Chương 19: Thân thế mờ mịt

Khi Yểu Khanh nhìn thấy Tiểu Bao là vừa vặn xế chiều. Hắn chỉ cảm thấy thời điểm đối mặt hài tử kia không thể khống chế nhớ lại chuyện kiếp trước, cho nên theo bản năng trốn tránh. Ngày đó ở động phủ tản bộ trên cầu cửu khúc, vô tình nhìn thấy Tiểu Bao bên kia cầu.

Động phủ của hắn được hắn thi triển pháp thuật, ao sen dưới cầu cửu khúc đủ bốn mùa khí trời biến ảo, mà giờ phút này, đang có mưa rơi.

Tiểu cô nương hai búi tóc mặc y phục đen một tay cầm một phiến lá sen, một tay cầm một cái cần câu, ngồi trên đất. Áo ngoài màu đen ướt một nửa, nàng tựa như không hề phát giác, ánh mắt khép hờ an tĩnh nhìn mặt nước, khóe miệng mang nụ cười ôn hòa.

Hài tử mười hai tuổi thoạt nhìn không hề trẻ con, đập vào mắt là sống lưng thẳng tắp, ánh mắt rũ xuống, phong thái tĩnh lặng.

Mạt Lị cuộn tròn thân thể lim dim bên cạnh Tiểu Bao.

Yểu Khanh đỡ trán. Mạt Lị là một xà yêu, hiện tại đang là mùa đông, xà mỹ nhân này rất khó giữ tỉnh táo, tùy thời tùy chỗ có thời gian rảnh là ngủ giống heo chết.

Mạt Lị tựa hồ bị mưa xối không được thoải mái, vuốt vuốt mặt duỗi lưng một cái, cả người mềm dẻo không xương quấn một vòng lên cột ngọc, ai bảo nàng vốn chính là một con rắn, nàng nổi chứng trong chốc lát, hướng Tiểu Bao nói: “Có cá ăn không?”

Tiểu Bao quay đầu nhìn nàng, Mạt Lị liếʍ liếʍ khóe miệng.

Tiểu Bao bèn nhấc cần câu lên, cần câu kia mồi câu lưỡi câu gì cũng đều không có, làm sao có thể dùng câu cá. Mạt Lị nhất thời sửng sốt, nàng không thể tin hỏi Tiểu Bao: “Vậy ngươi ngồi đây câu cái gì vậy?”

“Câu tâm tình.” Tiểu Bao rũ nước mưa khỏi lá sen che trên đầu, cũng không quay đầu lại nói.

Mạt Lị khịt mũi coi thường: “Cắt.”

Yểu Khanh nhìn lén bên cạnh cũng bật cười chế nhạo, nhưng hắn lúc này mới biết Ninh Trường Nhàn trước kia lúc nhàm chán cầm cần câu ngồi bên ao rốt cuộc là làm gì. Rõ ràng chính là đang ngẩn người, còn ra vẻ nho nhã ném ra mấy lời lừa bịp người khác.

Yểu Khanh vuốt nhẹ ống tay áo đỏ thắm, vạt áo uốn lượn quét trên mặt đất, phong tư muôn vàn đi về phía nó, khıêυ khí©h hỏi: “Yểu Khanh có thể biết hay không, ngươi đang ở đây câu tâm tình gì?”

Tiểu Bao tựa hồ cũng không giật mình hắn ở phía sau, “Câu loại tâm tình có thể quên chính bản thân mình.”

Tiểu Bao không phải ngốc, nhiều chuyện phát sinh chứng minh mọi người nhận thức nó thành Ninh Trường Nhàn tuyệt đối không phải là trùng hợp, thậm chí phụ thân đặt tên như vậy cũng là có dụng ý, đại thúc ở rừng trúc Nam Hải kia, cũng tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ đối tốt với nó. Nếu như hết thảy đều vì Ninh Trường Nhàn, Ninh Tiểu Bao sống những năm này là ai? Bản thân nó đến tột cùng là người nào?

Bàn tay nắm cần câu của Tiểu Bao nắm thật chặt, khiến cần câu rung rung một hồi.

Yểu Khanh nghe lời nó nói có chút giật mình. Hắn nhìn vẻ mặt của hài tử kia, không khỏi an ủi: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

“Có lẽ vậy.” Tiểu Bao ôn hòa cười với hắn. Vỗ vỗ bên cạnh ý bảo hắn ngồi xuống, Yểu Khanh bước sang ngồi, mắt phượng mị mị cười híp lại thành một đường.

