Chương 38: Chúng ta về nhà

Ninh Huyền Dư cúi đầu, lui về sau hai bước, xoay người bước sang một bên.

Ninh Trường Nhàn nhìn ra xa, lúc này mới quay đầu nói với Vô Cực thượng tiên: “Thân thể của ta ta tự nhiên rõ ràng, đã vô phương cứu chữa, không cần làm ảnh hưởng đến tu vi của hài tử kia. Lão nhân ngươi nếu để ta biết ngươi nói phương pháp cho hắn, ta không khôi phục được tiên thân thì không nói, nhưng nếu ta có thể khôi phục, việc đầu tiên ta làm chính là nguyền nát Thiên Trì Sơn của ngươi.”

Vô Cực vân vê chòm râu bạc cười hớn hở: “Vậy thì lại khó, uy hϊếp kiểu này…” Hắn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, không nói gì thêm.

Ninh Trường Nhàn nghiêng mặt qua nhìn Ninh Huyền Dư đứng cách đó không xa ngẩng đầu nhìn tuyết trắng lóa mắt trên đỉnh Thiên Trì sơn, khe khẽ thở dài: “Năm đó ta tính hết thảy, nhưng chỉ duy nhất bỏ sót hắn. Ta luôn nghĩ hài tử này sẽ luôn luôn nghe lời ta, lại chưa từng nghĩ tới hắn như vậy… chấp nhất.”

Vô Cực thượng tiên lôi từ phía sau ra một hồ lô rượu, cười dài uống một hớp, hưởng thụ chép chép miệng, xong mới hỏi: “Ngươi cũng tính đến Trường Canh sẽ hao tốn khí lực như vậy để lưu lại ngươi sao?”

Ninh Trường Nhàn khẽ nhíu lông mày, nói: “Ta luôn không đoán được hắn nghĩ gì, lão đầu cố chấp đó không nhắc đến cũng được.”

“Trường Nhàn, lão nhân có một câu không biết có nên hỏi hay không.”

Ninh Trường Nhàn cụp mắt ngồi trên bồ đoàn đối diện hắn, nhấc ấm tử sa lên bắt đầu pha trà, nàng vén tay áo rót trà vào trong chén, nói: “Cứ nói đừng ngại.”

“Tình độc trên người ngươi, có từng tái phát chưa?” Vô Cực thượng tiên ngập ngừng hỏi.

Cái chén trong tay Ninh Trường Nhàn trong nháy mắt hóa thành bột phấn, nước trà thấm ướt tay áo một mảng.

Vô Cực thượng tiên thấu hiểu thở dài. “Ta biết rồi. Tự ngươi lựa chọn, ta không cách nào ngăn cản, trước khi đi ngươi nhớ an trí mọi chuyện cho tốt, chớ để giống như lần trước.”

Ninh Trường Nhàn nói: “Ta biết, lần này tới đây chính bởi vì muốn nhờ ngươi chuyện này.”

“Nói đi.” Vô Cực thượng tiên gật đầu.

“Thứ nhất, sau khi ta đi, Huyền nhi tu vi hiện tại sợ là lục đạo tiên môn khó có khả năng chế trụ hắn, ta sợ hắn sinh lòng bất mãn nhập ma càng sâu, cho nên chỉ có thể cậy nhờ ngươi tạm thời chiếu cố hắn.” Thần sắc lạnh lùng trong trẻo của Ninh Trường Nhàn có chút dao động, giữa đầu mày một bộ hết cách đối với đồ nhi này.

Vô Cực thượng tiên đáp: “Được.”

“Thứ hai, sự tình Ân Khanh Lê năm đó, hiện tại kết thúc cũng tốt, làm phiền ngươi đến lúc đó đi Tử Quy một chuyến, thay ta nhặt xác.”

Vô Cực thượng tiên nghe vậy lắc đầu không thôi, “Tương Tự hài tử này, thật là, những trải nghiệm này đối với hắn cũng là có lợi, ngươi không cần như vậy, hắn không nhất định sẽ cảm kích lòng tốt của ngươi, bất quá… Thôi thôi, ngươi đã quyết định như vậy, ta đáp ứng là được.”

“Đa tạ ngươi.” Nàng khẽ xoa cằm biểu thị sự cảm ơn.

“Vô phương, vô luận quá khứ hay hiện tại ta đều mắc nợ ngươi rất nhiều, hai chuyện nhỏ này không tính là gì.”

