Chương 2: Bất Quy Ma Quân

Thiếu niên mặt đỏ bừng giải thích.

Hắn là đồ đệ của phụ thân Tiểu Bao, tên Phong Ngô, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là một đôi thanh mai trúc mã người người tán tụng. Các di nương nhìn hai đứa nhỏ quan hệ thật tốt, thuận tiện quyết định thay Tiểu Bao ước định chung thân, vừa hay phụ thân Tiểu Bao không ở nhà, đại di nương liền tự mình làm chủ. Nhưng là sau khi phụ thân Tiểu Bao hồi phủ, bất luận các di nương mềm rắn thế nào, sống chết cũng không đồng ý, chuyện này liền coi như hủy bỏ. Danh phận hôn phu của Tiểu Ngô kéo dài chưa đầy nửa tháng liền vui vẻ biến mất.

Tiểu Bao gọi chồng cũ, nghe liền hiểu chính là ý nói vị hôn phu cũ.

Tần Ca mỉm cười, hướng thiếu niên gật đầu: “Thì ra là vậy.”

“Tiên tử, thứ lỗi nếu thỉnh cầu của tại hạ quá đáng, nhưng kính xin tiên tử cho phép tại hạ đưa Tiểu Bao về Giang Nam, sư phụ cùng các di nương đều rất nhớ nàng.” Phong Ngô chắp tay.

Tần Ca thật vất vả mới tìm được một mầm non tiên cốt trời sinh, làm sao có thể dễ dàng buông tay?

“Thiếu hiệp, ta là Bồng Lai đại chưởng môn, thỉnh thiếu hiệp trở về chuyển lời với lệnh sư, Tiểu Bao căn cơ vô cùng tốt, đã bái nhập Bồng Lai môn hạ, ta đương nhiên sẽ hảo hảo dạy dỗ, Tiểu Bao ngày sau chắc chắn đại thành. Nếu như quá nhớ thương, có thể đến Bồng Lai thăm.” Tần Ca chủ ý đã quyết, nếu cuối cùng thật sự nói không được, cho dù chơi xấu cũng không thể để vuột mất Tiểu Bao.

Phong Ngô trừng lớn mắt. Hắn nhìn về phía Ninh Tiểu Bao — ngươi nha, vào Nam ra Bắc lẽo đẽo theo sau mông mĩ nhân người ta, hôm nay cuối cùng cũng đem mình bán a!

Ninh Tiểu Bao cúi đầu nghịch ngón tay.

Phong Ngô trong lòng thầm than, mở miệng nói:”Vậy thỉnh tiên tử cho tại hạ một tín vật để tại hạ trở về tiện bề báo lại với sư phụ.”

Thiếu niên đồng ý dễ dàng khiến Tần Ca kinh ngạc. Nàng liền mượn giấy bút chủ quán ven đường viết một phong thư rồi đóng dấu Bổng Lai chưởng môn. Thiếu niên nhận được thư liền không chút do dự rời đi.

Tiểu Bao thấy ánh mắt kinh ngạc của Tần Ca thì nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Mẫu thân, chúng ta tiếp tục lên đường thôi, loại chuyện này… Phong Ngô hắn đã sớm quen.”

Tần Ca nghe liền rối rắm.

Thói quen?!



Mây trên Bất Quy Sơn quanh năm không tan.

Tần Ca mang theo Tiểu Bao ngự kiếm từ chân núi bay thẳng đến trước đại môn trên đỉnh núi, đệ tử trực môn cầm kiếm chĩa về phía nàng: “Người phương nào?”

“Tử Quy chưởng môn cầu kiến.” Tần Ca nói.

Tiểu Bao tò mò, Tần Ca rõ ràng xuất thân từ Bồng Lai, lúc này như thế nào lại thành Tử Quy chưởng môn? Nhưng lại vô cùng thông minh, một chữ cũng không hỏi. Tử Quy, Tử Quy. Tiểu Bao cảm giác cái tên này rất quen thuộc.

Hai đệ tử trực môn nhìn nhau, một người đi vào thông báo.

Từ khi Tử Quy Sơn chưởng môn – Trường Nhàn thượng tiên, bởi không qua được đại kiếp mà qua đời, tên tuổi Tử Quy trong tiên môn liền theo đó mà biến mất, rất ít nghe nói tới, đệ tử gia nhập tiên môn về sau cũng vì thế mà không biết Tử Quy là cái gì.

