng khó xoay chuyển, vì vậy mà tạo thành hậu quả hôm nay.

Gần đến đêm, Ninh Trường Nhàn đang ngồi trước thư án viết gì đó, Ma quân bên cạnh mài mực, ngoan ngoãn vâng lời đến mức thoạt nhìn nhu thuận vô cùng. Đúng lúc đó, Yểu Khanh đẩy cửa đi vào.

Vào trong phòng rồi hắn vẫn giữ nguyên thân hồ, những ngày qua không biết chui rúc ở đâu mà da lông trên thân chỗ trắng chỗ đen, phía sau mấy cái đuôi bị Ma quân đốt trụi ủ rũ cụp lại, chẳng còn chút kiêu ngạo cùng thần kí của cửu vĩ hồ.

Yểu Khanh xoay xoay biến thành nhân hình, hắn xoa xoa lỗ mũi hỏi Ninh Trường Nhàn, “Ê, ta là tới tạm biệt ngươi.”

Ninh Trường Nhàn dừng bút, đặt lên nghiên mực, rồi mới ngước mắt nhìn kĩ Yểu Khanh nói, “Ngươi nên quay về rồi, còn không trở về, chỉ sợ Tử Quy bị yêu quái bao vây mất.”

Yểu Khanh bĩu môi, lầu bầu: “Cũng không phải ta muốn bọn chúng đến mà.” Hắn tự biết không trốn được, chỉ đành miễn cưỡng chuẩn bị lên đường hồi phủ. Hắn không giống Ninh Huyền Dư, có một cái cớ đường hoàng ở lại bên người nàng, Yểu Khanh hắn thực sự quá đáng thương.

Yểu Khanh muốn gặm đuôi.

“Vậy ta đi đây.” Yểu Khanh nói, hắn định xoay người, nhưng làm sao cũng không quay đi được, “nha đầu” Ma quân vờ vịt nhu thuận kia hung hăng mắt lạnh lườm hắn.

Yểu Khanh lại lên cơn ngang ngược, nói “Bất quá, trước khi ta đi, ta còn có chuyện muốn nói.”

Ninh Trường Nhàn ra vẻ chăm chú lắng nghe.

“Kì thật…” Hắn ấp úng một hồi, cắn răng, cuối cùng dũng cảm lên một chút, “Bất kể ngày xưa, hay là hiện tại, ta đều… đều… có chút thích ngươi.”

Ma quân thiếu chút bóp nát thỏi mực trong tay.

Lời vừa nói ra, Yểu Khanh liền có chút hối hận.

Hắn nói ra làm cái gì cơ chứ! Lẽ nào còn hi vọng nữ thượng tiên tâm tư lạnh nhạt này hồi đáp một câu, thật ra thì ta cũng thích ngươi, hoá ra chúng ta lưỡng tình tương duyệt a. Được rồi, hắn là cửu vĩ hồ chứ không phải mộng ma, sớm đã chả còn mơ mộng mấy chuyện không thực tế đó nữa.

Yểu Khanh rất giận bản thân, hắn bĩu môi tức giận chêm thêm một câu, “Ngươi tin sao?”

Ninh Trường Nhàn đã hạ mắt xuống, nàng nâng bút lông lên chấm ướt mực, đầu ngón tay khẽ ngừng một chút, bình tĩnh hồi đáp, “Không tin.”

Yểu Khanh như bị sấm sét bổ ngang, hắn hỏi chính là nàng tin hay không, tin hay không! Cũng đâu phải hỏi nàng thích hắn hay không! Đến một từ tin còn tiết kiệm nữa! Nàng cư nhiên lại thẳng toẹt nói một chữ không tin như vậy…

Đầu óc Yểu Khanh hồi phục lại từ trạng thái trống rỗng, hắn xoay người tông cửa mà chạy, trong lòng chua xót giống như nuốt đầy bụng đào xanh.

Hắn cảm thấy bản thân bị tổn thương rồi… Ẳng ẳng ẳng…