Chương 1: Dưới núi Bất Quy

Ninh* Tiểu Bao cắn một miếng cơm nắm. (Tinh: Trong bản convert ghi họ của Tiểu Bao là Trữ, tuy nhiên Tinh đã tra cứu Bách gia thư thì chữ Hán này phiên âm Hán Việt dùng cho họ người là họ Ninh, nên mình đổi họ Tiểu Bao thành họ Ninh cho chính xác.)

Không khí dưới chân núi Bất Quy vô cùng lạnh, thế nhưng trên người nó chỉ đơn độc có một kiện áo lụa mỏng manh.

Tần Ca cúi đầu liếc mắt nhìn.

Tiểu Bao ngẩng đầu, thanh âm mềm mại: “Mẫu thân…”

Tần Ca nhíu mày nói: “Ninh Tiểu Bao, ta nói lần cuối, ta không phải mẫu thân ngươi.”

“Các di nương đều nói người là mẫu thân con.” Tiểu Bao cúi đầu nhìn giày.

Tần Ca nắm chặt quyền, thở sâu ra một hơi, sải bước đi thẳng về phía trước.

Tiểu Bao nghiêng đầu nhìn thấy bóng nàng rời đi, chân nhỏ liền chạy vội theo, vừa dừng phía sau nàng vừa ngấu nghiến gặm cơm nắm.

Ninh Tiểu Bao tuy không phải thuộc dòng dõi vương tôn quý tộc nhưng từ nhỏ được nuông chiều, chẳng bao giờ phải chịu đói chịu khát. Hôm nay rơi vào tình cảnh này, ngày ngày chỉ có cơm nắm lót dạ, ngoài dự đoán mọi người thế nhưng không hề kêu khổ, thậm chí cũng chưa hề mặt nhăn mày nhó.

Điểm này thực khiến Tần Ca phải nhìn nó với con mắt khác.

Tiểu Bao vừa gặm cơm nắm, vừa thấp thỏm nhìn Tần Ca.

Tần Ca mắt nhìn thẳng.

“Mẫu thân…”

Tay phải nắm kiếm run lên một cái, Tần Ca xoay người cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Ninh Tiểu Bao, đến tột cùng ngươi dựa vào đâu nhận định ta là mẫu thân ngươi, một đường từ Giang Nam theo tới đây?”

“Các di nương nói người là…” Tiểu Bao lại đáp.

Tần Ca híp mắt. Lần này nhất quyết phải hỏi cho ra đáp án thật sự.

“Trông cũng hơi giống…”

Tiểu Bao ngẩng đầu lặng lẽ liếc nàng một cái, lập tức cúi đầu gặm cơm. Gặm được hai cái, đột nhiên giống như nhớ ra việc gì, buồn bã hỏi: “Mẫu thân, người không cần Tiểu Bao sao?”

Ninh Tiểu Bao tuổi còn nhỏ, khuôn mặt trẻ nít phúng phính như bánh bao, lại nhíu mi ánh mắt bi thương, rất dễ làm người khác thương tiếc không nỡ.

Nó biết điểm này, cho nên thuận lợi giả bộ đáng thương. Một chiêu này đều là do di nương dạy để đối phó phụ thân.

Tần Ca không đành lòng, lắc đầu: “Không phải như vậy, ngươi không cần suy nghĩ lung tung.”

Tiểu Bao hướng nàng cười xán lạn, lại tiếp tục cúi đầu gặm cơm nắm.

Giây lát, nó tò mò hỏi: “Mẫu thân người tới nơi này làm gì vậy? Theo con về Giang Nam được không? Phụ thân rất nhờ người, nhớ đến ngủ cũng không yên.”

Đây cũng là các di nương nói cho nó biết. Các di nương nói, Tiểu Bao lớn lên giống mẫu thân. Mỗi lần lão gia nhìn Tiểu Bao ánh mắt đều trở nên mơ hồ, đều là đang nhớ đến mẫu thân Tiểu Bao.

Tần Ca rùng mình một trận: “Ta có việc cần làm, muốn về thì tự một mình ngươi về.”

“Việc gì vậy mẫu thân?”

Tần Ca ngẩng đầu, nhìn về Bất Quy Sơn cao tựa mây xanh cách đó không xa, ngón tay nắm chặt kiếm bên hông: “Báo thù.”

