Chương 18: Vận khí quá kém

Tiểu Bao đang được Yểu Khanh khiêng về, hồ ly thẹn quá thành giận thiếu chút nữa trực tiếp ném nàng đi.

Nhưng Tiểu Bao cũng không để ý. Nó túm lấy một lọn tóc của Yểu Khanh, kéo kéo. Yểu Khanh tức giận trừng nó, hồ ly hắn nổi tiếng coi trọng vẻ ngoài đến biếи ŧɦái dĩ nhiên tuyệt dối không cho phép kẻ khác đυ.ng vào dù chỉ một sợi lông.

“Ta đói bụng.” Tiểu Bao không tự nhiên nói, “Ngươi đi nhanh một chút.”

Yểu Khanh nghe vậy cười to, nhưng vẫn không quên đoạt lại mái tóc được dày công bảo dưỡng của hắn, hồ ly bảnh bao châm chọc nói: “A Nhàn ngươi cũng biết đói a, đáng thương A Nhàn hiện tại đến ăn cũng không đủ no. Nếu đến động phủ của ta làm nha đầu sai vặt, ta có thể đảm bảo cho ngươi ba bữa cơm no.”

Tiểu Bao nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Không được.”

“Tại sao?”

“Tiểu Bao chiếu cố mình còn chưa xong, nói gì đến chiếu cố người khác.” Nàng lắc đầu. “Ta ba tuổi giúp di nương nấu cơm nhóm bếp, bốn tuổi giúp phụ thân sắp xếp giá sách, năm tuổi giúp quản gia thu dọn tranh chữ cổ trong nhà.”

“….” Yểu Khanh khóe mắt co rút.

“Vạn nhất gây họa cho người khác, Tiểu Bao nên làm thế nào.” Tiểu Bao nhìn Yểu Khanh, ngữ khí ôn hòa điềm tĩnh tựa như đang giáo hóa thế nhân, “Cho nên kính xin từ bỏ ý định này.”

Yểu Khanh lời nghẹn trong họng nhất thời không nói ra được. Hắn trong lòng yên lặng đếm cừu, an ủi bản thân, Ninh Trường Nhàn vốn chính là nữ nhân cứng nhắc cố chấp, Ninh Trường Nhàn vốn chính là nữ nhân cứng nhắc cố chấp. Niệm đủ mười lần, tâm tình mới bình tĩnh lại.

“Tiểu Bao…” Hắn cổ quái nhìn nó mở miệng, “Ngươi mà cứ như vậy lớn lên sẽ giống như bà lão không ai thèm lấy.”

Tiểu Bao nhìn biểu cảm của hắn, lại nổi lên hứng thú trêu chọc, “Không phải ngươi yêu ta sao? Ta gả đi ngươi không thương tâm?”

Nhất thời chín cái đuôi của Yểu Khanh bung ra, “Người nào… người nào! Người nào… Ngươi lặp lại lần nữa ta sẽ vứt ngươi xuống Nam Hải cho rùa ăn.”

Tiểu Bao đặt tay lên đầu hắn, Nhất thời cảm giác thư thái tựa như làn gió mát thổi vào tràn ngập lòng hắn. Tiểu Bao thu tay lại, nhỏ giọng nói: “Đùa thôi, cần gì kích động như thế, bình tâm bình tâm.”

Yểu Khanh thu đuôi lại, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Chẳng có gì buồn cười cả.”

Tiểu Bao nâng mi.

Yểu Khanh thấp giọng nói: “Ta đúng là thích nàng, bất quá ngươi yên tâm, ta thích chính là Ninh Trường Nhàn ba trăm năm trước, không phải là Ninh Tiểu Bao miệng còn hơi sữa.”

Tiểu Bao nói: “Ừm.”

Yểu Khanh bước chân nhanh hơn, không nói gì nữa.

Động phủ Yểu Khanh ở phía sau núi, ẩn trong màn sương mù lượn lờ, rừng đào tạo thành bức bình phong tự nhiên, phía sau là đủ loại động phủ yêu tinh, bề ngoài thoạt nhìn vô cùng bình thường, bên trong lại hoàn toàn khác biệt. Có động thiên, có tiểu kiều lưu thủy, điêu lan ngọc trụ (*cầu nhỏ nước chảy, lan can đá cột chạm ngọc)

Yểu Khanh giao Tiểu Bao cho thủ hạ, bản thân chạy đi ngủ dưỡng nhan.

