Chương 47: Ta đáp ứng ngươi

Ninh Trường Nhàn gắt gao chăm chú nhìn hắn, đường hằn trên trán nhíu lại sâu hoắm.

Giữa hai người tràn ngập không khí trầm mặc áp bách, cho đến khi ma lực xoay tròn trong bàn tay Ma quân càng lúc càng nhanh, sắc đen càng ngày càng đậm.

Ninh Huyền Dư giơ tay phải lên, khoé miệng thoáng ý cười, đáy mắt ngược lại chỉ có sự mất kiên nhẫn và băng lãnh, hắn hỏi, “Sư tôn, người nghĩ xong chưa?”

Ninh Trường Nhàn hơi há miệng, nhưng cảm giác cổ họng nghẹn tắc không nói nổi một lời, nàng hừ lạnh một tiếng, nhắm mắt lại, nhưng làn mi không thể ngừng run rẩy.

“Sư tôn quyết định bỏ mặc toà thành này đúng không?” Ninh Huyền Dư thở dài nói, “Cũng đúng với tính tình sư tôn mà, người vốn là người vô tình, như vậy cũng được.”

Hắn giơ tay phải lên, nhanh như chớp kết mấy thủ ấn, vài luồng khí đen rít gào phóng ra từ trong tay áo hắn, ngay lập lức từ con đường cách đó không xa vẳng đến những tiếng gào thét khóc lóc chói tai.

Ninh Trường Nhàn mạnh mẽ mở mắt ra, lui về sau hai bước, không thể tin nhìn hắn.

Ma quân giữ chặt tay nàng, không cho nàng lùi lại, thanh âm bình thản nói, “Sư tôn nếu muốn rời đi, vậy thì để những người đó bồi táng cho sư tôn trước đi. Kế tiếp chúng ta đi đâu? Bồng Lai hay Thiên Trì? Hay — Tử Quy?”

Ninh Trường Nhàn run rẩy đôi môi, mắt ngẩng lên nhìn vòm trời cuồn cuộn mây đen, thanh âm vỡ vụn, “Nghiệt chướng!”

Ninh Huyền Dư cười một tiếng lạnh lùng, “Sư tôn nếu đã không đưa ra lựa chọn, vậy trước hết chúng ta đi Bồng Lai đi, Tần Ôn Lĩnh chưa xuất quan, Tần Ca vẫn vô dụng như cũ. Bồng Lai hôm nay chỉ là một con chim non ta nắm trong tay bóp nhẹ đã chết rồi thôi.”

Mà lúc này đây, ngoài thành đã vang lên âm thanh ầm vang dữ tợn của dòng nước lũ, tựa như mãnh thú muốn phá rào xông ra, dùng âm thanh thể hiện sự uy nghiêm cùng hung tàn của mình. Tiếng vang càng ngày càng gần, tựa hồ đã tiến gần đến điểm giới hạn, dường như chỉ trong thời gian một hạt mưa rơi xuống, nước sông cuồn cuộn sẽ nhấn chìm cả thành nhỏ ấm áp này.

Ninh Trường Nhàn không còn tiên lực, một thân bào trắng thấm nước mưa ướt đẫm, hiếm khi lộ vẻ chật vật.

Trước cảnh nước sông gầm thét, đôi mắt xưa nay không rung động của nàng bị từng giọt từng giọt nước mưa đánh tan lớp vỏ bình tĩnh. Rốt cục, nàng ngẩng đầu cẩn thận nhìn Ninh Huyền Dư, tựa hồ lần đầu tiên nhận thức được người trước mắt đã không còn là hài tử ngoan ngoãn đi theo nàng.

“Ta đáp ứng.”

Nàng nói, thanh âm khôi phục bình tĩnh.

Trong tiểu viện nhà mình, Ngư Phong rất vui vẻ chuẩn bị chiêu đãi người bạn đồng niên thời thơ ấu của mình. Khi về nhà nương tử ngốc của hắn cứ liên tục hỏi hắn đó là ai, hắn nói là bằng hữu thời bé, ngờ đâu nương tử của hắn lại cười hắn, sao ngươi lại kết bạn được với loại nhân vật bậc này chứ!

Hắn đen mặt tai chỗ, nương tử vuốt xuôi dỗ dành thật lâu hắn mới bớt giận.

Ngư Phong bình phục tâm tình, lúc này mới kể chuyện Tiểu Bao cho nàng.