Mạt Lị thấy cảnh này đen mặt. Công tử a công tử, ngươi rõ ràng là hồ ly tinh mà sao ta cảm thấy ngươi hiện tại càng giống chó lông vàng hơn.

Mạt Lị trong lòng tiếp tục yên lặng gào thét, cũng không ảnh hưởng Yểu Khanh tiếp tục cười đến xuân noãn hoa khai, thảo trường oanh phi. (*Xuân đến hoa nở, oanh lượn đồng xanh. Ý là không khí tươi mát ấm áp, tinh thần phơi phới.)

Tiểu Bao nhìn mưa nhỏ liên miên rớt xuống ao sen, nhỏ giọng nói: “Tâm tình ta không tốt, nên muốn cùng ngươi trò chuyện. Cũng vì nhìn ngươi có cảm giác rất thân thuộc, ngươi sẽ không phiền chứ?”

Chỉ cần ngươi không phải vừa thấy mặt đã cầm kiếm đâm ta, tha hồ nói đi. Yểu Khanh trong lòng lẩm nhẩm. Hắn gật đầu.

“Trước kia có vị tiên nhân, mơ một giấc mộng, thấy mình là một con hồ điệp,” Tiểu Bao thấp giọng nói, “Nhưng sau khi tỉnh lại, không biết rốt cuộc là mình mơ biến thành một con hồ điệp, hay bản thân mình vốn là giấc mộng của hồ điệp.”

Hồ ly tinh đầu óc giản đơn không nghĩ ngoằn ngoèo như vậy được, ánh mắt rối rắm đáng thương.

“Ta biết các ngươi cho ta là Ninh Trường Nhàn, vậy Ninh Tiểu Bao là ai?” Tiểu Bao rũ mi mắt, “Các ngươi đều muốn Ninh Trường Nhàn, không phải Ninh Tiểu Bao, có biết trong mắt ta, ta chính là Ninh Tiểu Bao, mà Ninh Trường Nhàn bất quá chỉ là một giấc mộng của ta.”

Yểu Khanh ngàn vạn không nghĩ tới nó sẽ nói lời như vậy, im lặng một lúc lâu. Trong ấn tượng của hắn, Ninh Trường Nhàn là một thân áo bào trắng phiêu dật như mây, ánh mắt không phải từ bi chính là tường hòa, nụ cười nhàn nhạt nhưng rất ấm áp. Tuổi còn trẻ đã là Tử Quy chưởng môn, tiên pháp cường hãn, tâm tư cương nghị, tựa hồ trên người nàng chưa bao giờ xuất hiện hai chữ “yếu ớt”.

Hắn lúng ta lúng túng một lúc lâu không biết rốt cuộc nên nói cái gì: “Các ngươi… Vốn là một người a.”

“Ồ.” Tiểu Bao đáp một tiếng, không nói gì nữa.

Lại một lúc sau, nó vứt cần câu cho Mạt Lị, hướng Yểu Khanh phất tay một cái, “Ta đi tản bộ.”

Yểu Khanh nhìn nó đi xa, quay đầu lại nhìn Mạt Lị: “Ta nói sai cái gì sao?”

Mạt Lị nhún vai, xà yêu và hồ ly tinh đồng dạng không hiểu nhân tình nhìn nhau, “Tiên môn nhân, luôn thật là ngoằn ngoèo phức tạp như vậy.”

Khi Ninh Huyền Dư cùng Ninh Trường Canh chạy tới địa bàn của Yểu Khanh, tiểu yêu canh gác ngoài động phủ thấy Ma quân bệ hạ tới lần nữa, cuống quýt chạy trối chết. Khi Ma quân bệ hạ tiến vào động phủ bị ngăn lại lần nữa, nghe Ninh Trường Canh liên tục bảo đảm tuyệt không có ác ý, những yêu tinh ánh mắt đề phòng kia lúc này mới chịu dẫn Ma quân đi gặp Yểu Khanh.

Thời điểm hai người gặp được Yểu Khanh, hắn đang sầu mi khổ kiểm ngồi dưới đất, tay cầm cần câu Tiểu Bao vứt lại kia, ngồi ở ao sen cửu khúc câu cá.