Mà đối với cái tên Trường Nhàn thượng tiên, cho đến nay trong suy nghĩ đông đảo tiên môn đệ tử cũng không dám có nửa điểm khinh nhờn. Nàng hai mươi lăm tuổi tu đạt tiên cốt, hai mươi bảy tuổi tiếp nhận Tử Quy từ tay sư phụ, cai quản ngay ngắn gọn gàng, ba mươi tuổi dẫn dắt đệ tử dưới trướng đánh lui công kích từ yêu giới, sau đó một mình khôi phục lại đất đai phòng ốc bị yêu giới hủy hoại, tiên lực hùng hậu có thể thấy rõ ràng.

Năm đó Tử Quy thật phồn thịnh biết bao, khắp nơi đào hoa bất lạc (dịch thô là “hoa đào không rơi”, nhưng nghe mất mĩ cảm quá nên mình để nguyên), đệ tử một vạn lẻ ba ngàn.

Song cuối cùng chống không lại Thiên kiếp.

Trường Nhàn thượng tiên tại Thiên kiếp mà hồn phi phách tán, khiến từ đó trong tiên giới không còn có người nào được như vậy xuất hiện nữa. Mà cùng nàng chung mệnh còn có Yêu chủ Yểu Khanh (chữ “yểu” này là ở trong chữ “yểu điệu” nha các bạn, đừng nghĩ ngay đến từ “chết yểu” tội nghiệp =)) ), cũng thuộc loại tinh anh xuất sắc, không tồn tại nhân vật thứ hai.

Trường Nhàn cùng Yểu Khanh hôi phi yên diệt, tựa như hai đốm sao sáng nhất đồng thời rơi xuống, cũng khiến cho thời đại bọn họ đến bước suy tàn.

Nhưng mà ai biết là vĩnh viễn kết thúc hay là điểm dừng tạm thời.

“Ma Quân bệ hạ cho mời.” Đệ tử vào thông báo đã trở lại, cung kính mời Tần Ca đi vào. Tần Ca cười nhạt, dưới sự hướng dẫn tiến nhập Bất Quy sơn.

Cung điện của Ma Quân tên gọi Tịch Vân. Bậc thang màu đen trải dài phía trước tựa hồ xông lên tận trời. Cung điện cũng toàn bộ một màu đen, dưới ánh dương chiếu rọi càng lộ ra vẻ trang nghiêm túc mục (*trang trọng nghiêm túc). Trên thềm một đội ma binh vững vàng nện từng bước đi tuần tra.

Đoàn người Tiểu Bao từ từ hướng về phía trước, hình dáng Tịch Vân điện dần hiện rõ trong tầm mắt. Cột trụ to bằng mấy người ôm, đại môn sừng sững gấp đôi Tiểu Bao, cửa điện khổng lồ, lại nghe được tiếng bước chân vang vọng trong không gian vắng vẻ.

Đệ tử kia dẫn Tần Ca đến trước cửa đại điện liền chắp tay hướng nàng rồi lui trở về.

Tần Ca ôm lấy Tiểu Bao, tiếp tục từ từ hướng đại điện đi tới.

“Nơi này thật lạnh lẽo buồn tẻ.” Tiểu Bao đánh giá.

Tần Ca cười nhạt: “Bởi vì chủ nhân nơi này không có tư cách hưởng thụ náo nhiệt cùng sung sướиɠ.”

Tiểu Bao phát hiện nàng lại bị cừu hận cùng thống khổ bủa vây, bàn tay nhỏ mập mạp lại lần nữa cầm tay nàng.

Tần Ca đẩy nó ra, không muốn tiếp nhận khí tức bình thản có thể tiêu tan phẫn nộ mà Tiểu Bao truyền tới: “Tiểu Bao ngươi biết tại sao không?”

Tiểu Bao đỡ trán thở dài: “Không muốn biết.”

“Cũng tốt.” Tần Ca ngẩng đầu nhìn về phía Ma Quân đang một bộ ung dung biếng nhác ngồi đọc sách trong điện cách đó không xa. “Loại chuyện xấu xa này không biết tốt nhất.”

Tiểu Bao quay đầu không muốn đáp lại, tùy tiện nàng tức giận nổi điên đi.

