Chương 6

Y sinh ra tâm tư cướp đoạt tu vi của Phong Kỳ, nhưng lúc ấy trong đầu tràn đầy tức giận, ngay cả nội dung trong sách cũng không đọc kỹ, chỉ nhớ rõ Phong Kỳ bước vào bí cảnh của môn phái, tiếp nhận một truyền thừa Điểu không rõ là cái gì, lúc đi ra liền trở thành kỳ tài đồng tu Ngũ Linh Căn đầu tiên. Linh thể này ở giai đoạn đầu cũng không có tác dụng gì, trái lại tu hành so với người thường càng chậm hơn rất nhiều, nhưng càng tu luyện tới hậu kỳ thì càng mạnh, nói vậy Tạ Tiêu trời sinh là kiếm thể cũng không kém cạnh chút nào.

Tiết Ngôn Hoài nắm tóc, ảo não nghĩ tại sao mình lại xúc động như vậy.

Nhưng muốn đối đầu với Giang Ý Tự, Phong Kỳ tất không thể thiếu, cân nhắc nhiều lần, y vẫn quyết định lại đi tới phòng chứa củi một chuyến.

Lần này tiểu đệ tử trước cửa ngược lại thông minh, gắt gao ngăn cản không cho y rời đi, khóc không ra nước mắt khuyên nhủ: “Tiết sư huynh, huynh còn đang bị cấm túc, thật sự không thể rời đi nữa đâu, nếu để cho chân nhân biết, ta sẽ tránh không được bị trách phạt.”

Tiết Ngôn Hoài mới mặc kệ hắn có bị phạt hay không, trực tiếp muốn rời đi, tiểu đệ tử thấy thế, chỉ đành móc ra pháp khí của Giới Luật đường, thả một tấm bình phong xuống trước phòng Tiết Ngôn Hoài, bất kể y có giãy dụa như thế nào cũng không thể bước ra được nửa bước.

Tiết Ngôn Hoài giận dữ ra mặt, trừng mắt nhìn đệ tử kia: “Ngươi dám ngăn cản ta?”

Tiểu đệ tử đau khổ nói: “Ta cũng chỉ theo lệnh làm việc mà thôi, kính xin sư huynh đừng làm khó.”

Tiết Ngôn Hoài không có cách nào với pháp khí này, chỉ nói: “Được, ta không đi ra ngoài, ngươi đi gọi Trần Tứ và Vương Ngũ tới cho ta, chuyện này thì chắc là được chứ?”

“Sư huynh vẫn còn đang bị cấm túc. . .”

“Ta nói ta không ra ngoài,” Tiết Ngôn Hoài cắn răng nói, “Để ngươi đi gọi hai người khó đến vậy sao?”

Có lẽ là do biết rõ tính tình trước sau như một của Tiết Ngôn Hoài, sợ sau khi y kết thúc cấm túc sẽ gây phiền toái cho mình, tiểu đệ tử nhặt bài phù mà Tiết Ngôn Hoài ném trên mặt đất lên, run rẩy đi đến chỗ đệ tử ngoại môn, truyền lời thay Tiết Ngôn Hoài.

Tiết Ngôn Hoài ỷ vào mình là đệ tử .của Tạ Tiêu, mặc dù không dám công khai làm ác, cũng có vài tên đệ tử ngoại môn đi theo, trong đó Trần Tứ và Vương Ngũ chính là hai kẻ nịnh nọt trung thành nhất, kiếp trước khi y làm ma tôn, còn để cho hai người bọn họ làm tả hữu sứ.

Trần Tứ và Vương Ngũ quả nhiên thành thật đi đến, Tiết Ngôn Hoài nhìn tiểu đệ tử trốn ở một bên, không che giấu, nói: “Đi đến phòng củi cho ta, mang một đệ tử tên Phong Kỳ đến.”

Trần Tứ ngố ngố ngốc ngốc nói: “Giờ này rồi, nào còn có ai ở phòng củi nữa.”

Tiết Ngôn Hoài không kiên nhẫn nói: “Bảo ngươi đi thì đi đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy.”

Trần Tứ liên tục đồng ý, đang muốn đi đến phòng chứa củi, Tiết Ngôn Hoài lại nói: “Đợi lát nữa.”

Vương Ngũ: “Tiết sư huynh còn có việc gì phân phó?”

Tiết Ngôn Hoài nghĩ nghĩ: “Nấu cho ta hai thùng nước rồi hẵng đi.”

Tiết Ngôn Hoài vốn có thể dùng thuật vệ sinh tẩy rửa đi dơ bẩn ở trên người, nhưng chỉ nghĩ tới việc hôm nay đi đến cái nơi dơ bẩn tận cùng như phòng chứa củi thôi đã thấy cả người khó chịu. Tỉ mỉ lau qua mỗi một chỗ, lúc xoa rửa, ngón tay đυ.ng tới chỗ không thể nói dưới thân, trong đầu cũng hiện ra rất nhiều chuyện ở kiếp trước, tìиɧ ɖu͙© cũng dần dần xông lên đầu.