Chương 39: Hoa yêu tình căn

Giờ học sớm của Tử Quy, Trường Đinh và Trường Bình rúm lại một xó, dán mắt xuống chân, run rồi lại run.

Ninh Trường Nhàn nhẹ nhàng lướt mắt qua nhìn bọn họ một cái, hai người lập tức liên thanh: “Sư tỷ, chúng ta thật sự biết sai rồi.”

Nàng ừ một tiếng, bước xuống cầu thang Trường Thanh điện đi xem Tử Quy đệ tử luyện kiếm. Đám thiếu niên đệ tử mặc đạo bào trắng noãn tò mò chăm chú nhìn vị thượng tiên này.

Bọn chúng chưa từng nhìn thấy nàng, nhưng tại sao Trường Đinh sư thúc và Trường Bình sư thúc đều có bộ dạng vô cùng tôn kính với nàng, tại sao Như Ý đại sư huynh dùng ánh mắt sùng bái như vậy nhìn nàng, tại sao vị Ma quân ngạo mạn cô cao kia lại thẳng tắp đi theo sau nàng, như đương nhiên phải vậy vậy?

Tiểu hài tử chỉ biết làm sao để thỏa mãn tò mò, bọn chúng dứt khoát đẩy một đứa ra, hỏi: “Thượng tiên, ngươi là ai nha? Ta có thể biết không?”

“Ta tên là, Ninh Trường Nhàn.” Nàng ôn hòa đáp, nhẹ nhàng xoa đầu hắn.

Đệ tử tuổi hơi nhỏ thì vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác, nhưng những đứa lớn hơn một chút cũng đã kịp phản ứng. Ninh Trường Nhàn cái tên này, vô luận là Trường Bình sư thúc hay là Trường Đinh sư thúc, nhắc tới nàng lúc nào cũng phảng phất sùng kính cùng sự đau buồn hết sức đè nén.

Mấy đệ tử lớn hơn bắt đầu bên tai sư đệ sư muội thao thao bất tuyệt tả lại cảnh tượng năm đó Ninh Trường Nhàn dẫn đầu tiên môn đánh lui yêu ma, cả việc nàng cuối cùng hôi phi yến diệt trong thiên kiếp. Người nghe không khỏi thổn thức.

Lúc này, một đệ tử tuổi còn nhỏ, trên mặt còn tràn đầy vẻ trẻ thơ phúng phính, đột nhiên hỏi, “Thượng tiên, thiên kiếp năm đó sao người không tránh? Tại sao lại một lòng muốn chết?” Thanh âm hài tử non nớt ngây ngô, song lại sắc bén vạch ra vấn đề, ngay cả đám Trường Đinh Trường Bình bên cạnh cũng vểnh tai lên một lòng nghe lén.

Ninh Trường Nhàn không thể lấp liếʍ, bình thản trả lời hắn, “Bởi vì ma chướng.”

Tiểu đệ tử nhíu mày, nghiêm túc gật đầu, thương hại nhìn nàng, không hỏi nữa.

Song Ma quân bên cạnh lại tựa như bừng tỉnh đại ngộ.

Năm đó trước thiên kiếp Ninh Trường Nhàn đã sinh ma chướng trong lòng, nàng vô luận ra sao cũng không muốn tiếp tục sống, vô luận bất kì ai khuyên giải đều không thể lay chuyển suy nghĩ của nàng, cảm giác điểm này không phải là biểu hiện ma căn đâm sâu. Thiên chấp cố chấp, bất cần liều lĩnh, điểm này tuyệt đối không giống nàng trước kia.

Ninh Huyền Dư cẩn thận nhớ lại, thật sâu thở ra một hơi.

Cởi chuông cần biết người buộc chuông, nếu như biết nguyên nhân rồi, hắn vẫn có khả năng cứu nàng.

“Sư tôn, ta đi một chút sẽ trở lại.” Ninh Huyền Dư nói với Ninh Trường Nhàn.

Ninh Trường Nhàn quay đầu lại, thấy kích động không đè nén được nơi đáy mắt hắn, khẽ khàng nhíu mày, nói, “Đi đi.”

Ninh Trường Canh đang chăm sóc mấy cây đào sau núi, Ninh Huyền Dư đến dọa hắn nhảy dựng: “Ngươi không quấn lấy sư tôn ngươi đi, tới đây làm cái gì?”

Ninh Huyền Dư nhìn bộ dạng tuyệt vọng của hắn, hỏi, “Ngươi thật sự không lo nàng lại tự mình tìm chết lần nữa?”

Ninh Trường Canh nghe vậy buông thùng tưới nước xuống, kinh ngạc nói: “Hài tử kia rất bướng bỉnh, khi trước tốt xấu còn nghe lời ta, nhưng mà…” Hắn cười khổ, “Hiện giờ ai có thể khuyên được nàng, nàng là sư tôn của ngươi, ngươi ngày ngày theo bên người nàng, chẳng lẽ còn chưa nhìn ra được điểm này sao?”

“Sư tôn trước kia không phải như vậy.” Ninh Huyền Dư lắc đầu nói, “Sư tôn trước kia sẽ luôn cân nhắc đến suy nghĩ của ngươi, nhưng từ lúc nào, liền trở nên bất đồng so với khi trước, làm theo ý mình, ngang ngược không nghe khuyến cáo.”

Vẻ mặt Ninh Trường Canh như nhớ ra cái gì.