Ninh Trường Nhàn nghe vậy đứng dậy, xoay người đi về phía Ninh Huyền Dư, một thân áo bào trắng quét qua nền tuyết lưu lại một đường mờ mờ.

Vô Cực đột nhiên sau lưng nàng lớn tiếng hỏi: “Trường Nhàn, ngươi thật muốn như vậy sao?”

Ninh Trường Nhàn ngưng cước bộ, rũ mi ôn hòa nở nụ cười, nàng nói: “Ta sớm đã không còn muốn sống.”

Thiên Trì tuyết rơi lả tả, Vô Cực thượng tiên dốc bầu rượu uống cạn chút rượu còn lại, cách màn mưa tuyết nhìn bóng lưng Ninh Trường Nhàn. Thân ảnh đó vẫn hệt như năm đó lần đầu nhìn thấy nàng ở Dao thai cách đây hai năm. Cao khiết xuất chúng, từ bi bình thản. Nhưng vẫn là lường trước, “Ma căn tình độc năm đó, ma chướng a ma chướng.”

Ninh Trường Nhàn nghe được lời nói thầm của hắn, bước chân loạng choạng, nàng cảm giác được vô số bông tuyết rơi trên mặt, lại giống như rơi vào trong lòng. Nàng đặt tay lên ngực, nhắm mắt che giấu buồn rầu cùng bi ai.

Tình độc vô căn, ma chướng đã sinh, đối với nàng biện pháp duy nhất là tự gϊếŧ chết chính mình.

Im lìm theo sau Ninh Trường Nhàn một bước ngắn, Ninh Huyền Dư cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, “Sư tôn, ngươi kì thực không mong muốn ta cứu ngươi, đúng không?”

“Huyền nhi, không cần nhiều lời.” Ninh Trường Nhàn nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt nói.

Ninh Huyền Dư nói: “Là sư tôn ghét bỏ ta bây giờ là ma đầu đúng không?”

Ninh Trường Nhàn lắc đầu không muốn nói nhiều.

Ninh Huyền Dư trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Sư tôn, giờ vẫn đang giận ta phải không?” Hận hắn không để ý nhân luân cương thường, chán ghét tình cảm của hắn, toàn bộ của hắn…

Ninh Trường Nhàn dừng bước, quay đầu lại ôn hòa nói: “Vi sư biết ngươi có rất nhiều lời muốn nói với sư tôn, nhưng Huyền nhi, vi sư thời gian không còn nhiều, cho nên những lời sau đây vi sư chỉ nói một lần, ngươi phải nghe cẩn thận.”

Ninh Trường Nhàn vừa muốn mở miệng, bên cạnh hai người đã chạy tới một tiểu nha đầu mập mạp tròn xoe. Nàng đang chạy lên cầu thang thì trượt chân, liền nhắm chặt mắt, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ. Ninh Trường Nhàn giơ tay thi triển tiên thuật, tiểu nha đầu mập lơ lửng giữa không trung. Đau đớn dự liệu không tới, tiểu nha đầu nhìn lén qua các ngón tay, thấy thân thể mình đang trôi nổi lơ lửng, rất là vui vẻ bắt đầu lăn lộn.

Lúc này từ phía sau tiểu nha đầu mập truyền đến tiếng gầm giận dữ, “Thái Chân nha đầu ngươi đứng lại cho vi sư, ngươi lại đập vỡ pháp khí của vi sư.”

Cuối đường mòn xuất hiện một vị thượng tiên râu ria rậm rạp, tóc tai rối bù, hấp tấp chạy về phía bọn họ.

Tiểu nha đầu mập kia thấy hắn, miệng méo xệch, hai hàng nước mắt lập tức lăn xuống, nói: “Sư tôn đáng ghét nhất, sư tôn đáp ứng Thái Chân tối hôm nay cùng Thái Chân đi dự dạ tiệc của Thái sư tổ, nhưng bây giờ ngay cả mặt cũng chưa rửa!”

Ninh Trường Nhàn biết thượng tiên râu ria xồm xoàm này, nhẹ gọi một tiếng, “Tương Nhược.”

