Chương 3: Huyền Dư thu đồ đệ

Tiểu Bao cảm giác đã đợi thật lâu, lâu đến mức nó vừa mệt vừa đói, ngồi bệt trên sàn mà dựa vào chân Tần Ca ngủ.

Sắc trời dần mờ tối, bên Tịch Vân điện vẫn như cũ không hề có động tĩnh gì. Cung nhân thắp đèn chăm chú đốt đèn rồi nhanh chóng lui xuống. Tần Ca nắm chặt kiếm bên hông, không yên lòng nhìn những vì sao dần xuất hiện phía chân trời.

Không biết bao lâu trôi qua, Ma Quân lười nhác đi vào Tịch Vân điện, bên cạnh có hai đệ tử xách đèn dẫn lối.

Trăng sáng giữa trời.

Tần Ca trong nháy mắt liền hoảng hốt. Nàng nhớ năm đó Trường Nhàn thượng tiên nửa đêm nổi hứng tới tìm sư tôn Tần Ôn Lĩnh đánh cờ. Thiếu niên mắt đen tóc đen đi theo Trường Nhàn thượng tiên lúc đó vẫn có một ánh mắt trầm ổn lãnh đạm như vậy. Nguyệt quang như sương, kì nhân như họa (Tinh: Vì là nguyên bản Hán Việt hay quá nên Tinh giữ nguyên. Đại ý câu tả dưới ánh trăng mờ tựa sương khói, bóng người đẹp tựa tranh vẽ :”> )

Năm tháng thoáng qua, dung mạo hắn chẳng hề thay đổi. Nhưng ánh mắt kia giờ chỉ còn vẻ ẩn nhẫn vô lực cùng bi ai tịch liêu. Tần Ca thở dài, xoa nhẹ kiếm trong tay, bất an nhìn hắn.

Huyền Dư mặc vài sợi tóc rủ xuống hai bên má, mái tóc bạc sau đầu đã được hắn vấn lỏng một nửa bằng chiếc trâm Tần Ca dâng lên. Hắn dừng lại cách Tần Ca khoảng mười bước chân, lãnh đạm nhìn nàng một cái: “Theo ta.”

Tần Ca nghe vậy cúi xuống bế Tiểu Bao. Tiểu Bao dụi mắt tỉnh ngủ.

Ma Quân thấy cảnh này liền nói “Đi Tử Quy chi viện, mang theo một đứa trẻ không ngại phiền toái sao?”

Tần Ca nghe hiểu ý tứ của hắn, trong thoáng chốc tâm loạn như ma, hàng loạt suy nghĩ lướt qua trong đầu. Nàng ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Bao, ẩn nhẫn nở nụ cười: “Tiểu Bao, ta theo bệ hạ đi Tử Quy một chuyến, sau này sẽ trở về đón ngươi, được không?”

Con ngươi trong suốt của Tiểu Bao lẳng lặng hướng nhìn nàng.

Tần Ca cảm thấy giống như bị Đọa Tiên Lôi (sét đọa tiên) hung hăng giáng trúng. Tiểu hài tử này, cái gì cũng biết.

Tiểu Bao do dự, từ trong lòng lấy ra một cái hoàng phù (*bùa vàng) tam giác đưa cho nàng: “Cái này là phụ thân đưa cho ta, có thể bảo vệ bình an. Cho mẫu thân.” Dứt lời nó xoay người tìm một góc khuất gió, ôm hai đầu gối ngồi co lại thành một nắm tròn màu trắng.

Tần Ca cắn răng, đi về phía Ma Quân đứng cách đó không xa. Bùa bình an bị nàng nắm chặt đến biến dạng.

Ninh Huyền Dư híp mắt nhìn nắm tròn xa xa một cái, rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, khôi phục bộ dáng vạn vật không để trong mắt.

Nhìn bóng lưng hai người dần xa, Tiểu Bao bỗng nhiên thở dài.

Tội gì phải vậy?



Giữa trưa ngày thứ hai, tiểu đồng quét sân đưa cho nó một cái bánh bao: “Đây là cơm trưa của ta, chia cho ngươi nè”. Hắn cười tít mắt, lộ ra hai cái răng thỏ.

“Ngươi thật tốt.” Tiểu Bao cũng híp mắt cười rất vui vẻ.

Tiểu đồng chớp mắt mấy cái, ngồi xuống cùng nó: “Ta tên là Cố Khuynh Hoài, Chu Trịch đại thúc nói ngươi bị tiên nhân tỷ tỷ đó bỏ rơi phải không?”

Tiểu Bao cúi đầu gặm bánh bao, ra vẻ không quan tâm: “Ta tên là Tiểu Bao, chẳng lẽ các ngươi đều nghĩ ta bị mẫu thân bỏ rơi?”

