Chương 44: Xưng hô thế nào

Ma quân biểu tình trên mặt tức khắc như bảng màu bị đổ, đủ mọi sắc màu biến hoá không ngừng.

Ninh Trường Nhàn nghiêng đầu che giấu lúng túng, cụp mi cúi mắt nói với tình hoa yêu tổ: “Thật là kẻ càn quấy, hôm nay ngươi coi như hài lòng rồi chứ?”

Tình hoa yêu tổ lộ vẻ hăng hái bừng bừng: “Ai, ta đây là giúp ngươi, ngươi không cảm kính ta lại còn nói ta càn quấy, quá là phụ lòng tốt của người khác.”

“Nói năng bậy bạ.” Ninh Trường Nhàn kêu một tiếng, “Đừng quên điều kiện ngươi đã đáp ứng, Huyền nhi, đi thôi.”

“Đợi đã,” nàng lại gọi Ninh Trường Nhàn dừng lại, “Ta đáp ứng rồi tự nhiên sẽ không nuốt lời, bất quá Ninh Trường Nhàn, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng.”

Ninh Trường Nhàn dừng bước.

“Ngươi không chịu loại trừ tận gốc tình hoa độc, lại bởi vì chống cự việc song tu?” Tia bát quái trong mắt nàng loé sáng.

Ninh Trường Nhàn cảm thấy vấn đề này không khó trả lời, chẳng qua là trước mặt đồ nhi lại nhắc đến song tu nàng thật sự cảm thấy bối rối, thế nên đáp cho có lệ, “Cũng không phải vậy.”

Tình hoa yêu tổ đối với đáp án này có chút kinh ngạc. Ninh Trường Nhàn chưa bao giờ nói dối, điểm này nàng không hề nghi ngờ, hôm này người này lại không hề do dự đưa ra đáp án như vậy, thật sự ngoài dự liệu của nàng.

Mắt thấy nàng đáp mây muốn đi, tình hoa yêu tổ ngẩng mặt, đưa tay lên miệng bắc thành cái loa, “Ai, coi như ta cầu xin ngươi, ngươi đừng đi trêu chọc Cố Nhạc An nữa, hắn là của ta!”

Tròng mắt đen láy bình tĩnh của Ninh Trường Nhàn thoáng dừng lại trên người nàng, toát ra cảm xúc như thương hại cùng chúc phúc, khiến nàng cảm thấy thật không được tự nhiên, vừa muốn lớn tiếng bác bỏ nàng, nàng lại thu hồi ánh mắt, khoé môi khẽ mỉm cười, coi như đáp ứng.

Tình hoa yêu tổ lập tức lòng đầy hoan hỉ.

Sau khi về đến núi Tử Quy, Ninh Trường Nhàn và Ma quân một đường phi thường trầm mặc, Yểu Khanh chịu không nổi không khí gượng gạo kì quái, biến về nguyên hình chui vào rừng Tử Quy tung tăng chạy đi.

Ninh Trường Nhàn thấy cái đuôi của hồ li ngốc khuất trong rừng trúc Tử Quy, lúc này mới mở miệng nhẹ giọng nói, “Xin lỗi.”

Ma quân dừng lại bước chân, “Sư tôn không có gì phải xin lỗi ta hết.”

Ninh Trường Nhàn cúi đầu cười khổ, đệ tử bị nàng sủng hư rồi, cáu gắt lên là cố chấp đến lợi hại, từ Nam Hải đáp mây về, dọc đường đi áp lực quanh thân hắn làm Ninh Trường Nhàn nhức đầu, giờ chỉ có thể ôn nhu vuốt lông cho hắn, “Huyền nhi đừng giận, chuyện là vi sư sai, vi sư không nên gạt ngươi.”

Ma quân không nói một lời.

Ninh Trường Nhàn kéo tay áo hắn, mềm mại nói: “Vi sư thân thể ngày càng không khoẻ, ngươi lại giận dỗi ta như này, ta sẽ đau đầu đó.” Nàng xoa xoa huyệt thái dương.

Đúng như dự đoán, vừa nói xong biểu tình lạnh lẽo trên mặt Ninh Huyền Dư tức khắc có xu thế biến mất, hắn lật tay cầm bàn tay đang kéo áo hắn của Ninh Trường Nhàn, Ninh Trường Nhàn hơi nhíu mày, nhưng không rút tay ra, Ma quân liền thở phào nhẹ nhõm.

“Biết thân thể mình không tốt thì phải chữa, sư tôn, lần này người chuyển sinh luân hồi vì sao lại tuỳ ý đến thế?”

Tuỳ ý?! Biểu tình trên mặt Ninh Trường Nhàn có chút ngốc trệ. Khiến đồ nhi của mình cảm thấy bản thân tuỳ ý, không khỏi quá…

Ninh Trường Nhàn muốn rút cổ tay hắn đang nắm, khẩu khí giống như tất cả trưởng bối lấy lệ ứng phó vãn bối, nói, “Ngươi còn nhỏ, không hiểu.”

Ma quân buông lỏng tay, nhưng lại nghiêng người một tay kéo nàng gần trong gang tấc ôm vào trong ngực.

“Người nghe ta lần này được không, trị tình hoa độc rồi thì ma chướng trong đầu người cũng tự trừ, tự nhiên cũng không còn những ý niệm loạn thất bát tao kia nữa.”

Ninh Trường Nhàn trong ngực hắn trầm mặt, “Buông ta ra, Ninh Huyền Dư.”