“Đừng gọi lão tử bằng cái tên này.” Đại hồ tử nóng ruột, tiến lên kéo lấy Thái Chân đem nàng cõng trên lưng, quay đầu nói với tiểu nha đầu, “Sư tôn có nói không đi sao! Sư tôn giờ trở về thu thập, sư tôn sẽ mặc y phục sạch sẽ nhất, tuyệt đối không để Thái Chân mất thể diện được không, Thái Chân đừng khóc, Thái Chân chúng ta là bé ngoan.”

Ninh Trường Nhàn nhìn thấy cảnh này, môi gợi ý cười. Tương Nhược năm đó tính tình nổi danh kiêu ngạo bất tuần, trừ bảo bối pháp khí của hắn ra cái gì cũng đều không để vào mắt, thì ra không biết khi nào đã thu được một tiểu đồ đệ như vậy, còn bị bắt nạt gắt gao.

Đại hồ tử dỗ dành đồ đệ một lát, đột nhiên cảm thấy có điểm không đúng, hắn mạnh mẽ quay đầu lại nhìn chằm chằm mặt Ninh Trường Nhàn một hồi, lại nhìn Ninh Huyền Dư theo phía sau nàng, lúc này mới xác nhận: “Ninh khối băng, ngươi còn sống sao?”

Ninh Huyền Dư nhíu mày.

Ninh Trường Nhàn gật đầu, nàng nhìn nha đầu bám sau lưng Tương Nhược, nhàn nhạt cười nói, “Ngươi mau chút trở về đi thôi, đồ nhi ngươi lại muốn khóc nhè rồi.”

Đại hồ tử nghe vậy lập tức nhanh như chớp đáp mây bay đi, “Thái Chân không khóc không khóc, vi sư giờ liền trở về thay y phục. Thái Chân khóc nữa vi sư cũng khóc mất thôi.”

Ninh Huyền Dư nhìn theo thân ảnh bọn họ rời đi, lúc này mới lần nữa hỏi Ninh Trường Nhàn, “Sư tôn vừa rồi muốn nói gì?”

Ninh Trường Nhàn ôn hòa nhìn ánh mắt hắn, bình tĩnh nói: “Huyền nhi, kể từ khi ngươi lên Tử Quy sơn, là chuyện khiến vi sư vui vẻ nhất. Vi sư nhìn ngươi lớn lên, nhìn ngươi tài năng xuất chúng tiên pháp siêu quần, những điều này đều là hồi ức tốt đẹp nhất cả đời vi sư.”

Tuyết Thiên Trì nhẹ nhàng rơi trên đầu vai và mái tóc, Ninh Trường Nhàn dường như đã chìm sâu vào hồi ức, nàng tiếp tục nói, “Ngươi hỏi vi sư còn giận ngươi hay không, Huyền nhi, vi sư chưa bao giờ trách ngươi, làm sao có thể nói giận ngươi? Ngươi là hài tử ta đích thân nuôi lớn, nếu như hiện tại ngươi thực sự làm điều sai, vậy cũng là do vi sư sai, không trách được ngươi.”

Ninh Huyền Dư nghe thanh âm nàng, vẫn hệt như khi nàng từng chữ từng câu dạy hắn viết chữ vẽ tranh luyện kiếm ba trăm năm trước. Thời điểm hắn hoang mang nàng sẽ chỉ rõ con đường cho hắn. Thời điểm hắn lạc lối nàng sẽ kéo hắn đưa về chính đạo. Thời điểm hắn cô độc nàng sẽ xoa dịu nóng nảy của hắn, khiến lòng hắn chỉ còn bình tĩnh.

Nàng là sư tôn của hắn.

Thoáng ngừng, nàng thong thả bình tĩnh nói, “Vô luận ra sao, ngươi chỉ cần nhớ, vi sư vĩnh viễn sẽ không trách ngươi.”

Huyền Dư cúi thấp đầu nói, “Sư tôn, ta biết rồi.”

Ninh Trường Nhàn khẽ cười một tiếng, gật đầu nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Trên Tử Quy sơn hiện tại vô cùng náo nhiệt. Yểu Khanh không biết đã dùng thủ đoạn gì trà trộn vào được, kết quả vừa nhìn thấy Ninh Trường Canh đã bị dọa sợ rụng lông, cái đuôi thoắt cái lòi ra. Ninh Trường Canh nhìn thấy Yểu Khanh như đυ.ng mặt cừu nhân tức giận đỏ mắt, rút kiếm liền chém, lông tóc hồ li lả tả khắp nơi.