Khuynh Hoài cúi mặt lại gần, nghi ngờ nhìn nàng: “Ngươi không đau lòng sao? Lúc nương ném bỏ ta tới Bất Quy Sơn, ta khóc mất một tháng đó; vô cùng thương tâm, chỉ hận không khóc ngập thiên giới.”

Tiểu Bao nuốt miếng bánh bao, cẩn thận phủi sạch bột phấn trên tay và y phục xuống đất cho kiến ăn.

“Nhưng vì cái gì mà phải thương tâm?”

“Tại sao lại không thương tâm?”

“Ta với nàng vốn là người đi chung đường, duyên phận nông sâu thường tùy theo mệnh. Hôm nay ta cùng nàng ly biệt, không phải là bỏ rơi, chỉ là duyên phận đã hết. Ngược lại ta với Bất Quy Sơn hết lần này đến lần khác lại rất hữu duyên nha.” Tiểu Bao híp mắt cười rộ lên. Chuyện nó thấy người ta xinh đẹp liền chạy theo quấn quít không buông, một chữ cũng không nói.

Khuynh Hoài sau khi nghe xong, nhặt lấy chổi tiếp tục quét sân: “Không hiểu.”

Tiểu Bao cười, không nhắc lại nữa: “Ta cùng ngươi quét sân được không?”

“Phải rồi Tiểu Bao, Ma Quân bệ hạ đã trở về rồi.” Khuynh Hoài nói.

“Nhanh như vậy sao?”

“Đúng vậy, nghe nói chuyến đi này thật ra là một âm mưu. Tử Quy cùng Bồng Lai liên thủ hòng tập kích Ma Quân bệ hạ. Thật đáng khinh, còn nói cái gì mà người của tiên môn.” Cố Khuynh Hoài nhăn mũi hừ lạnh.

Tiểu Bao cười một tiếng: “Bọn họ chấp niệm quá sâu. Có chấp niệm, tiên nhân cũng không khác gì yêu ma, chỉ có bề ngoài lừa người thôi.”

“Tiểu Bao nói rất đúng.” Khuynh Hoài phụ họa, “những kẻ tự xưng là tiên nhân kia, thật chỉ có bề ngoài là giống một chút. Bất quá nói đến vẻ ngoài, bản thân ta cảm thấy bệ hạ còn giống tiên nhân hơn.”

Nghe đến đó, đôi mắt trong suốt của Tiểu Bao lập tức loé sáng: “Ma Quân bệ hạ thật đúng là mỹ nhân nha ~”

“Ta nghe Hạc di nói, bệ hạ từ nhỏ lớn lên ở Tử Quy; áo bào trắng tóc đen nhánh đứng dưới tán hoa đào, cười nhạt đã có thể mê đảo nữ nhân tam giới. Đáng tiếc bệ hạ trời sanh lãnh đạm, rất hiếm khi cười.” Cố Khuynh Hoài lúc nói những lời này liền học Hạc di một bộ dáng cụ non tiếc hận.

Tiểu Bao cười: “Phải không? Tiếc là ta sinh ra quá muộn nha”

Cố Khuynh Hoài há mồm như còn định nói gì, lúc này xa xa truyền đến tiếng hô gọi, “Khuynh Hoài, Khuynh Hoài!”

Hắn nhảy lên vẫy vẫy tay: “Hạc di, con ở chỗ này!” Sau đó quay sang Tiểu Bao nói: “Hạc di là nữ quan chưởng quản Tịch Vân điện. Ta đi nói với nàng một tiếng xem có thể xin cho ngươi ở lại quét sân hay không, cũng tốt hơn một mình ngươi lang thang chịu đói.”

Tiểu Bao cười híp mắt, gật đầu.

“Thằng nhóc này, ngươi chạy đi đâu để ta đi tìm.” Lạc Hạc gõ vào ót Cố Khuynh Hoài một cái, Khuynh Hoài chỉ cười khúc khích.

“Hạc di, Hạc di, đây là Tiểu Bao.” Cố Khuynh Hoài đẩy Tiểu Bao về phía trước. Tiểu Bao ngẩng đầu nhìn Lạc Hạc, cười híp mắt vẻ điềm đạm vô hại.

Lạc Hạc cúi đầu nhìn Tiểu Bao một cái, chỉ gật đầu rồi kéo Cố Khuynh Hoài, “Thằng nhóc này, còn không theo ta trở về.”

“Hạc di, người giao cho Tiểu Bao công việc quét dọn được không? Tiểu Bao rất đáng thương…” Hắn lôi kéo tay áo Lạc Hạc làm nũng.

