Chương 7

Vốn định tự mình giải quyết một phen, ai ngờ động tác của Trần Tứ Vương Ngũ lại nhanh như vậy, mới nửa canh giờ đã đưa người tới trước cửa, Tiết Ngôn Hoài đành phải phủ thêm quần áo, lớn tiếng nói: “Vào đi.”

Trần Tứ Vương Ngũ xách người vào trong phòng, Phong Kỳ hiển nhiên cũng đã phản kháng thất bại một trận với hai người bọn họ rồi, trên người có vài chỗ bầm tím, dấu tay mà Tiết Ngôn Hoài lưu lại vào ban ngày cũng chưa hoàn toàn biến mất, cả người chật vật không chịu nổi, ánh mắt vẫn sắc bén như trước, không chịu rơi vào thế dưới nửa điểm.

Tiết Ngôn Hoài cười một tiếng, đá một cước vào thùng gỗ kia, nói: “Dọn sạch cho hắn.”

Trần Tứ “A?” Một tiếng, Tiết Ngôn Hoài nói: “Nghe không hiểu sao?”

Hắn vội nói: “Nghe hiểu nghe hiểu.”

Hai người họ đồng loạt kiềm chế Phong Kỳ, ai ngờ Phong Kỳ phản kháng thật sự rất lớn, mới lột quần áo ra thôi cũng đã tốn rất nhiều sức lực, lại sững sờ không đẩy nổi người vào trong thùng. Tiết Ngôn Hoài mắng một tiếng “Phế vật”, trong tay thi chú, trói hai tay Phong Kỳ về phía sau, lệnh cho Vương Ngũ túm tóc hắn, ép hắn đối diện với mình.

Y hỏi: “Chuyện hôm nay, ngươi thật sự không nói xin lỗi?”

Phong Kỳ lạnh lùng nhìn y, ý lạnh trong mắt rét run tới cực điểm..

Tiết Ngôn Hoài lại bị ánh mắt này nhìn chằm chằm làm cho trong lòng căng thẳng, lười nói nhảm cùng với hắn, cho Trần Tứ Vương Ngũ một ánh mắt, hai người ấn đầu của Phong Kỳ xuống nước.

Tiết Ngôn Hoài ngồi trên giường, nhìn Phong Kỳ sặc nước mấy lần, tiện tay bỏ linh quả vào miệng, ung dung nói: “Nếu ngươi chịu nhận sai, ta sẽ bảo bọn họ dừng lại.”

Phong Kỳ thật sự nửa chữ cũng không phun ra khỏi miệng, trong phòng chỉ có tiếng múc nước ầm ĩ cùng với tiếng ho khan của hắn.

Đúng là một khúc xương cứng.

Hành hạ kéo dài gần nửa nén nhang, Tiết Ngôn Hoài biết cứ mãi như vậy cũng chỉ tốn thời gian, nói: “Được rồi, dọn sạch sẽ cho hắn, các ngươi cút ra ngoài.”

Trần Tứ Vương Ngũ nhận được mệnh lệnh, ném người vào trong thùng nước, sau khi tẩy rửa một vòng mới vớt Phong Kỳ ra, duy trì bộ dạng trần trụi ép buộc hắn quỳ gối bên chân Tiết Ngôn Hoài, lúc này mới rời khỏi cửa.

Phong Kỳ muốn đứng dậy, lại bị thuật pháp áp chế trên mặt đất, bị ép bảo trì tư thế quỳ, hắn ngước mắt lên, đối diện với tầm mắt không hề che giấu của Tiết Ngôn Hoài.

Mới vừa rồi không phát hiện, thân thể Phong Kỳ tuy chỉ là thiếu niên, nhưng phát dục vô cùng tốt, dáng người cao ngất, cơ bắp cánh tay vòng ngực lưu loát, ngay cả vật dưới háng. . . cũng không phải là vật phàm, trách không được có thể trở thành một trong những hậu cung chiến nhất của Giang Ý Tự.

Nếu là trước kia, còn có thể độc chiếm làm sủng vật để chơi đùa, đáng tiếc hôm nay ý của y không ở đây, chỉ hỏi: “Phong Kỳ, nếu ngươi chịu cúi đầu khuất phục ta, ta sẽ cho ngươi dọn ra khỏi phòng chứa củi, lên làm đệ tử chính thức của Vân Hàm tông, cung cấp đan dược tài nguyên cho ngươi, thuật pháp học tập, ý của ngươi như thế nào?”

Phong Kỳ bị y đè xuống đất, nghe vậy, chỉ lạnh lùng cười một tiếng, không tỏ thái độ gì khác.

Tiết Ngôn Hoài nói: “Ngươi không nên rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.”

Phong Kỳ chỉ nói: “Ngươi cũng xứng.”

Tiết Ngôn Hoài sửng sốt: “Ngươi nói cái gì!”

Sự tức giận của y lại nổi lên, cho tới bây giờ chưa từng có ai dám nói như vậy với y, Phong Kỳ là thứ gì cơ chứ, chỉ là hậu cung chưa trưởng thành của nhân vật chính mà thôi, hiện giờ một ngón tay là có thể nghiền chết.