Tiểu Bao chính là bạn chơi đồng niên của hắn, hắn còn nhớ rõ Tiểu Bao thích ăn bánh chưng, thích mặc y phục trắng, cười lên giống phụ thân của nàng, ấm áp lòng người.

Khi còn bé hắn ham chơi, leo lên sườn núi hái quả dại kết quả không cẩn thận lăn từ dốc núi thẳng đứng xuống, chân đau vô cùng, cả đầu mồ hôi lạnh. Lúc đó Tiểu Bao đi ngang qua chân núi đi chơi, nhặt tên nhóc bị gãy chân là hắn về, còn thay hắn băng kín vết thương, tìm thảo dược đắp cho hắn.

Máu của hắn loang lổ khắp bộ áo trắng sạch sẽ của nàng, nàng đến mày cũng không nhắn, không giống những tiểu nha đầu động chút là khóc nhè kia mà hắn biết.

Nếu không nhờ Tiểu Bao, hắn hiện tại chắc chắn sẽ là một người què, nương tử ngốc này làm sao gả cho hắn được!

Nương tử của Ngư Phong cúi đầu giọng vô cùng nhỏ nói, “Chàng dù là người què ta cũng sẽ gả, đừng nói què, dù chàng là người mặt rỗ, là điếc hay mù, ta đều gả!”

Ngư Phong nghe vậy mũi cay cay, hắn ngây ngốc hỏi, “Vì sao?”

Nương tử của hắn bĩu môi, quay lại bếp nấu cơm.

Gần trưa, cửa kẽo kẹt hai tiếng, Ngư Phong vội vàng chạy ra mở cửa, ngoài cửa lại không có bóng người, nương tử hắn ở nhà chính vừa dọn cơm vừa nói với hắn, “Chàng cuống cuồng vậy làm gì, trời mưa vừa lớn vừa nhiều như vậy, có thể vì thế mà muộn chút thôi.”

Ngư Phong nghĩ cũng phải, kiên nhẫn ngồi lại bàn tiếp tục chờ, hắn thò tay muốn nhón một quả đậu, kết quả bất ngờ bị nương tử đập cho một phát vào mu bàn tay, vội vàng rụt tay lại.

Nương tử của hắn trợn mắt lườm hắn.

Ngư Phong ha ha cười, nương tử hắn tay vừa mềm vừa non, cái vỗ kia thật ra một chút cũng không đau.

Lúc này, cửa vang lên tiếng gõ.

Ngư Phong bật dậy khỏi ghế cuống quýt lập cập đi mở cửa, nhìn thấy ngoài cửa chính là Tiểu Bao và nam nhân tự xưng là phu quân của nàng, vội vàng mời hai người vào nhà.

Trong bữa cơm, hắn có thể thấy phu quân của Tiểu Bao đối với nàng vô cùng tỉ mỉ săn sóc, không thể bắt bẻ, nhưng hắn cảm thấy ánh mắt Tiểu Bao nhìn phu quân quá lạnh lùng, thậm chí còn không hiền hoà bằng khi nhìn cái cây ngoài cửa…

Là ảo giác, hẳn là ảo giác đi! Tiểu Bao rõ ràng là nữ hài tử ấm áp thế mà.

Sau khi ăn xong, Tiểu Bao và phu quân của nàng cùng cáo từ, để lại một khối ngọc bội, nói là có thể bảo hộ gia đình bình an. Ngư Phong dù không tin chuyện quỷ thần, nhưng thấy nương tử thích quá, hắn cũng nhận lấy, tặng mấy vỏ ốc vỏ sò xinh đẹp lúc đi đánh cá mấy hôm trước nhặt được cho nàng. Tiểu Bao vẫn thích mấy vật này như xưa, khi phu quân nàng cẩn thận đem cất, lạnh lẽo trong mắt nàng mới phai nhạt đi một chút.

Ngư Phong thở dài một tiếng, tám phần là lại xích mích cãi nhau rồi.

Buổi tối nằm trên giường, nương tử nghịch ngọc bội trong tay, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Hai vị khách buổi trưa không phải người phàm.”

Ngư Phong xuỳ một tiếng phủ nhận. “Ta cùng Tiểu Bao lớn lên với nhau, sao nàng có thể không phải người phàm được? Nương tử ngốc này không nên nói mò.”