Tiểu Bao cười yếu ớt, ánh mắt nhìn nàng như đang nhìn một hài tử đi sai đường: “Vì sao phải báo thù?”

Tần Ca phất tay, tay áo rộng lớn mang theo một trận gió, sát ý quanh thân không cách nào đè nén khiến trên người nàng nguyên bản tiên khí nhu hòa bỗng hóa thành ngang dọc ma khí: “Ninh Huyền Dư gϊếŧ sư tôn ta, diệt sư môn ta, thù này chẳng lẽ không nên báo?”

“Người hẳn có nghe qua câu “Oan oan tương báo đến khi nào”, người gϊếŧ chóc qua lại chỉ sinh tội nghiệt, tại sao phải khổ như vậy? Không bằng tìm kiếm phương pháp khác giải quyết ân oán.” Tiểu Bao rũ mắt nắm chặt tay áo, chậm chạp nói.

Tần Ca khác thường nhìn Tiểu Bao. “Ngươi mới có chút tuổi, từ đâu học được những lời như thế?”

Tiểu Bao không đáp, im lặng kéo tay Tần Ca. Ngay lập tức Tần Ca cảm thấy sát khí loạn chuyển trong lòng dường như được cái gì vỗ về, phảng phất tựa như bước vào hồ sen vạn dặm ở Bồng Lai, tâm bình khí hòa.

Điều này gợi cho Tần Ca nhớ tới sư tôn của nàng. Năm ấy nàng tám tuổi bị cha mẹ vứt bỏ, suýt chút nữa chết rét đầu đường, vừa may gặp sư tôn đang dạo chơi đi ngang qua cứu nàng một mạng, đưa nàng về Bồng Lai. Sư tôn râu dài tóc trắng này đối với các đồ đệ khác đều phi thường nghiêm khắc, duy chỉ có nàng là được cưng chiều tận xương, lại cũng dung túng cho cá tính lưu manh hiếu động của nàng. Mỗi khi phạm phải sai lầm, nàng chết cũng không thừa nhận lại còn oán hận sư tôn, sư tôn sẽ cho nàng ngồi xổm ở bên cạnh, bàn tay khô ráo ấm áp lôi kéo. Trong khoảnh khắc đó, nàng cảm giác những gợn sóng trong lòng đều được vỗ về xoa dịu.

Ánh mắt Tần Ca hốt hoảng trong chốc lát, sau đó chợt tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn kĩ Ninh Tiểu Bao.

Ninh Tiểu Bao ngẩng đầu cười một tiếng, lộ ra hảm răng trắng nhỏ chưa mọc răng cửa, nhưng là bàn tay nhỏ nắm tay Tần Ca vẫn không buông ra. Mãi đến khi tiên khí quanh người Tần Ca ôn hòa trở lại nó mới thu hồi tiểu móng vuốt, co rụt trong tay áo vô tội nhìn Tần Ca.

Tần Ca rốt cục cảm thấy ở tiểu nha đầu tám tuổi này có điều gì đó không đúng.

Nàng híp mắt cẩn thận nhìn đứa bé, xuất thủ nắm được cổ tay nó, Tiểu Bao lại không hề có ý phản kháng, cười híp mắt gặm cơm nắm trong tay còn lại.

Tần Ca huy động giác quan thứ sáu.

Nàng rốt cuộc biết là lạ ở chỗ nào rồi. Dường như từ lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Tiểu Bao, nàng đã cảm giác ẩn ẩn thoải mái, chỉ cần tiểu nha đầu này ở bên cạnh liền cảm thấy hơi thở bình thản, vận khí nhẹ nhàng, nếu không nàng cũng sẽ không mặc kệ nó cứ như vậy đi theo nàng.

Nhưng là đâu có dự đoán được tiểu nha đầu mới tám tuổi này thế nhưng lại có tiên cốt trời sinh!

Tiên cốt khó cầu. Người muốn tu thành tiên cốt đều mất đến trăm năm, cũng có khối người bởi tư chất đần độn mà cả đời cũng không tu thành. Nhưng là tiên cốt trời sinh, nàng đọc đã thuộc sách sử Tam giới, từ thượng cổ đến nay cũng chỉ mới có hai ba trường hợp như vậy mà thôi.

Vẻ mặt Tần Ca mấy lần biến đổi, Tiểu Bao nhìn nàng chớp mắt, bộ dạng vô tội.