Vừa trông thấy Ma quân bệ hạ, vẻ mặt lập tức đau khổ.

“Ta nói nha đồ đệ A Nhàn, ngươi đủ chưa đủ chưa đủ chưa.” Hồ ly kháng nghị nói, “Ta bị ngươi phiền không biết đã rước thêm bao nhiêu nếp nhăn rồi. Sớm đã nói với ngươi, cho dù nàng trở lại cũng không vui lòng gặp ngươi, ngươi tốt nhất tránh xa xa ra đi.”

Ninh Huyền Dư mắt lạnh như băng quét hắn một cái: “Ta tới không phải vì việc này.”

Yểu Khanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chợt nghĩ lại, lập tức lại trở nên khẩn trương. Nữ oa hắn bắt cóc từ kết giới Nam Hải về rõ ràng là đồ đệ của hắn, giờ người ta tìm tới cửa rồi, hắn nên làm thế nào bây giờ.

Ninh Huyền Dư chú ý thấy hắn hoảng loạn. Yểu Khanh hồ ly này mặc dù trời sinh tính tình giảo hoạt, có lúc lại ngây thơ lợi hại, thẳng tính, thỉnh thoảng vờ ngớ ngẩn, lại sẽ không che dấu tâm tình. Nhưng hồ ly này cũng vô cùng ương ngạnh cứng đầu, thích mềm không thích cứng, tính cách lại càng tùy hứng làm bậy. Trực tiếp ép hỏi tuyệt đối sẽ không có kết quả.

“Lần này là vì chuyện gì?” Yểu Khanh hỏi.

Ninh Huyền Dư đáp: “Ôn chuyện.”

Hồ ly ngốc lập tức thả lỏng, “Ta còn nghĩ ngươi tới tìm Tiểu Bao cơ —“ lời ra khỏi miệng, phát hiện lỡ lời rồi. Lập tức hối hận đến dậm chân.

“Tiểu Bao ở đâu?” Ninh Trường Canh nghe vậy lập tức truy hỏi.

Lời tự nói ra khỏi miệng không thể phản bác, Yểu Khanh ý đồ lấp liếʍ, nhưng rồi lập tức ý thức được rằng hai người trước mặt hắn không dễ đối phó. Hắn thật sự muốn lấp liếʍ, không chừng hai người bọn họ sẽ hủy đi động phủ của hắn. Lèo nhèo trong chốc lát, Yểu Khanh ỉu xìu dẫn bọn họ về hướng Tiểu Bao vừa rời đi.

Ninh Trường Canh lắc đầu thở dài: “Ta nói ngươi Yểu Khanh, ba trăm năm không gặp ngươi vẫn là… vẫn là khả ái như thế.”

Năm đó Yểu Khanh làm ra chuyện hoàn toàn chọc giận Ninh Trường Nhàn, hai người đuổi gϊếŧ lẫn nhau hai trăm năm, chỉ cần vừa thấy mặt nhất định giương cung bạt kiếm. Pháp lực hai người không phân cao thấp, cho nên vẫn không thể phân định thắng thua. Chỉ cần hắn hơi chút rơi vào hạ phong, Yểu Khanh lập tức hiện nguyên hình, cửu vĩ hồ màu trắng đung đưa cái đuôi, nhấc hai chân trước đầu hàng, vẫn không quên chớp đôi mắt long lanh ánh nước làm bộ đáng yêu. Ninh Trường Nhàn mỗi lần dù muốn tiếp tục đấu cũng bị mấy tiên nữ bưng mặt ngồi xung quanh, cả người bộc phát mẫu tính màu hồng ngăn cản.

Yểu Khanh dẫn đường phía trước trợn mắt: “Không cho nói lão tử khả ái, lại nói lão tử khả ái có tin không lão tử cào nát mặt ngươi!”

Ninh Trường Canh thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.

Yểu Khanh tức giận quay người tiếp tục đi.

Hắn bất ngờ đá phải một cái bình sứ. Trong không khí phút chốc tràn ngập mùi rượu.

Ninh Trường Canh sắc mặt chợt biến.

Yểu Khanh nhíu mũi ngửi lại ngửi, “Túy Xuân Thu. Ninh Huyền Dư, đồ đệ của ngươi khẳng định uống trộm rượu của ta rồi.”