Chương 34: Trường Canh trở về

“Ngươi có ý gì?” Trường Đinh bất mãn, “Trường Nhàn sư tỷ bị ngoại giới kí©h thí©ɧ mạnh mẽ nên tỉnh, chỉ có chút chưa thích ứng thôi, vì sao ngươi lại nói nàng không phải sư tôn của ngươi. Năm đó ngươi khi tôn võng thượng, ta còn tưởng hôm nay ngươi đã ăn năn hối hận, như này xem ra, chỉ sợ là ta đã vọng tưởng.”

Ninh Huyền Dư hạ mắt xuống nhẹ nhìn hắn, không nói lời nào. Trường Bình ngăn cản Trường Đinh vọng động, “Có cái gì hảo hảo rồi nói được không, ngươi trước đặt sư tỷ lên giường đi đã.”

Trường Đinh cũng không nghe Trường Bình can ngăn, lại bị ánh mắt khinh phiêu của Ma quân nhìn cho sợ hãi, cứng cổ nói: “Ngươi đi cho ta, Tử Quy không hoan nghênh ngươi. Sư tỷ nàng cũng không bao giờ thừa nhận đồ đệ như ngươi.”

“Tương Tự, xuống núi tìm Ninh Trường Canh.” Ma quân quay đầu lại phân phó.

Tương Tự nhìn thoáng qua Trường Đinh như con mèo nhỏ xù lông bên kia, thở dài nói: “Được.”

Trường Đinh lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người cẩn thận đặt Tiểu Bao lên giường.

Trường Bình bàn tay trong áo đã nắm chặt thành đấm, ổn định lại tâm tình kích động, nói: “Huyền Dư lời đó của ngươi có căn cứ nào không? Vì sao vọng ngôn nói Trường Nhàn sư tỷ nàng không phải là Tiểu Bao, cũng không phải là sư tôn ngươi?”

Ma quân mở cửa phòng, vừa đi vừa nói: “Nàng không phải sư tôn của ta, cũng không phải là ta không nhận nàng, mà thật sự nàng không phải là Ninh Trường Nhàn, cả thân thể cả linh hồn bên trong đều không phải.”

Trường Bình giữ hắn lại, “Có ý gì?”

“Lời này phải đi hỏi Ninh Trường Canh.” Ma quân đáp, “Nhưng nếu ta đoán không lầm, thời điểm ban đầu hắn dùng tro cốt sư tôn ta giúp nàng tái sinh, hẳn đã mượn thân thể hài tử trong bụng phụ nữ có thai. Linh hồn sư tôn nương trên thân thể hài tử đó, vốn vẫn áp chế được hồn phách của nó. Hiện tại sư tôn nhất thời suy yếu, linh hồn cùng ngụ trong thân thể đó mới có cơ hội phản kích.”

Trường Bình nghe xong, thân thể run rẩy. Hắn bình tĩnh lại, nói: “Phải hay không phải chờ Trường Canh thượng tiên trở về Tử Quy rồi nói sau.”

“Vậy cũng tốt.” Ninh Huyền Dư đáp.

Trường Bình thấy hắn xoay người muốn đi, cũng không cản nữa, hướng bóng lưng hắn nói: “Vì sao ngươi chỉ vừa nhìn nàng một cái mà biết nàng không phải là Trường Nhàn sư tỷ?”

Thân ảnh Ma quân khẽ lung lay, “Vô luận là sư tôn kiếp trước hay là Tiểu Bao, ánh mắt nhìn ta luôn trong suốt, lạnh bạc, xa xôi.” Hắn lặng lẽ thở dài, “Tuyệt không có chút nào tình yêu nam nữ.”

Vì thế Ninh Huyền Dư cũng tạm thời ở lại Tử Quy. Trường Bình an bài cho hắn ở phòng của chính ghắn khi xưa, bày biện bên trong vẫn giữ nguyên trạng, thậm chí trên vách tường vẫn còn những nét chữ nguệch ngoạc thưở nhỏ hắn viết, vẫn để đó mấy cuốn sách lúc hắn rời đi. Hắn lật vài trang, bên trên có chữ của hắn và chữ của Ninh Trường Nhàn, nhất thời trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Qua mấy ngày, đệ tử được Trường Bình phái xuống núi tìm Ninh Trường Canh tay không mà về. Trường Bình than thở. Trường Đinh cũng bị tiểu ma đầu trong thân xác Tiểu Bao bám dính hành hạ khổ không thể tả.

Lại qua mấy ngày nữa, Tương Tự chật vật trở lại, đi theo phía sau là Ninh Trường Canh đồng dạng nhếch nhác thảm hại.

Tương Tự oán trách: “Ta tìm bao lâu cũng không tìm được hắn, sau đi ngang qua Bất Quy, nghĩ về Tịch Vân điện nhìn một chút, kết quả vừa lúc đυ.ng phải hắn đang ở đó đập phá.”

Ninh Trường Canh trừng hắn: “Ban đầu khi đem Tiểu Bao nhà ta giao cho các ngươi đã nói rõ, năm năm sau nó sẽ cùng ta trở về. Nhưng mà các ngươi lật lọng giỏi lắm, ta đi Bất Quy đón người, tất cả đều biến mất, khá khen cho một màn không thành kế. Ta còn chưa hỏi ngươi, nữ nhi của ta ở đâu?!”