“Nhất là trước thiên kiếp, Trường Canh thượng tiên, thứ lỗi ta nói thẳng,” Ninh Huyền Dư nghiêm túc nói, “Ta sợ sư tôn nàng đã sớm nhập ma chướng.”

Ninh Trường Canh đứng đó cười khổ một tiếng, nhấc thùng gỗ lên tiếp tục tưới cây.

Ninh Huyền Dư thấy vẻ mặt hắn như vậy, ngữ khí trở nên nặng nề hơn, “Có phải ngươi đã biết cái gì?”

“A Nhàn không bằng lòng ta cho ngươi biết.” Ninh Trường Canh nói.

Ninh Huyền Dư nhìn hắn lại khôi phục bộ dáng rì rì ốc sên, che trán ảo não, “Ninh Trường Canh, hiện giờ không phải thời điểm chú trọng chuyện ngươi hứa hẹn trước kia ra sao, nếu ngươi không cho ta biết, nàng an bài tốt hậu sự rồi đi tìm chết, đến lúc đó xem ngươi hối hận hay không.”

Động tác tưới cây của hắn thoáng ngừng, “Ngươi không khuyên nàng được đâu.”

“Đúng là ta không khuyên nàng được, nhưng nếu có thể trừ bỏ ma chướng giúp nàng, tìm ra ma căn của nàng, nàng tự nhiên sẽ nguyện ý sống tiếp.”

Ninh Trường Canh rốt cuộc phản ứng, hắn do dự một hồi, đôi môi run rẩy kể lại chuyện xưa.

Đó là chuyện của mấy trăm năm trước, Ninh Huyền Dư vẫn còn là Tử Quy thủ tịch đệ tử.

Hắn đưa một nhóm sư đệ sư muội nhỏ tuổi ra ngoài lịch lãm, không ở trên Tử Quy sơn, hoàng hôn hôm đó hắn vừa đi, Cố Nhạc An bái phỏng Tử Quy.

Cố Nhạc An nói có hoa yêu xuất hiện ở Tây Sơn, thích mê hoặc người qua đường, sau đó sát hại hút máu.

Ninh Trường Nhàn cho chỉ là chuyện nhỏ nên không chuẩn bị gì hết, lấy kiếm rồi cùng Cố Nhạc An một đường hạ sơn. Đến nơi đó mới biết được, hoa yêu kia nguyên lai lại là tình hoa yêu, mấy ngàn năm qua nghe hết người phụ lòng người trên thế gian, cảm khái thế gian vô chân tình, tu luyện thành yêu, muốn gϊếŧ hết những kẻ phụ bạc.

Cho dù có mấy ngàn năm tuổi thọ, nhưng dù sao cũng chỉ là tiểu hoa yêu, không mê hoặc được nhân tâm thì cái gì cũng không làm được. Trình độ bình tâm của Trường Nhàn còn khiến Vô Cực thượng tiên phải lắc đầu cả ngày, hoa yêu nho nhỏ như thế, đương nhiên càng không thể làm gì nàng, rất nhanh liền thúc thủ chịu trói.

Ninh Trường Nhàn vốn định trực tiếp nghiền nát hồn phách nó, nhưng Cố Nhạc An lại ở một bên cầu tình: “Một chữ tình này, đau triệt nội tâm, tình hoa yêu này cũng là khổ mệnh, ngươi đưa nó nhập luân hồi đi.”

Ninh Trường Nhàn không đồng ý, nói: “Cho dù đưa nó nhập luân hồi, nó tạ thế nếu là yêu ma, sẽ lại có lòng hại người, tạ thế nếu là con người, lại càng mị cốt thiên thành, mê hoặc nhân tâm, nhân gian chỉ tăng thêm ái hận tình cừu.”

“Vậy nếu nó tạ thế trở thành tiên thì sao?”

“Vậy càng không thể lưu nó.”

Ninh Trường Nhàn bóp nát hồn phách hoa yêu, nhưng khi đó một giọt máu tươi của hoa yêu đã bắn vào mi tâm của nàng. Nàng xưa nay vẫn có chút tự phụ, cho rằng sẽ chẳng có vấn đề gì. Nào đâu ngờ tới một chút tình căn thế nhưng càng phát càng sâu, đến cuối cùng biến thành ma chướng, nàng cả khống chế cũng khống chế không nổi.

Ninh Trường Canh kể tới đây, thở dài rất khẽ, tiếp tục nói: “Lại về sau, nàng đem tình căn kia phong ấn sâu trong linh hồn, nhưng ma chướng đã sinh, lòng nàng cũng nảy sinh biến hóa. Mặc dù người bên ngoài thấy nàng vẫn ôn hòa cao thượng như xưa nay, nhưng trong lòng nàng đã có một loại cố chấp như cỏ dại điên cuồng sinh trưởng không thể khống chế.”

Đặt thùng gỗ tưới nước xuống, Ninh Trường Canh khổ sở nói: “Ngươi cũng biết, sư tôn ngươi thoạt nhìn ôn nhu tĩnh lặng, nhưng thực tế lại lãnh tâm lãnh phế, cô ngạo tự phụ, làm sao có thể chịu bị làm nhục như vậy, cho nên chuyện này chỉ có duy nhất ta biết.”

“Bây giờ nghĩ lại, sự tình những năm này, đều do hoa yêu kia ban tặng. Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, ngươi đi tìm Yểu Khanh kia hỏi thăm xem sao.” Ninh Trường Canh ngơ ngẩn nhìn màn sương bao phủ rừng đào cách đó không xa, ánh mắt thâm trầm khổ sở.