Tần Ca rốt cục bình tĩnh trở lại, ngồi xổm xuống đối diện nhìn thẳng Tiểu Bao: “Tiểu Bao, ngươi nói ta tới chỗ nào ngươi tới chỗ đó là thật tâm?”

“Mẫu thân đi tới đâu, con đi tới đó.” Tiểu Bao thở dài, vỗ vỗ đầu của nàng trấn an.

Ánh mắt Tần Ca lập tức sáng lên: “Chờ xong việc này, ta dẫn ngươi đi Bồng Lai. Tiểu Bao ngươi biết không, hồ sen vạn dặm ở Bồng Lai tựa như biển rộng dưới núi, đặc biệt xinh đẹp.”

Ninh Tiểu Bao nhìn bộ dạng hưng phấn của nàng, cong cong khóe miệng gật đầu.

Tần Ca một tay bế lấy Tiểu Bao, sải bước đi thẳng về phía trước.

Năm đó tiên môn Ninh Trường Nhàn không qua khỏi thiên kiếp, hôi phi yên diệt (Tinh: ý nghĩa giống như gặp họa sát thân, hồn phi phách tán đó ạ @@), Cố Nhạc An từ thảm sự này mà tâm tình biến đổi, tiên khí tung hoành phá hủy Dao Trì, sau tung mình nhảy xuống Đọa Tiên Đài. Sư tôn của Tần Ca Tần Ôn Lĩnh vô ý bị đồ đệ của Ninh Trường Nhàn trọng thương, bế quan đến nay còn chưa ra. Thoáng cái gần ba trăm năm, tiên môn ngày càng lụn bại. Cả tiên môn tu đạt tiên cốt cộng lại chưa đến trăm người. Tần Ca gấp gáp suy tính đem Ninh Tiểu Bao về sư môn, điều này cũng dễ lí giải.

Hình tượng băng sơn mỹ nhân Tần Ca một khắc liền thăng cấp thành bà vυ" nói nhiều: “Tiểu Bao ngươi biết không, Bồng Lai có rất nhiều sư huynh đệ, bọn họ nhất định sẽ vô cùng thương ngươi. Đến mùa hạt sen Bồng Lai chín, ta dẫn ngươi đi chèo thuyền…”

Tiểu Bao đối với biến chuyển đột ngột của nàng thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thoải mái, biểu tình không đổi, nhìn mặt Tần Ca khẽ cười: “Được ạ, mẫu thân.”

“A Nhàn!”

Ninh Tiểu Bao nghe tiếng gọi, thân thể liền cứng đờ.

Tần Ca không phản ứng, tiếp tục ôm Tiểu Bao đi về phía trước, thế nhưng tiếng gọi đằng sau cũng không vì thế mà ngừng.

“Tiên tử, tiên tử, ngươi dừng lại, bỏ A Nhàn nhà ta xuống.”

Tần Ca lúc này mới quay đầu lại. Một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi đang đuổi theo phía sau, mày kiếm mắt sáng, đặc biệt hữu thần. Thiếu niên đeo một thanh kiếm, bộ dạng phong trần mệt mỏi.

Thiếu niên thở dốc: “A Nhàn ngươi thật hư đốn, sư phụ sốt ruột muốn chết, ngươi mau cùng ta về Giang Nam!”

Tiểu Bao nghiêng đầu không thèm để ý, hướng Tần Ca nói: “Mẫu thân, chúng ta đi đi.”

“A Nhàn…” Thiếu niên đỡ trán. “Ta tới còn dễ nói chuyện, ngươi muốn để sư phụ tự mình tới bắt ngươi trở về?”

Vẻ mặt Ninh Tiểu Bao thay đổi. Thiếu niên dương dương đắc ý, hắn biết Ninh Tiểu Bao trời sinh tính tình lãnh đạm, không giống những hài tử khác, trừ cha nàng, không ai có thể chế trụ nàng.

Tần Ca cắt ngang đối thoại của hai người: “Tiểu Bao, vị này là?”

“Chồng trước của con.” Tiểu Bao quay đầu.

Thiếu niên liền bị sặc.

Tần Ca đánh giá Tiểu Bao trong ngực. Vóc người khô cứng, khuôn mặt non nớt. Nhịn cười nhíu nhíu mày.

Tác giả có lời muốn nói: Éc… So với văn bản gốc của ta có sửa đổi phát sinh một chút tình tiết ~