Ma quân nghe nàng gọi đủ họ tên hắn, trong lòng không khỏi lại một hồi lạnh lẽo, thân thể cũng trở nên cứng đờ, nhưng vừa nghĩ nếu lần này lại thuận theo tính khí của nàng, chỉ sợ về sau muốn đυ.ng chạm nàng cũng chỉ có thể ở trong mộng, ý nghĩ này khiến hắn cả người rét lạnh.

“Người trị cũng phải trị, không trị cũng phải trị, lần này ta đã quyết định rồi.”

Tính cách Ma quân mấy trăm năm biểu lộ rõ ràng, hình tượng đồ đệ ngoan giả vờ lâu nay sụp đổ tan rã. Toàn thân khí thế uy áp, tay áo màu đen phần phật.

Ninh Trường Nhàn rũ mắt nhìn xuống.

Lạc Như Ý đưa theo mấy sư đệ vác chổi xuống sơn môn, trong lòng vô cùng bất mãn, hắn giáo huấn sư đệ bên cạnh, “Sư huynh ta hảo hảo dạy ngươi ẩn thân thuật, tưởng rằng ngươi có thể dùng một cách đúng đắn, kết quả các ngươi làm cái gì đây?!”

Mấy sư đệ hắn lén lút dùng ẩn thân thật nhìn trộm sư muội tắm, kết quả bị sư muội bắt được, sư tôn giận dữ, ra lệnh hắn mang theo mấy sư đệ quét sơn môn năm năm mới có thể lấy công chuộc tội, Lạc Như Ý uỷ khuất muốn cào tường.

“Nhìn trộm thì nhìn trộm, lại còn bị bắt quả tang, không biết núp đi sao?! Đứa nào đứa nấy đều là đồ đầu heo!” Lạc Như Ý phát cáu gào thét, đến tận khi tiểu sư mội bên cạnh lay lay tay hắn.

“Sư huynh, kia hình như là Trường Nhàn sư thúc!”

Lạc Như Ý theo hướng bậc thang sơn môn nhìn ra xa, quả nhiên là sư thúc cùng Ma quân áo đen tóc trắng. Trường Nhàn sư thúc đưa lưng về phía bọn họ, không thấy rõ thần sắc, nhưng có thể thấy Ma quân trước mặt nàng thần sắc rất tệ, sắc mặt thâm trầm, tựa hồ thêm một câu không đúng ý là hai người có thể cãi nhau.

Tiểu sư đệ bên cạnh túm tay Như Ý hỏi nam nhân kia là ai, Lạc Như Ý nhất thời vô cùng tự mãn, dương dương đắc ý nói, “Người mặc bạch y chính là Trường Nhàn thượng tiên, sư thúc của các ngươi, điều này các ngươi đã biết, còn người mặc áo đen kia —“

“Là tướng công của sư thúc đúng không!” (*Sặc =)))))) )

Lạc Như Ý suýt thì sặc nước miếng, bịt miệng lại mới không ho ra, “Ngươi, ngươi sao lại nói thế!”

Sư đệ kia vô tội nhìn phía trước chỉ chỉ, “Ngươi xem, nam nhân áo đen kia ôm sư thúc, hơn nữa ánh mắt hắn, giống lúc ngươi tức giận với Thanh Thuỷ sư muội!”

Như Ý hung hăng đạp vào mông tiểu tử kia một phát, lấy lại tinh thần cẩn thận nhìn thần tình của Ma quân. Hắn vò đầu, Huyền Dư sư huynh, ngươi thu liễm chút đi, còn tiếp tục như vậy cả Tử Quy đều sẽ biết chuyện ngươi yêu sư tôn của mình đó!

Bên kia không biết Ninh Trường Nhàn nói gì, Ma quân mới không tình nguyện thả hai tay đang ôm nàng ra, hai người cùng nhau tiếp tục đi về hướng Tử Quy sơn.

Lạc Như Ý đưa các sư đệ vác theo chổi từ khúc rẽ tiến lên chào hỏi, Ninh Trường Nhàn thấy hắn liền ôn hoà mỉm cười, có thể thấy nàng không nghĩ tới mấy tiểu tử thối này đã núp ở đây xem trộm hồi lâu, mà Ma quân bên cạnh cũng lười so đo với bọn hắn.

“Chào Trường Nhàn sư thúc!” Lạc Như Ý nói, với Ma quân bên cạnh nàng, hắn do dự không biết xưng hô thế nào, phải biết hắn rất ghét bị gọi là sư huynh, mà chính vì do dự như vậy, hai sư đệ ngốc phía sau hề hề bắt đầu hành lễ.

“Chào Trường Nhàn sư thúc.” Dứt lời, bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó đứa trước đứa sau tiếp tục nói, “Chào sư thúc công.” (*Ối giời ơi =))))))) )

Cây chổi trong tay Như Ý cạch một tiếng rơi trên mặt đất.

Ninh Trường Nhàn mắt chớp nhanh hai cái, không nói lời nào.

Còn Ma quân thì trầm tư, tựa hồ xưng hô thế này khiến hắn rất vừa lòng, chẳng hề phản bác, những tiểu đệ tử hành lễ không chú ý thấy biểu tình của thủ tịch sư huynh, dương dương tự đắc toét miệng cười đến thiên chân vô tà.

Ninh Trường Nhàn nhấc chân đi tiếp, Ma quân bên cạnh cũng đi theo, mà Lạc Như Ý thì huỵch một cái ngồi bệt trên cầu thang.

“Sư huynh ngươi làm sao vậy?”

Lạc Như Ý lau một tay đầy mồ hôi, “Đừng quấy rầy ta, sư huynh đang suy nghĩ tí nữa sẽ chết kiểu gì…”