Chương 35: Trường Nhàn bổn tôn

Ngày thứ hai, tiểu ma đầu Tiểu Bao hoạt bát sôi nổi tìm được Ma quân bệ hạ đang ở bên hồ Tư Ngã cho tiên hạc ăn.

“Sư tôn?” Tiểu Bao gọi hắn.

Ninh Huyền Dư ngẩng đầu, khẽ nhếch khóe môi nhẹ cười, hoa đào phiêu lượn sau lưng cùng ánh sáng mặt hồ phản chiếu mặt trời như thêm bừng sáng. Tiểu Bao có chút ngây dại.

Ninh Huyền Dư giống Ninh Trường Nhàn ở phong thái có mấy phần lương bạc, ít nói hiếm cười. Ngũ quan hắn xuất chúng, kì nhân như họa, thời điểm còn ở Tử Quy, trong đôi mắt thấp thoáng mang theo ôn nhu đã có thể khiến cho tiểu sư muội đồng môn đỏ mặt lắp bắp.

Hắn nhìn Tiểu Bao, không biết nhớ ra cái gì, nụ cười trở nên có phần cứng ngắc. Tiên hạc bên chân hắn bị đút ăn no cứng bụng nghe được thanh âm Tiểu Bao, lập tức giống như cầu cứu lăn qua, vui mừng đập cánh.

Tiểu Bao đề khí, bước lên mặt nước hướng Huyền Dư đi tới, làn váy sượt qua mặt nước. Nàng đi tới đảo nhỏ giữa ao, đưa tay vuốt ve đầu tiên hạc, sau đó ngẩng đầu cười với Huyền Dư đến xuân khai hoa nở: “Sư tôn, phụ thân bảo ta tìm người, phụ thân ở Trường Thanh điện chờ người.”

Huyền Dư gật đầu đáp: “Ta biết rồi, để ta qua đó.”

Tiểu Bao đưa tay ngăn hắn lại, “Sư tôn chậm đã.”

“Chuyện gì vậy?” Huyền Dư ngừng bước.

Tiểu Bao cắn cắn môi, hỏi: “Sư tôn tại sao tránh ta? Tiểu Bao đã làm sai cái gì sao?”

“Không có.” Ninh Huyền Dư cứng nhắc trả lời.

Tiểu Bao biết rõ hắn không nói thật, nhưng cũng không muốn hỏi nữa, nàng vốn cũng không phải loại người đeo bám không buông, chỉ cười khổ gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Bóng lưng Huyền Dư khuất cuối con đường mòn giữa rừng đào, Tiểu Bao đưa tay vuốt ve tiên hạc mập mạp, trong lòng ngổn ngang. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu rất loạn, thật giống như có vô số sợi dây chằng chịt đan xen. Hơn nữa còn có một loại tình cảm kín đáo mà mơ hồ rung động, một mực không ngừng khuấy đảo lòng nàng, khiến nàng không thể yên lòng.

Trường Đinh cách đó không xa thở dốc nhìn Tiểu Bao ngây ngốc đứng đó: “Sư tỷ, ngươi chờ một chút, đừng chạy lung tung.”

Tiểu Bao giương mắt nhìn lên, “Ta chỉ là đang giải sầu, thuận tiện giúp phụ thân chuyển lời, không có chạy loạn.”

“Sư tỷ không vui?” Trường Đinh thở không ra hơi đặt mông ngồi bên chân nàng, hỏi.

Tiểu Bao lắc đầu: “Sao lại thấy thế?”

“Trực giác,” Trường Đinh lau mồ hôi trên trán, “Ngươi không vui chính là không vui, ta làm sao có thể nói được nguyên nhân, bất quá, cũng hiếm lúc thấy được ngươi không vui.”

“Chẳng lẽ ta đoạn tuyệt thất tình lục dục không thành? Sao có thể không có thời điểm khổ sở thương tâm?”

Trường Đinh cười: “Đó là do ngươi không nhớ rõ, nếu nói ngươi không đoạn tuyệt được thất tình lục dục, ta cảm thấy cũng không sai biệt lắm, đi thôi sư tỷ.”

“Trường Đinh.” Tiểu Bao gọi hắn.

Trường Đinh quay đầu lại.

Tiểu Bao chậm rãi rút Thanh Hoan kiếm ra, mũi kiếm lóe ánh sáng lạnh, nàng tùy ý vỗ về tay áo, nói: “Theo ta luyện kiếm.”

Trường Đình ánh mắt sáng lên. Người không biết kiếm pháp Trường Nhàn sư tỷ có phong cách riêng, thoạt nhìn nước chảy mây trôi, kì thực cổ quái điêu toản, khiến người khác không thể nắm bắt. Hắn từng rất thích thừa dịp sư tỷ luyện kiếm buổi sáng ngồi một bên nhìn trộm, bây giờ có cơ hội quang minh chính đại tỷ thí, sao có thể lãng phí. Hắn nhanh chóng rút bội kiếm bên hông ra, “Được.”

Lúc Ninh Huyền Dư cùng Ninh Trường Canh quay lại hồ Tư Ngã, đập vào mắt chính là khung cảnh như thế.

