Chương 5

Tiết Ngôn Hoài căng thẳng trong lòng.

Y đã từng làm những việc này sao? Chuyện từ khi nào?

Chỉ là chuyện gia nhập tông môn vào một tháng trước, đối với y mà nói cũng đã là chuyện của ba trăm năm trước rồi, khi đó làm cái gì đối với một tiểu đệ tử vừa nhập môn, y nào có nhớ rõ ràng!

Tiết Ngôn Hoài rất phiền não, mục đích đến còn chưa nói rõ, ngược lại đã bị Phong Kỳ coi là muốn bắt nạt.

Xú nhãi con giờ phút này có ngữ khí hung hãn vẻ mặt đầy sát khí, một chút sắc mặt tốt cũng không cho y, Tiết Ngôn Hoài vốn định nói cho rõ ràng, để hắn đi theo mình dễ chịu một chút, lần này cũng chẳng có kiên nhẫn nữa, lạnh lùng nhìn về phía Phong Kỳ, nói: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

Y sống hơn ba trăm năm, ngoại trừ Tạ Tiêu, dám nói chuyện với y như vậy, nếu không phải thân thể gãy làm mấy đoạn, cũng là ném vào trong bầy thú dữ đến xác cũng không còn, chỉ là một Phong Kỳ còn ở trong phòng chứa củi, dựa vào cái gì có lá gan này?

Phong Kỳ cũng lạnh lùng đáp lại, nói: “Ngươi điếc sao?”

Tiết Ngôn Hoài hoàn toàn nhịn không nổi nữa.

Y mạnh mẽ rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay Phong Kỳ, giây lát sau, trong phòng vang lên một tiếng bạt tai cực kỳ thanh thúy.

“Nhà ngươi là cái thá gì,” Y dò xét nửa khuôn mặt bị tát đỏ của Phong Kỳ, giọng nói nâng lên vài phần, “Nếu đã biết ta là ai, còn dám nói chuyện với ta như vậy.”

Tiết Ngôn Hoài nheo mắt, càng cảm thấy không đủ, hỏi: “Ta đạp chân nào của ngươi?”

Phong Kỳ nhìn thẳng vào đáy mắt y, đồng tử phản chiếu khuôn mặt ngạo mạn đến cực điểm của Tiết Ngôn Hoài.

“Chân trái.” Hắn nói.

Tiết Ngôn Hoài dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ khóe môi, nhếch môi lộ ra một nụ cười dịu dàng.

“Tốt lắm.”

Y ghét nhất là bị người ta xem thường, lúc bị gϊếŧ chết lại còn bị vây trong sự phẫn nộ, coi Phong Kỳ trở thành con đường để phát tiết.

Y nhấc chân lên, dùng đế dày dính đầy bụi bặm trong phòng chứa củi hung hăng nghiền lên chân trái của Phong Kỳ, một mặt dùng sức, một mặt hỏi: “Còn mạnh miệng nữa không?”

Phong Kỳ dùng mu bàn tay lau khóe miệng, ánh mắt lành lạnh, gằn từng chữ: “Tiết, Ngôn, Hoài.”

Tiết Ngôn Hoài lại nặng nề tát một cái vào mặt Phong Kỳ.

“Ta cho phép ngươi gọi tên của ta chưa?”

Dù cho Phong Kỳ có mạnh mẽ chống đỡ, hiển nhiên cũng bởi vì đau đớn nơi chân mà sắc mặt trắng bệch, trán hắn nổi gân xanh, trên cổ cũng chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Đã biết chọc giận ta không có kết cục tốt, còn dám nói ẩu nói tả,” Tiết Ngôn Hoài thấy hắn sắp bị chính mình hành hạ đến hôn mê, lúc này mới thu chân, nổi giận nói: “Nếu còn dám bất kính với ta, sẽ không chỉ có như vậy thôi đâu, ta có rất nhiều cách để khiến ngươi sống không bằng chết.”

Phong Kỳ nhổ một ngụm máu xuống bãi rơm bên cạnh.

Tiết Ngôn Hoài càng không hết giận, lại đá mạnh vào chân trái của hắn, lúc này mới giận dữ xoay người rời đi.

Phong Kỳ đáng giận, đúng thật là không biết tốt xấu.

Không bằng thừa dịp bây giờ hắn còn chưa trưởng thành, một kiếm xử gọn luôn.

Tiết Ngôn Hoài quay trở về phòng, mới ảo não về hành động ngày hôm nay. Y kiêu ngạo ương ngạnh đã quen, lại quên bản thân hôm nay đã không còn là Ma Vực Tôn Chủ kiếp trước có thể ỷ vào tu vi mà tùy ý hoành hành nữa, chỉ là tu vi Kim Đan mà thôi, cũng chỉ có thể khi dễ Phong Kỳ khi chưa gặp được cơ duyên.