Chương 33: Bổn tương phi tương

Trường Bình rống giọng cao tận quãng tám: “Không gặp! Hắn tới làm gì? Thu thập cục diện rối loạn của sư tôn hắn hả?”

Như Ý phun nước mắt: “Nhưng là Huyền Dư sư huynh hắn…” Huyền Dư sư huynh nói cầu kiến gì đó căn bản chính là đánh tiếng trước, ai có thể cản hắn, ai dám cản hắn chứ!

Trường Bình hít sâu vài cái, bây giờ mới tỉnh táo lại, nói với Trường Đinh: “Ta ra gặp hắn một lần, tạm thời cản hắn, ngươi đưa sư tỷ đến nhà tranh của Trường Canh sư huynh ở hậu sơn lánh đi.”

“Được, Trường Bình, một mình ngươi hãy cẩn thận.”

Lại nói Ma quân bệ hạ trở về Tịch Vân hậu điện, dáng vẻ thấp thỏm lo âu, Tương Tự suýt chút nữa cho rằng lần này hắn ra ngoài không chỉ đánh rơi đồ nhi nhà mình, mà còn đánh mất ba hồn bảy vía.

Thiên Ngu thấy Tiểu Bao không cùng trở về, trong lòng có phần buồn bã, tranh thủ hỏi hắn, hắn chỉ qua loa đáp cho xong.

Lại mới trở về chưa được hai ngày đã nhận được thư từ Tử Quy gửi đến, hắn liền lại nói với Tương Tự mình muốn đi Tử Quy một chuyến. Tương Tự lập tức hiểu ra, không chừng Tiểu Bao chính là bị đám người Tử Quy mặt người dạ thú kia bắt cóc rồi. Cảm thấy có chút hận rèn sắt không thành thép, bệ hạ thông tuệ phi thường, thân thủ bưu hãn, sao lại để bảo bối tâm can sư tôn kiếp trước đồ nhi kiếp này bị lừa đi mất chứ?!

Tương Tự suy nghĩ vừa chuyển, lập tức quyết định muốn cùng Ma quân bệ hạ đi Tử Quy, công vụ trong tay đều ném cho lão Thiên Ngu nhàn rỗi nhàm chán cực điểm, ngày ngày chỉ biết cưỡi chim đi dụ dỗ cô nương.

Thiên Ngu khóc không ra nước mắt.

Ma quân chỉ nhìn Tương Tự, nói: “Đương nhiên, ngươi nhất định phải đi.”

Tương Tự không hiểu gì cả.

Lúc này Tương Tự cùng Huyền Dư một trước một sau bước lên bậc thang trước Trường Thanh điện.

Phong cảnh hai bên vẫn như xưa, ba trăm năm chớp mắt như chưa hề trôi qua, thềm đá xanh, cột bạch ngọc, phấn nộn hoa đào, thanh sắt trúc lâm, không hề có sự khác biệt. Chỉ là ven đường có vài thiếu niên đệ tử ngô nghê chăm chỉ múa kiếm, mặt mũi non nớt xa lạ, hắn một người cũng không quen thuộc.

Trường Bình vội vã bước trên đường mòn trong rừng đào đi tới, thấy Ma quân một thân áo xanh, tóc bạc chói mắt được thi pháp biến thành màu đen, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Ninh Huyền Dư thản nhiên để nguyên tóc bạc áo đen mà bước qua đại môn Tử Quy, ngày nào đó trưởng lão tra vấn thì thật không biết giải thích như thế nào. Lục đạo có ai không nhận ra trang phục của Ma quân chứ?!

Ninh Huyền Dư thấy Trường Bình, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ta tới thăm sư tôn.”

Trường Bình nghe hắn gọi hai chữ sư tôn quen thuộc lại thân thiết, trong lòng mềm nhũn thiếu chút nữa muốn gật đầu.

Bề trên Tử Quy biết được nỗi khổ trong lòng của Huyền Dư chỉ có Trường Bình. Trường Nhàn sư tỷ hắn tâm tư thâm trầm, cao thượng thanh viễn, giữa tuổi thanh xuân đã tu thành tiên cốt, nếu nói nàng ái tình đã đoạn tuyệt, tuyệt không phải nói bừa. Mà hắn đồ nhi này, thông tuệ giảo hoạt, quật cường liều mạng, vì trong lòng có loại ái mộ nhìn mà không có được, bị hành hạ đến khổ không nói nổi.

Trường Bình thở dài trong lòng, lại chỉ có thể lắc đầu, nói: “Sư tỷ không muốn gặp ngươi.”

Mấy chữ này tựa như đá tảng rơi xuống, Tương Tự đứng cạnh Ma quân lập tức cảm nhận được khí tức kinh người bao phủ toàn thân hắn.

Trường Bình miễn cưỡng nở một nụ cười, “Sư tỷ nàng —“

“Quả nhiên vẫn là không tha thứ cho ta.” Huyền Dư cười khổ, gật đầu, “Ta biết rồi.”

Trường Bình không thể tin nổi, chỉ đơn giản như vậy liền buông tha rồi?

Tương Tự cũng kinh ngạc không thôi.

Ma quân dường như đã chuẩn bị tâm lí từ trước, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rồi trực tiếp tiếp tục đi vào. Trường Bình vội vàng cản hắn, “Không phải sư tỷ không tha thứ cho ngươi, là… Là nàng thật sự không muốn gặp ngươi.”

Ma quân nhìn Trường Bình, nói: “Tha thứ ta thì vì sao không muốn gặp ta?”