Tịch Vân điện lớn như thế, cho dù hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau cũng giấu không được giác quan thứ sáu bén nhạy trời sinh của Ma Quân.

Tần Ca để Tiểu Bao xuống, đi lên mấy bước, chắp tay hướng Ma Quân trên điện.

“Tử Quy chưởng môn tiếp kiến Ma Quân bệ hạ.”

Ma Quân lật một trang sách trên tay, nhìn cũng không nhìn người đứng dưới điện một cái. Qua thật lâu, hắn mới đặt câu hỏi, thanh âm trầm thấp trong trẻo lạnh lùng, khiến cung điện rộng lớn càng lộ ra vẻ trống trải, tựa hồ còn nghe thấy tiếng vọng lượn lờ trong không trung.

“Ninh Trường Nhàn nàng khi nào đem chức chưởng môn truyền cho ngươi?”

Tần Ca cười lạnh: “Bệ hạ không cần biết, chẳng lẽ bệ hạ cho rằng người vừa cầu kiến chính là Trường Nhàn thượng tiên sao?”

Mọi người đều biết, Trường Nhàn thượng tiên đã tại Thiên kiếp mà hôi phi yên diệt. Bởi quá mức đột ngột, chuyện hậu sự không kịp nhắn nhủ. Ma Quân bệ hạ hỏi việc này cũng quá lừa mình dối người đi.

Ma Quân rốt cục buông sách xuống, nâng mắt nhìn Tần Ca một cái, vẻ mặt lãnh đạm. Tần Ca thẳng lưng cùng hắn đối mặt, nhưng là rất nhanh bại trận, nàng tức giận, lời lẽ công kích liền phát ra: “Ninh Huyền Dư, Trường Nhàn thượng tiên tốt xấu cũng là sư tôn của ngươi, người năm đó đối với ngươi dung dưỡng như thế nào mà sau khi người chết, ngươi liền tôn xưng cũng không chịu dùng sao?!”

Hầu như tam giới ai ai cũng biết, Ma Quân bệ hạ chán ghét nhất là quan hệ thầy trò của hắn và Trường Nhàn thượng tiên, đặc biệt sau khi hắn trở thành Ma Quân không hề cố kỵ mà gϊếŧ người như ngóe, người nào nhắc tới chuyện này đều chung kiếp táng thân vong mạng.

Không khí chung quanh ngưng đọng, ánh mắt Ma Quân càng thêm lạnh tựa băng.

Tiểu Bao gần như lập tức nhận thấy sát ý.

Nó bước tới phía trước Tần Ca, ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh như băng của Ma Quân, mềm mại yếu đuối nói: “Ngươi không nên như vậy, người sẽ không vui.”

Tiểu Bao trong lòng sợ hãi, nó cũng không biết những lời này có thể thành công hay không, chẳng qua là sát ý này quá cường liệt, nàng sợ do dự nữa thì mĩ nhân mẫu thân sẽ máu tươi tại chỗ.

Ma Quân nghe được lời này, con ngươi liếc xuống.

Bất thần hắn từ trên tháp bật dậy, y bào rơi xuống phát ra thanh âm ma sát. Mái tóc trắng chói mắt không buộc lên cứ như vậy xõa tung phía sau uốn lượn mềm mại đến tận đầu gối. Ma Quân từ nhỏ đến lớn mi mục như họa (ý là đẹp trai đó =P~) nổi tiếng tam giới. Năm đó hắn theo sư tôn xuất tiên môn dự yến hội, trịch quả doanh xa tuyệt không nói quá (xin thề là tác giả viết câu này tối nghĩa kinh khủng, mình nghĩ chắc nhầm từ chi đó nhưng đại ý là quá đẹp, nữ nhân điên đảo vì mĩ nam cũng không có gì khác lạ đó OvO), chỉ tiếc ba trăm năm trước một đêm bạc đầu, mái tóc đen nhánh tựa gấm kia liền mất đi.

“Đến không vì mục đích gì sao?” Hắn vừa hỏi vừa chậm rãi đi về phía Tiểu Bao.

Tiểu Bao cùng hắn mắt đối mắt.

Cuối cùng người chịu không nổi phải dời tầm mắt vậy mà lại là Ma Quân bệ hạ.