Bất đắc dĩ, nàng phát động lục thức rà soát ý thức Tiểu Bao một chút, ngay lập tức lộ ra biểu tình như sớm đoán được, ánh mắt nhìn Tiểu Bao lộ ra mấy phần thương xót.

“Cũng được, nhưng cũng chỉ tạm thời thôi. Qua vài ngày, ta tự mình đưa nàng xuống núi.”

Lạc Hạc quay đầu lại nhìn Tiểu Bao, thần sắc hết sức xa cách: “Bất Quy không phải là nơi ngươi nên tới.”

Tiểu Bao ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt.



Hai bím tóc mềm mại, một khuôn mặt bánh bao phúng phính luôn cười híp mắt. Thật dễ khiến người yêu thích, cũng dễ khiến kẻ bắt nạt.

Đến lần thứ ba phải giúp Tiểu Bao đánh đuổi tiểu nha đầu khi dễ nó đi, Khuynh Hoài chỉ hận rèn sắt không thành thép nhắc nhở: “Tiểu Bao! Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Các nàng ức hϊếp ngươi, ngươi hãy phản kháng đi chứ. Còn nếu đánh không lại thì hãy bỏ chạy a”

Tiểu Bao chỉ nhàn nhạt cười.

“Tiểu Bao! Ngươi có đang nghe ta nói không thế?!”

“Có a.” Nàng hung hăng gật đầu.

Cố Khuynh Hoài căm tức nhìn, không nể nang gõ vào đầu nó một cái.

Tiểu Bao bị đau kêu một tiếng, nói: “Ta thật sự không sao mà.” Nó chỉ nghĩ cùng đám tiểu nha đầu đó so bì thật trẻ con. Huống chi các nàng cũng không thật sự gây hại đến nó, chẳng qua là một hai câu nói mặn nhạt châm chọc, Tiểu Bao quả thật không cảm thấy bị khi dễ gì cả.

Cố Khuynh Hoài nổi giận, lại gõ đầu nó thêm một cái: “Bị ức hϊếp sỉ nhục cũng cho là không có gì. Ngươi đây là cái lý luận gì vậy. Mặc kệ, ta mặc kệ, lần sau có thấy ngươi ngây ngốc bị các nàng khi dễ ta cũng không thèm để ý tới ngươi nữa!”

Tiểu Bao cười: “Ta biết rồi.”

Lạc Hạc từ xa thấy bọn họ, từ từ đến gần, chau mày nhìn hai người: “Các ngươi đang ở đây làm gì? Tiểu Bao, nhanh đi quét sân đi.”

Tiểu Bao cúi đầu nhẹ giọng trả lời: “Vâng”

“Hạc di, Tiểu Bao vừa mới bị mấy tiểu nha đầu kia bắt nạt, Hạc di ngoại lệ cho Tiểu Bao nghỉ ngơi một chút đi…” Khuynh Hoài ôm cánh tay nàng cầu xin. Song Lạc Hạc vẫn không hề nhúc nhích, chăm chú nhìn bóng dáng nho nhỏ chậm chạp đi xa, đến khi biến mất trong tầm mắt mới khẽ khàng thở phào nhẹ nhõm.

“Khuynh Hoài, nghe dì, cách xa nó một chút.” Lạc Hạc xoa nhẹ đầu Khuynh Hoài.

Cố Khuynh Hoài có chút tức giận: “Hạc di! Tại sao? Tiểu Bao là bằng hữu của ta!”

Lạc Hạc cau mày nhìn nó: “Khuynh Hoài tin tưởng dì, dì sẽ không hại ngươi, tránh xa nó chút”, nàng chau mày nhìn về hướng bắc, “nó cùng chúng ta, vốn không phải người chung đường.”

Khuynh Hoài vẫn không thể hiểu được.

Lạc Hạc thấp giọng nói: “Tiên cốt quá sâu, tiên khí quá nặng.”

Tâm tư thanh bạch thì thành tiên, chấp niệm quá sâu thì thành ma.

Toàn bộ Bất Quy Sơn từ trên xuống dưới, người nào mà không chấp niệm, không tư tâm. Cả Bất Quy đều thích dùng màu sắc đậm, đen tuyền, đỏ thẫm, tím ngắt, chẳng qua là mượn đó để che dấu chấp niệm cùng du͙© vọиɠ ngày càng lớn thôi.

Bất Quy mấy trăm năm nay chưa từng thấy qua một người mặc phục sức cung nhân màu đen có thể khinh linh phiêu dật hơn áo trắng tiên nhân như vậy. Hài tử này thật sự không hợp ở lại Bất Quy Sơn.