Tiểu Bao đi cùng một nữ yêu kiếm đồ ăn. Nữ yêu kia thắt lưng mềm mại như liễu, mỉm cười tiêu hồn quyến rũ, phong tình vạn chủng. Nàng hỏi tên Tiểu Bao, sau gật đầu nói: “Thì ra công tử bộ dạng lo lắng đi ra ngoài như vậy là vì tìm ngươi, hại ta còn tưởng tình nhân cũ của hắn đuổi tới cửa.”

Tiểu Bao ôn hòa mỉm cười.

“Ngươi hài tử này trông cũng không giống như người ở đây, là người của tiên môn sao?” Nàng hỏi.

“Không phải.” Tiểu Bao trả lời.

“Vậy ngươi từ đâu tới?” Nàng ta truy hỏi không tha.

Tiểu Bao nói: “Ta là Bất Quy đệ tử.”

“Đừng nghĩ gạt ta.” Nàng ta che miệng cười, “Mạt Lị tuy nói tu vi không sâu, cũng vẫn có thể nhìn ra ngươi tuyệt không phải người của Ma môn.”

Tiểu Bao cũng chỉ ôn hòa lắc đầu cười, không giải thích cũng không phản đối. Một lát sau, nó cảm thấy không khí trầm mặc giữa hai người quá mức gượng gạo, liền hỏi: “Tỷ tỷ là hồ yêu sao?”

Mạt Lị sóng mắt lưu chuyển: “Vì sao cảm thấy như vậy?”

“Suy đoán thôi.” Tiểu Bao nói.

Mạt Lị trông dường như rất vui vẻ, nàng ta không đáp lời Tiểu Bao, đặt Tiểu Bao ngồi trên ghế đá trong đình, “Chờ chút, tỷ tỷ tìm đồ ăn ngon cho ngươi.” Dứt lời, tha thướt rời đi.

Đến chập tối Yểu Khanh mới ung dung tỉnh dậy ngáp dài, thời điểm đi rửa mặt lại nhớ tới tiểu cô nương kì dị hắn đem về từ gần kết giới Nam Hải hôm nay.

Động tác lau tay của hắn chậm lại.

Yêu tinh khổng tước hầu hạ bên cạnh cứ như vậy nhìn lão đại nhà mình lau móng vuốt đến nửa canh giờ, bị dọa sợ run, lông trắng rụng lả tả.

Qua một lúc lâu, Yểu Khanh lẩm bẩm một mình: “Hẳn là nàng, nhưng mà…”

Ninh Trường Canh đi theo Ma quân bệ hạ, cơ hồ đi một vòng đến Nam Hải lại về Tử Quy yết kiến Bồng Lai lần nữa. Tiên môn đệ tử rút kiếm trừng mắt nhìn, hắn lại làm như không nhìn thấy. Ninh Trường Canh đuổi theo Ma quân đi qua Tử Quy, bị trưởng lão nội môn cản lại.

“Trường Canh.” Người nọ lo lắng kéo tay áo hắn, “Ngươi nhiều năm không trở lại Tử Quy, nhưng có tin tức gì từ A Nhàn không?”

Ninh Trường Canh rốt cục lộ ra vẻ bực mình. Hắn là người hiểu rõ hơn ai hết, năm đó nếu như không phải mang thân phận Tử Quy chưởng môn, A Nhàn nhà hắn đã có thể sống tùy ý tiêu sái hơn, giống như những tiểu cô nương tu tiên bình thường, ngày thường chăm chỉ tĩnh tọa luyện công, thỉnh thoảng có thể cười đùa vui vẻ tự do thoải mái. Hắn cho rằng, chính là thân phận chưởng môn nhân này đã tước đoạt hết thảy những gì A Nhàn nhà hắn vốn có thể có.

Ninh Trường Canh hờ hững cười: “Không có.”

Người nọ thất vọng, không cản hắn nữa, Ninh Trường Canh quay đầu đằng vân đuổi theo Ma quân đã cách rất xa, không mảy may lưu luyến.