Nương tử hắn vội vàng nói, “Khi Tiểu Bao tới nhà, y phục bị thấm nước mưa ướt đẫm, còn nhỏ nước ri rỉ, ta vừa vào phòng tìm một bộ y phục sạch sẽ cho nàng thay, ai ngờ chỉ trong thời gian đi ra đi vào, y phục trên người nàng đã sạch sẽ rồi, ngay cả vết nước đều không còn!”

Ngư Phong lơ đễnh, “Tám phần là nàng hoa mắt rồi.”

“Còn có lúc bọn họ đi còn đang mưa không ngừng, chàng chỉ cho bọn họ một cây dù, nam nhân kia che cả cho Tiểu Bao, nhưng y phục của chính hắn một chút cũng không ướt. Chàng nói xem việc này nên giải thích thế nào.”

Ngư Phong vẫn rất cố chấp, “Nàng hoa mắt… rồi.”

Nương tử hắn gắt một tiếng, “Tiểu Bao một thân bạch y, bộ dáng giống như tiên trong tranh, cũng chỉ kẻ lỗ mãng như chàng mới cảm thấy nàng là người phàm!”

“Được rồi!” Ngư Phong ngắt lời nàng, “Bất kể giờ nàng là ai, chúng ta vẫn là bạn chơi cùng từ nhỏ lớn lên, nàng hiện tại sống tốt, tướng công nàng đối xử tốt với nàng, những việc khác đều không cần quản.”

Ninh Huyền Dư điều khiển hướng đi của mây, Ninh Trường Nhàn mất hết tiên lực không thể nhìn xa, chỉ có thể mệt mỏi nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.

Qua hồi lâu, khi đôi chân một lần nữa tiếp xúc với mặt đất kiên cố, Ninh Trường Nhàn kinh ngạc phát hiện lại là Tịch Vân hậu điện ngày xưa.

Cảnh trí nơi này là sau khi Huyền Dư trở thành Ma quân mô phỏng theo cảnh quan của Tử Quy sơn. Ninh Huyền Dư đưa nàng về phòng, bởi Tịch Vân hậu điện ở Bất Quy sơn là cấm địa, vì thế không có bất kì người nào phát hiện Ma quân mất tích hồi lâu đã trở về.

Ninh Trường Nhàn vẫn luôn là một người vô cùng lãnh tĩnh, nàng bình tĩnh ngồi trên băng ghế, xoè lòng bàn tay ra nghiên cứu phong ấn hắn hạ với nàng.

Ninh Huyền Dư lại đưa tay che lòng bàn tay nàng lại, “Sư tôn, người từ bỏ suy nghĩ đó đi, phong ấn của đồ nhi, trừ ta không ai có thể giải, mà trước khi thân thể người tốt lên, ta sẽ không cho người thi triển tiên thuật.”

Ninh Trường Nhàn nghe vậy thản nhiên đáp, “Như vậy cũng được.”

Ninh Huyền Dư nhìn thần sắc nàng khôi phục vẻ lạnh lẽo bài xích, trong lòng dù sớm chuẩn bị cũng không khỏi ảm đạm một chút, hắn chậm rãi nâng tay lên, đưa về phía vạt áo của nàng.

Thân thể Ninh Trường Nhàn cứng đờ, đột nhiên mở miệng, “Đợi đã.”

“Người muốn đổi ý sao?” Ninh Huyền Dư trong lòng căng thẳng, trong đầu chớp mắt xuất hiện mười mấy phương án đối sách.

Ninh Trường Nhàn chẳng qua chỉ thẳng lưng cứng người, thoáng trầm ngâm một hồi mới lên tiếng, “Vi sư, đối với song tu thật sự…” Nàng tựa hồ đang cân nhắc từ ngữ thích hợp, “…mù tịt không rõ.”

Ninh Huyền Dư biết, sư tôn hắn không nói dối. Cho nên những lời này hẳn là đang thẳng thắn.

Bên kia Ninh Trường Nhàn hơi lúng túng xoa thái dương.

Nàng là một thượng tiên trước giờ vẫn luôn khá tự phụ, khiến nàng thừa nhận thiếu hiểu biết ở phương diện nào đó so ra với việc đồng ý song tu cơ hồ còn khó khăn hơn. Lòng tự ái khó giải thích kia của tiên nhân, quả thực khiến Ma quân hận ngứa răng.

Ma quân thu tay về, “Vậy ta…” Hắn lại nghĩ một chút, nuốt hai chữ “dạy người” trở vào. “Chỗ này của ta có vài cuốn sách, sư tôn người xem một chút, chúng ta… Mai rồi lại nói.”