Trường Bình đã sớm đoán được tâm tư này của sư tỷ hắn, chẳng qua không muốn đối diện trực tiếp nói ra. Nếu bị đồ đệ biết được bộ dáng trẻ con ba tuổi của mình, đừng nói là Trường Nhàn sư tỷ, chính hắn cũng muốn tìm miếng đậu hũ mà đập đầu vào.

Ninh Huyền Dư nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Trường Bình, trong lòng cũng có suy đoán của mình, hành động lần này của sư tôn nói cho cùng đơn giản là không muốn gặp hắn, không chịu tha thứ cho hắn. Hắn gật đầu nói: “Ta hiểu ý của ngươi, nhưng có mấy lời cần phải gặp mặt trực tiếp giải thích. Ta mắc nợ sư tôn, nàng muốn đánh ta ta không có một câu oán hận, chẳng qua là, ta thật sự lo lắng thân thể của nàng.”

Hắn vạn vạn không thể buông tay để nàng lại một lần nữa trước mắt hắn tan thành mây khói, dù có mất một thân tu vi, hắn nguyện đánh đổi cho nàng một thân bình an mạnh khỏe.

Trường Bình không tiết tháo tâm đã mềm nhũn. Tính toán một hồi, sư tỷ không gặp đồ nhi đơn giản cũng chỉ vì sĩ diện, đợi khi nào nàng bình tĩnh thì gạt nàng là Huyền Dư chưa từng tới thôi.

“Thôi đi theo ta, sư tỷ… Thật ra là có nỗi khổ tâm, nhưng nếu ngày sau nàng bình tâm hỏi chuyện này, ngươi cứ nói chưa từng tới, được không?”

Ma quân rũ mắt trầm tư: “… Cái gì gọi là ngày sau bình tâm?”

Trường Bình xoa xoa thái dương: “Ngươi thấy sẽ hiểu.”

Nhà tranh ở hậu sơn năm đó của Ninh Trường Canh vẫn nguyên dạng như vậy. Đó là bởi hàng năm đều có đệ tử được phái lên tu bổ, so với năm đó khi Ninh Trường Canh rời Tử Quy trốn đi, không có bất kì cái gì khác biệt.

Ninh Huyền Dư quen thuộc tiến vào, nơi này hắn nắm rất rõ, năm đó nếu hắn tìm khắp nơi không thấy sư tôn… nhất định nàng ở chỗ này. Những năm đó không biết tại sao Ninh Trường Nhàn cùng Ninh Trường Canh lại cãi nhau, thậm chí đến mức nhất quyết cả đời không muốn qua lại gì nữa. Hai người họ một người tâm như gương phẳng không một rung động, một người lãnh mạc như nước, người ngoài suy đoán thế nào cũng không đoán được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Lại tiến về trước hai bước, đã nghe tiếng Trường Đinh bên đó phát điên gào rống: “Sư tỷ… Sư tỷ ngươi đừng có quá đáng như vậy, ngươi còn như vậy, ta… ta liền xuống núi tìm Trường Canh thượng tiên!”

“Đừng… Đừng, đừng kêu phụ thân.” Một giọng nói vang lên, nói chuyện mặc dù nội dung cực kì không phù hợp với đỉnh đỉnh đại danh Trường Nhàn thượng tiên, nhưng là tiếng nói ngữ điệu lạnh nhạt như nước này, dù là ai cũng không bắt chước được.

Trường Đinh vô cùng kinh ngạc, uy hϊếp kiểu này lại có tác dụng. Hắn giọng điệu mềm nhũn, dùng ngữ điệu dỗ dành hài tử nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn một chút, ta liền không gọi Trường Canh thượng tiên.”

Ma quân nhăn lông mày suy tư một hồi, đưa tay đẩy cửa ra.

Tiểu Bao đột nhiên đối diện với ánh sáng chói mắt không thích ứng kịp, giơ tay lên che, nheo mắt cẩn thận phân biệt người ngoài cửa, lập tức híp mắt kêu một tiếng: “Sư tôn, người tới đón Tiểu Bao sao?”

Tiểu Bao chạy tới, kéo lấy tay áo của hắn, đung đưa qua lại.

Thái dương của hắn khẽ giật, nhẫn nại xoa đầu Tiểu Bao, quay đầu hỏi Trường Đinh cùng Trường Bình bên cạnh vẻ mặt như nuốt phải con gián: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Trường Bình lắc đầu: “Lúc sư tỷ về tới Tử Quy, tỉnh một lần, giao cho chúng ta một ít việc, lần nữa tỉnh lại, chính là bộ dạng như thế.”

“Sư tôn…” Tiểu Bao bên này ôm tay áo Huyền Dư khẽ lay, khẩu khí mềm nhẹ.

Tương Tự vốn tưởng Ma quân sẽ rất hưởng thụ, lại thấy hắn cau mày. Hắn nâng gương mặt Tiểu Bao lên, nhìn kĩ một hồi, sau đó không nhanh không chậm rút tay áo của mình ra, ngón tay điểm trên trán Tiểu Bao, nàng liền lập tức ngất đi.

Trường Đinh ôm lấy thân thể Tiểu Bao ngã xuống, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Huyền Dư, Trường Bình cũng là dáng vẻ không thể hiểu nổi.

“Tìm Ninh Trường Canh về đây.”

“Huyền Dư, ngươi đây là có ý gì?” Trường Bình hỏi.

Ninh Huyền Dư liếc qua Trường Bình một cái, lại cúi đầu nhìn Tiểu Bao đang say sưa ngủ, lắc đầu nói: “Nàng không phải là Tiểu Bao, cũng không phải sư tôn.”