Lạc Hạc thở dài một hơi, quyết định gạt Khuynh Hoài, mau sớm đưa Tiểu Bao xuống núi.

Bất Quy Sơn không phải là địa phương hài tử này nên lưu lại. Hài tử như vậy hẳn là nên ở chốn Bồng Lai cỏ lau sen thơm, thiên trì sáng trong, hoặc là rừng đào Tử Quy, đi theo sư tôn của mình hảo hảo luyện tập tiên thuật. Hoàn toàn không phải là ở địa bàn của Bất Quy Ma Quân, cùng những kẻ yêu ma như họ làm bạn.

Nghĩ tới đây Lạc Hạc cười khổ một tiếng. Nàng nhắm mắt lại, trước mắt tựa hồ hiện lên cảnh thiên trì năm đó trắng xóa một màu tuyết trắng. Nhất biệt kinh niên.

“Bất Quy rộng lớn như vậy, kẻ nào mà không có chấp niệm chứ…” Nàng nói với Cố Khuynh Hoài, ngẩng đầu nhìn mây phía chân trời xa, trong lòng một mảnh tịch liêu.



Tiểu Bao ôm cằm ngồi vắt vẻo trên lan can đá bên biển mây, ngâm nga một khúc hát. Bỗng cảm thấy như có mũi nhọn sau lưng, nó mờ mịt quay đầu lại, thấy Ma Quân bệ hạ tóc bạc tung bay hắc bào phần phật đứng cách đó không xa.

Tiểu Bao không có đứng lên quỳ lạy. Mơ hồ nó có cảm giác dù nó không hành lễ, Ma Quân bệ hạ cũng sẽ không tức giận. Vì thế nó chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bệ hạ.” Sau đó lại quay đầu nhìn biển mây, tiếp tục ngâm nga khúc hát.

“Ngươi rất vui vẻ?” Huyền Dư hỏi nó, đôi mắt phượng hẹp dài nheo lại, thanh âm lãnh đạm không mang theo một tia tình cảm.

Tiểu Bao kinh ngạc khi thấy hắn nói chuyện với mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Rất vui vẻ.”

“Ngươi vui vì cái gì?”

“Không biết.” Tiểu Bao lắc đầu. Nó chỉ vào biển mây, xuyên qua khe hở ở giữa những đám mây, có thể thấy đất đai cùng thôn trang phía dưới chi chit như sao trên trời, “ta ngắm những thứ đó rất vui vẻ. Thấy một con chim, một cụm mây, một cánh hoa đào không biết bay tới nơi nào, thấy tảng đá, thấy nước chảy, thấy hoa nở đều rất vui vẻ.”

Nó cười híp mắt nhìn Ma Quân bệ hạ, vân đạm phong khinh.

Ma Quân bệ hạ từ trên cao nhìn lại nó. Giữa hai người trầm mặc hồi lâu.

“Ngươi chưa có sư tôn?”

Tiểu Bao lắc đầu.

“Từ nay về sau ta chính là sư tôn của ngươi.”

Ninh Tiểu Bao ngây người. Ma Quân bệ hạ là ai a… Mặc dù nó còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã nghe nói qua, danh khí quá lớn, pháp lực quá mạnh đến dân gian hạ giới cũng có nghe biết.

Ninh Huyền Dư khiêu mi, giọng nói lạnh như băng, “Ta không xứng làm sư tôn của ngươi?”

Tiểu Bao rùng mình một cái, “Không dám.” Dứt lời nó nhảy xuống khỏi lan can, hành lễ bái sư.

Danh phận, cứ thế mà định.

Trăm năm trước trên thiên giới, Vô Cực thượng tiên mời chúng hữu tam giới cùng nhau uống rượu, trong lúc vô tình nhắc đến Ma Quân bệ hạ, Vô Cực lão tửu quỷ thở dài nói: “Huyền Dư mọi mặt đều vượt trội người khác, bất luận thực lực hay dung mạo, chỉ tiếc… vận khí thực quá kém.”

Giờ phút này, Ma Quân bệ hạ mặt không biểu cảm nhìn đồ đệ mới nhận quy củ hành lễ, lười nhác rủ mắt xuống tay áo, tâm tư không thể nắm bắt.

Không biết rằng, lần quyết định này, về sau để lại cho hắn hối hận đến đau lòng.

~~~~

Tinh: Chư vị huynh đệ tỷ muội à, thứ tha cho Tinh biến mất treo bài hơn năm nay. Phần vì Tinh quá quá bận và cũng vì mãi mới tìm lại được mật khẩu a T____T

Giờ Tinh hứa sẽ chăm chỉ post bài a ~~~ mọi người theo dõi ủng hộ Tinh nha :3