Tần Ca nộ khí đã tiêu tán, nàng oán hận bản thân đã quá lỗ mãng. Nghe được lời này của Ma Quân, không khỏi cảm thấy may mắn đã không làm bại sự.

“Bồng Lai bất ngờ công kích Tử Quy, mong nhận được sự trợ giúp của bệ hạ.” Nàng nhanh chóng nói ra mục đích của chuyến đi này.

Ma Quân không đáp mà cúi người xuống nắm lấy cổ tay Tiểu Bao. Tiểu Bao bị đau, vùng vẫy hất ra. Rất nhanh hắn liền thả tay, trở lại chỗ ngồi nhấc lên quyển sách vừa mới đặt xuống, thanh âm lãnh đạm như cũ: “Dựa vào đâu cho rằng ta sẽ giúp ngươi?”

Tần Ca nở nụ cười châm chọc. Nàng từ trong tay áo lấy ra một chiếc ngọc trâm được bọc trong mảnh vải lụa: “Đây là di vật duy nhất của Trường Nhàn thượng tiên năm đó lúc hôi phi yên diệt còn để lại. Mong bệ hạ khai ân.”

“Bất Quy Sơn này, Tần Ca nửa bước cũng không tình nguyện đi lên!” Nàng trông thấy ánh mắt của hắn, vẻ mặt chán ghét. “Đối với Thanh Hoan Vân trâm, là trưởng lão nội môn muốn ta giao cho ngài, hi vọng bệ hạ niệm chút tình cũ…” Thanh âm run rẩy, hừ lạnh một tiếng, Tần Ca rốt cục nói không nổi nữa, “Tần Ca ở bên ngoài chờ quyết định của ngài.”

Ma Quân lãnh đạm nhìn nàng, đệ tử hầu hạ bên cạnh nhận lấy cây trâm từ tay Tần Ca, hai tay trình lên. Ma Quân đón lấy, nghiêng người ngồi trên ô mộc tháp (tháp bằng gỗ mun, để nguyên bản nghe hay hơn ha), tóc dài rủ xuống, hắn nâng trán, mặt không đổi nhắm mắt lại giả bộ ngủ say.

Thanh Hoan Vân trâm hình thức giản dị, hung hăng đâm sâu vào lòng bàn tay hắn, màu máu đỏ sẫm nhỏ xuống hòa cùng màu đen cẩm thạch lát trên nền điện thành một mảng đen sẫm màu.

“Cây trâm đó… là của ai?” Tiểu Bao ngẩng đầu, tò mò hỏi.

Tần Ca nhìn những áng mây trôi thật nhanh ngoài lan can, qua loa trả lời: “Sư tôn của hắn, Trường Nhàn thượng tiên.”

“Nhưng là –“ Tiểu Bao chớp chớp ánh mắt trong veo sạch sẽ , “hắn tại sao lại có dáng điệu như vậy? Tựa hồ… tựa hồ…” Tiểu Bao cố gắng tìm một từ mô tả thật phù hợp, nhưng lấy kinh nghiệm sống ít ỏi của nàng, nàng rất nhanh liền từ bỏ. “Dù sao cũng rất không thích hợp, tuyệt không phải bộ dáng đối với sư phụ.”

“Tiểu Bao, ngươi thật khủng bố.” Tần Ca ngồi xổm xuống nhìn thẳng nó. Hài tử nho nhỏ lại có một đôi mắt thấu suốt tâm tư lòng người, thật sự khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Nó nghiêng nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.

Tần Ca vuốt gương mặt nó, xúc cảm vô cùng tốt, khóe miệng lộ ra nụ cười chế nhạo: “Bởi vì a… Tiểu Bao, ngươi cũng đã biết Ninh Huyền Dư là ai. Nhưng là ba trăm năm trước, hắn phá vỡ luân lý cương thường mà yêu sư tôn của mình tạo thành nghiệt chướng Bất Quy sơn, chính là đệ tử chân truyền của Trường Nhàn thượng tiên a.”

Tiểu Bao nhìn ánh mắt của nàng.

Tần Ca vò vò đầu của nó: “Loại chuyện này, Tiểu Bao không cần biết, cũng không cần nhớ.” Nàng chán ghét nhìn Tịch Vân điện cách đó không xa. “Không biết, sẽ không giống như ta, đứng ở nơi này cảm thấy chung quanh toàn bộ đều thật nhơ nhớp bẩn thỉu.”