Phía trước đã là Thiên Trì. Thiên trì cách Nam Hải rất xa, Tiểu Bao tất nhiên không thể tự mình chạy tới nơi này, nhưng những nơi gần đó hắn đã tìm vài lần mà một tia khí tức của nàng cũng không thấy. Ninh Huyền Dư chỉ cảm thấy trong lòng rối tung rối mù.

Bất kể rốt cuộc thân phận của Tiểu Bao là gì, hiện tại điều duy nhất hắn muốn làm là tìm ra chỗ nàng đang lẩn trốn, lôi ra rồi hung hăng dạy dỗ một trận.

Nghĩ đến đó, hắn có chút hoảng hốt. Nhưng nếu quả thật là từ tro cốt sinh ra, Tiểu Bao nàng sống không quá mười tám tuổi. Hắn rốt cuộc nên làm như thế nào cho phải, vô số nghi vấn bày ở trước mắt, cũng không thể giống như lời nói trong lúc tức giận, dứt khoát nhắm mắt vô tình gϊếŧ nàng sao… Hắn mạnh mẽ áp chế ý niệm ngổn ngang trong đầu, chỉ tự nhủ trước tiên tìm được người quan trọng hơn.

Bao quanh thiên trì một mảnh trắng xóa, bước chân trên đất vang lên từng tiếng lạo xạo.

“Ô, khách hiếm có.” Đỉnh đầu có tiếng nói, Ninh Huyền Dư ngẩng lên, thấy một lão nhân râu bạc mắt sáng, đứng đầu Thiên Trì Vô Cực thượng tiên.

Hắn khẽ gật đầu: “Thượng tiên, quấy rầy, ta tới tìm một người.”

Vô Cực ngồi vắt vẻo trên cây, híp mắt ôm hồ lô rượu, nấc một tiếng: “Chỉ có một Vô Cực lão tửu quỷ, bọn nhãi ranh Thiên Trì tốt xấu gì vẫn còn để ta vào mắt, không ngại thì nói cho ta biết, có lẽ ta có thể giúp được gì đó.”

Vô Cực lão thích hài tử Huyền Dư này. Năm đó Ninh Trường Nhàn đem theo hắn tham gia buổi thuyết pháp tiên giới. Thiếu niên bạch y hắc phát quỳ trên đất châm trà cho mọi người, tóc xõa che mặt, mười ngón tay như ngọc. Tư thái tĩnh tọa chi lan ngọc thụ (*thanh tao đẹp đẽ)

“Tiểu cô nương mười tuổi, y bào màu đen, tóc vấn hai búi.” Ninh Trường Canh lúc này vội vã chạy tới, thở không ra hơi miêu tả.

Vô Cực vuốt chòm râu cười, uống một hớp rượu, nói: “Ta biết ngươi muốn tìm ai, những nàng cũng không ở chỗ ta.”

Ninh Huyền Dư nhìn ánh mắt của hắn, một lát sau cúi đầu nói: “Vô Cực thượng tiên, xin công khai.” Mọi người đều biết, tiên môn Vô Cực có hai sở thích, đầu tiên là uống rượu, thứ hai chính là luận đoán mệnh số, luận đoán vị trí một người, lại càng không thành vấn đề.

Vô Cực bị sặc một cái.

“Xin công khai.” Hắn lặp lại.

Vô Cực xoa xoa lỗ mũi đỏ au: “Một trăm năm trước ta đã công khai rồi. Ngươi hài tử này cái gì cũng tốt, chính là vô luận việc lớn việc nhỏ, vận khí thật sự quá kém.”

Ma quân bệ hạ mi mắt thoáng run rẩy, Ninh Trường Canh nén cười.

Vô Cực đung đưa nằm trên cành cây, xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, “Vừa rời Nam Hải ngươi đã vội trở lại đây, hài tử này…”

Ma quân bệ hạ nghe vậy xoay người rời đi.

Ninh Trường Canh thính tai, nghe được lời nói tiếp theo của Vô Cực.

“… xui xẻo hơn ba trăm năm, không biết lúc nào mới có thể chuyển vận.”