“Lão đầu tử ngươi tại sao vừa động đến nữ nhi liền như nhím xù lông thế!”

“Tên góa vợ ngươi chính là đang ghen tị ta có nữ nhi.”

Trường Bình vội vã chạy tới, bị làm cho nhức đầu, lớn tiếng quát hai người ngừng lại: “Còn ra thể thống gì nữa!”

Ninh Trường Canh tinh mắt, liếc nhìn liền thấy được Trường Đinh sứt đầu mẻ trán đang ôm Tiểu Bao.

Hắn chẳng thèm cãi nhau với Tương Tự nữa, bối rối tiến tới, ngón tay huơ lên kết một thủ ấn rối rắm phức tạo, sau đó lại đau khổ cau mày không biết đang suy nghĩ những điều gì.

Một lát sau, hắn thu tiên pháp, sắc mặt tái nhợt đổ mồ hôi, Trường Bình hỏi hắn: “Thế nào?”

“Nó tỉnh lại lần nào chưa?” Ninh Trường Canh hỏi.

“Lúc vừa về có tỉnh lại một lần.”

“Nói những gì?”

Trường Bình kinh ngạc hắn liệu sự như thần, cũng thành thật kể lại từng việc một.

Ninh Trường Canh cẩn thận nghe từng câu từng chữ, chân mày càng lúc càng nhíu chặt.

Ninh Huyền Dư đứng bên cạnh yên lặng một lúc lâu, lúc này mới tiến lên, “Có phải…”

“Không phải!” Ninh Trường Canh ngắt lời hắn, “Hai sư đồ các ngươi một bộ đức hạnh, đều cho rằng hiện tại trong thân thể Tiểu Bao là linh hồn hài tử bị ta áp chế lúc đưa linh hồn Tiểu Bao vào, nhưng mà…”

Ninh Huyền Dư kinh ngạc nhướng mày.

“… lúc ta tìm được hài tử kia, vốn nó đã bị ngốc nghếch, không có ba hồn bảy vía, lấy đâu ra bị áp chế?!” Ninh Trường Canh tựa hồ vô cùng cáu tiết.

Ma quân tay đột nhiên run lên: “Vậy trong thân thể nàng giờ là hồn phách của người nào?”

Trường Bình không chịu nổi cách nói chuyện thần thần bí bí của hai người, trực tiếp hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: “Sư huynh, ý của ngươi là nàng… Nàng thật sự không phải Trường Nhàn sư tỷ?”

Ninh Trường Canh gõ vào đầu hắn: “Ngươi tên ngu xuẩn này, ngươi trông nàng giống sao?”

“Giống!” Trường Bình cùng Trường Đinh nghiêm túc đáp.

Ninh Trường Canh than thở, “Tử Quy rơi vào tay hai người các ngươi mà vẫn còn nguyên vẹn đích thực là một kì tích, là ta vừa dùng tiên thuật, phát hiện hồn phách trong thân thể này không phải là A Nhàn. Nhưng cho dù không cần tiên thuật, ngày ngày quan sát ngôn hành cử chỉ mà cũng không nhận ra nàng không phải sư tỷ các ngươi sao?!”

Trường Bình cùng Trường Đinh bị giáo huấn không phản bác được.

Qua một hồi lâu Trường Đinh mới ấp a ấp úng giải thích, “Là sư tỷ lúc tỉnh táo nói nàng tỉnh lại lần nữa không biết sẽ biến thành bộ dạng gì, còn nói chúng ta đừng chê cười nàng.”

Ninh Trường Canh cười khổ: “Nàng cho rằng mình đã chiếm thân xác người khác, nghĩ muốn trả lại cho hài tử vô tội kia.” Hắn ngừng một chút, lại nói tiếp, “Lúc đầu định dùng tro cốt nàng giúp nàng tái sinh, ta đã nghĩ đến nếu mượn thân thể hài tử bình thường, ngày sau nàng biết chắc chắn bất mãn, cho nên mới dùng thân thể hài tử si ngốc.”

Trường Bình lúc này mới hiểu ra vài phần, hắn lẩm bẩm nói: “Trả lại cho người khác… Đây là… Trường Nhàn sư tỷ không muốn tỉnh lại sao?”

Suy đoán này vừa nói ra, Trường Đinh vẫn đang như lọt vào sương mù lập tức run lên.

Ninh Trường Canh nổi giận đùng đùng giơ tay lên đập nát bàn đá, “Quỷ mới biết!”

Ma quân nhìn Ninh Trường Canh phát hỏa nổi giận, nhàn nhạt hỏi: “Hiện tại vấn đề quan trọng là, trong thân thể nàng đến tốt cùng là ai?”

Ninh Trường Canh càng đau đầu hơn.

“Chỉ hi vọng sư tôn còn muốn tỉnh lại.”

Ninh Trường Canh âm u nhe răng: “Nàng không chịu tỉnh, ta bắt nàng tỉnh lại.”