Tiểu Bao sau khi tới Tử Quy, mặc chính y phục của Ninh Trường Nhàn, áo bào trắng phiêu dật, tóc dài thả một nửa, vấn gọn bằng mộc trâm, Thanh Hoan kiếm trong tay linh hoạt, Trường Đinh rõ ràng không địch lại. Góc độ xuất kiếm của Tiểu Bao quá hiểm hóc, chỉ là Trường Đinh càng đánh càng hăng, ánh mắt trở nên lấp lánh.

Ninh Huyền Dư nhìn thân ảnh Tiểu Bao, trong nháy mắt mờ mịt.

Giờ phút này thân ảnh Tiểu Bao trùng khớp với thân ảnh Ninh Trường Nhàn mấy trăm năm trước, chiêu thức động tác đến dáng vẻ tư thái đều giống nhau như đúc.

Trên hồ Tư Ngã hai người vẫn chưa kết thúc tỉ thí, mũi kiếm đυ.ng nhau phát ra âm thanh leng keng, áo bào tán loạn quét qua cành trúc sàn sạt, tiên hạc thanh thúy kêu to, hết thảy đều giống Tử Quy mấy trăm năm trước, ấm áp mĩ lệ, phảng phất như chưa hề thay đổi.

Trường Đinh bên kia rốt cục phát hiện được điểm sơ hở của Tiểu Bao, nâng kiếm đâm tới. Cư nhiên lại vẫn là một ảo ảnh, ảo ảnh trước mắt tiêu tán, trên tay hắn đau xót, Tiểu Bao không biết khi nào đã đứng sau hắn, cầm chuôi kiếm đánh rơi trường kiếm trong tay hắn.

Trường Đinh hăng hái bừng bừng đi nhặt kiếm muốn đấu tiếp, Tiểu Bao lắc đầu: “Ta mệt rồi.”

“Vậy được, sư tỷ, ta tự mình đi suy ngẫm, hôm nào ngươi lại cùng ta tỷ thí.” Dứt lời ôm kiếm vội vã rời đi, đi qua bên Ninh Trường Canh, Trường Đinh khẽ cúi đầu hành lễ, thấy Huyền Dư đi cùng, sắc mặt hắn liền khó coi, khẽ nói: “Ban đầu không phải hoang đường nói rằng sư tỷ không phải là sư tỷ sao, giờ nhìn lại, ai phải ai không, sợ rằng rơi vào kết cục tự mình vả miệng mình thôi.”

Ninh Trường Canh khiển trách: “Trường Đinh, câm miệng.”

Trường Đinh lạnh lùng hừ một tiếng, trực tiếp bỏ đi.

Ma quân nhìn Tiểu Bao cách đó không xa, bàn tay dưới áo nắm thật chặt. Tiểu Bao chạy tới, mồ hôi lấm tấm trên trán, Ninh Huyền Dư tiện tay thi pháp lau sạch mồ hôi cho nàng, gương mặt nàng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, hắn nhẹ giọng hỏi: “Có mệt không?”

Tiểu Bao cười lắc đầu, đôi mắt cong cong như vành trăng non, nói: “Nhưng đói bụng rồi.”

Ninh Trường Canh nghe được, hỏi, “Vậy Tiểu Bao muốn ăn gì?”

Hai mắt nàng nhất thời sáng rỡ: “Bánh chưng!”

Ma quân bệ hạ chớp mắt. Ninh Trường Canh nghe lời nàng đáp, vốn cho là đương nhiên, nhưng ngay lập tức đã cảm thấy có điều gì đó không đúng. Qua một hồi lâu, Ma quân mới hỏi tiếp: “Tiểu Bao thích nhất ăn bánh chưng sao?”

Tiểu Bao nhìn hắn, ánh mắt dường như mang theo kinh ngạc: “Ta đương nhiên thích nhất ăn bánh chưng, sư tôn, không phải người biết sao?” Tiếp theo cụp mắt xuống, chán nản nói, “Có lẽ sư tôn đã quên rồi.”

Nếu thật sự là linh hồn người khác, cho dù kế thừa trí nhớ cũng không thể kế thừa sở thích, càng không có khả năng kế thừa tư duy phương thức lúc luận kiếm tỉ thí, góc độ động tác ra chiêu. Mô phỏng được hết thảy những thứ khác, cũng không thể mô phỏng được thói quen.

Ma quân suy nghĩ ban đầu rốt cục bắt đầu dao động.

Ninh Trường Canh ban đầu còn cùng cách suy nghĩ với Ma quân, nhưng thời điểm Ma quân còn đang do dự, hắn rất nhanh đã xác định người này chính là nữ nhi ngoan ngoãn nhà mình, nghĩ đến đây hắn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lập tức hắn lại chú ý một sự việc khác: Nữ nhi đại lão gia tử hắn mang bộ dạng này là cớ làm sao?! Tại sao một lời Ninh Huyền Dư kia hồ đồ quên mất nó thích ăn bánh chưng lại khiến nó một bộ thất hồn lạc phách như vậy. Ninh Huyền Dư hỗn tiểu tử rốt cục kiềm nén không được hạ tình chú lên nữ nhi của lão tử đúng không? Nữ nhi lão tử hiện tại trong mắt chỉ có ngươi không có phụ thân nữa, ngươi đắc ý lắm đúng không? Lão tử… Lão tử muốn bóp chết ngươi… (#‵′)凸