Yểu Khanh bỏ chạy xuống chân núi, đυ.ng mặt Ninh Trường Nhàn lên núi, bối rối biến về nguyên hình chui vào tay áo rộng rãi của nàng.

Ninh Trường Canh thấy Ninh Trường Nhàn, lúc này mới thu hồi sát khí, tra kiếm vào vỏ, phủi phủi lông hồ ly phủ toàn thân, nói, “A Nhàn ngươi chạy đi đâu vậy? Tử Quy trên dưới tìm khắp cũng không thấy ngươi.”

“Ta đi Thiên Trì một chuyến.” Ninh Trường Nhàn đáp.

Ninh Trường Canh nghe khẩu khí bình tĩnh cùng biểu tình thanh lãnh của nàng, lập tức dường như hiểu ra cái gì, hắn thử dò xét hỏi, “A Nhàn?”

“Ừ.” Nàng bình ổn tiếng nói, cúi đầu đáp một tiếng, nhướn mi ý hỏi hắn có chuyện gì, không giống Tiểu Bao tươi tắn kêu phụ thân. Nàng là Ninh Trường Nhàn, là tiên môn Trường Nhàn thượng tiên vô tâm vô tình năm đó.

Ninh Trường Canh đã hỏi thăm Vô Cực thượng tiên hậu quả một khi nàng lấy lại kí ức, thân thể run lên cơ hồ đứng không vững. Hắn cười khổ lui về sau rời đi, “Thiên ý, quả là thiên ý a.”

Ninh Trường Nhàn rũ mắt không đáp.

Yểu Khanh trong tay áo nàng chui qua chui lại, ống tay áo mặc dù rộng nhưng không quay được đầu, hắn không thể làm gì khác hơn là một đường chui tới, phía trước rốt cục thấy được ánh sáng, hắn khoan khoái thở phào nhẹ nhõm, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy sườn mặt bình tĩnh của Ninh Trường Nhàn nhìn theo bóng Ninh Trường Canh rời đi.

Yểu Khanh giờ mới đoán được tình huống hiện tại, hắn cư nhiên chui ra từ ngực nàng… o(≧v≦)o~~

Tiểu tâm dực dự vươn móng vuốt nhu nhu nơi nào đó.

Hắc, không nghĩ tới đại khối băng này vóc người cũng không tệ nha, xúc cảm không tồi.

Ninh Trường Nhàn cúi đầu, mi tâm khẽ nhíu.

Ninh Huyền Dư đợi bên cạnh không nhìn tiếp được nữa, đưa tay xách lỗ tai hắn kéo ra ngoài, Yểu Khanh biến về hình người, còn lại đôi tai phấn phấn nộn nộn.

“Ngươi tới có chuyện gì?” Ninh Trường Nhàn hỏi.

Yểu Khanh xoa xoa lỗ tai, hung hăng trợn mắt nhìn Ninh Huyền Dư một cái, mới đáp lời, “Ta đi ngang qua, tới xem thân thể ngươi khá lên chút nào chưa.”

“Đã khỏe rồi.” Ninh Trường Nhàn trả lời, sau đó bắt đầu đuổi người, “Ngươi mau về đi, nơi này dù sao cũng là Tử Quy.”

Yểu Khanh nhăn nhăn mũi, bắt bẻ, “Tử Quy các ngươi đây là đạo đãi khách gì vậy, đại lão ta từ xa tới, kết quả lại có thái độ như vậy, vừa thấy ta liền cầm kiếm chém người, thật sự khiến người ta đau lòng.”

Ninh Trường Nhàn có tâm sự, cũng không có tâm tình cùng hắn so đo, dặn dò Ninh Huyền Dư, “Ngươi đưa hắn tới chỗ Trường Bình, mau sớm tiễn hắn về, hiện tại dù có ta ở Tử Quy, nhưng nếu trưởng lão hỏi đến, cũng rất phiền toái.”

“Vâng, sư tôn.”

Đường đường Ma tôn bệ hạ hiện giờ một bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời nếu rơi vào mắt Thiên Ngu cùng ma tướng ma binh dưới trướng, chắc chắn sẽ muốn thương tâm rơi lệ mất.

Mặt khác, Ninh Trường Canh mới vừa rời đi lại phát giác có điều không đúng, tìm được Tương Tự, giơ tay bổ một đạo kình lôi lên người hắn, Tương Tự không kêu không rên im lặng tiếp nhận, trải qua đau đớn, dùng tay áo lau vết máu trên miệng.

“Chỉ có thể là ngươi, chỉ có ngươi! Tử Quy chỉ có ngươi hạ loại độc thủ này, cũng chỉ có ngươi biết nếu làm vậy nàng sẽ chết.” Ninh Trường Canh gấp đỏ tròng mắt. “Nhọc ta còn tưởng rằng ngươi có thể cứu Trường Nhàn, hiện tại xem ra ta thật đúng là có mắt như mù! Lại tìm loại người rắn độc như ngươi!”

Tương Tự yên lặng ngồi dưới rừng trúc, tay phải vuốt ve một cây trâm, một câu giải thích hay phản bác cũng không nói.

“Ta nhớ được năm đó Tương Tư thượng tiên y thuật cao minh, khởi tử hồi sinh, nhân y diệu thủ người người ca ngợi đến Đông Hải cũng chứa không đủ. Nhưng hiện tại lại là cái đức hạnh này, ngươi thật sự làm mất mặt Vô Cực thượng tiên, mất mặt tiên môn, mất mặt Ân Khanh Lê.” Ninh Trường Canh tức giận nói.

Ân Khanh Lê cũng là một nữ bạt nổi danh ma giới, là yêu ma đều phải nhường nàng ba phần. Sau khi gả cho Tương Tư, y danh của hắn càng vang xa, toàn bộ yêu ma đều đến cầu y xin dược, Tương Tư ai đến cũng không cự tuyệt, cho nên Tương Tư bởi quan hệ với Ân Khanh Lê và y thuật của mình, ở yêu ma hai giới đều được tôn kính. Ân Khanh Lê từng nói ngoài thân phận này, Tương Tư chính là niềm kiêu ngạo lớn nhất của nàng trên thế gian.

Tương Tự rốt cục phản ứng, hắn mỉa mai nhìn Ninh Trường Canh nói, “Ta đã phụ Tương Tư, cho nên không thể mang cái tên Tương Tư nữa, ta là Tương Tự. Không phải là Tương Tư, càng không phải cái gì mà Tương Tư thượng tiên. Nói ta làm mất mặt người nào, không khỏi khiên cưỡng gán ghép.”

Ninh Trường Canh biết mình vừa nói có chút nặng lời, nhưng lửa giận trong lòng quả thật không cách nào giảm bớt, hắn lẩm bẩm nói: “Sao ngươi có thể hạ thủ, làm sao ngươi có thể xuống tay, các ngươi quen biết nhiều năm vẫn luôn là bằng hữu, sao ngươi có thể hạ thủ được! Nàng sẽ chết, thật sự sẽ hôi phi yến diệt.”

Tương Tự nhấc ngũ huyền cầm bên cạnh lên đặt trên gối, gẩy lung tung vài âm, nói, “Những gì nàng làm năm đó, ta đều hoàn trả.”

“Ngươi có ý gì?”

Tương Tự ngẩng lên, đôi mắt đỏ bừng, oán hận nhìn Ninh Trường Canh, “Nàng nợ Ân Khanh Lê một mạng, là lúc hoàn trả rồi.”

Ninh Trường Canh nghe chỉ cảm thấy buồn cười, “Ân Khanh Lê tự mình muốn chết, có quan hệ gì tới A Nhàn?”

Huyền cầm dưới tay Tương Tự đứt tung một dây, hắn lẳng lặng đáp, “Tự mình muốn chết?”

“Mọi người chỉ biết là ngươi gϊếŧ Ân Khanh Lê, mà ngươi lại oán hận A Nhàn đặt bẫy ngươi đi vào bên trong, nhưng đó rõ ràng là Ân Khanh Lê quỳ trước A Nhàn cầu xin nàng an bài cho các ngươi gặp lại một lần, sau đó chết trong tay ngươi.”

Tương Tự đưa bàn tay của mình lên, hoảng hết nhìn toàn bộ đều nhuốm máu.

Ninh Trường Canh phất tay áo muốn đi, không muốn nhìn hắn thêm nữa.

“Khoan đã,” Tương Tự ngăn lại hắn, “Chuyện năm đó, có thể… Có thể nói lại cho ta một lần nữa không? Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ tận lực cứu Ninh Trường Nhàn.”