Chương 3

Vong Ưu Địa là một nơi rất đặc biệt.

Vương triều Đại Chu thiên hạ thái bình, văn hóa, kinh tế, giải trí đều vô cùng khai hoá, nhưng pháp luật cũng rất nghiêm khắc, phiêu – kỹ* là phạm pháp. Chỉ có ở Vong Ưu Địa, là được cho phép.

(1)* Phiêu kỹ: Chỉ những người làm nghề bán thân.

Hơn nữa, ở triều Đại Chu, phiêu – kỹ cũng không phải chuyện không lên được mặt bàn, đương nhiên cũng phải nhìn xem cấp bậc kỹ – tử của ngươi thế nào, quan viên triều đình vương tôn công tử có khối người vì hoa khôi vung tiền như rác, hơn nữa bị coi là việc ít người biết đến.

Trời yên biển lặng, ca múa mừng cảnh thái bình, mọi người theo đuổi chính là cái học đòi văn vẻ.

Vì thế Vong Ưu Địa xuất hiện, ở kinh thành phồn vinh, chiếm cứ hơn ba trăm dặm, đều được đặt tại vị trí đường phố siêu tốt, mở một chuỗi quán Hồng Lâu. Trong đó có ba Thanh Lâu cao cấp nhất, gọi là Tam Đại Lâu, nổi tiếng cả nước, bao nhiêu người biết tiếng mà đến, dùng hết ngàn vàng chỉ vì cầu được thấy hoa khôi.

Mà ở bên trong Tam Đại Lâu này là cảnh ngắm hoa dùng trà, đánh cờ bàn về tranh, đều là phong nhã.

Mà việc nam – nam, cũng được tiếp thu rộng rãi, phải biết rằng, hoàng đế khai quốc của triều Chu, đã cưới nam phi! Cho nên, nam phong ở triều Đại Chu cũng được tiếp thu rộng rãi, nhưng mà cưới nam nhân vẫn rất ít, mà một khi hai vị nam nhân xuất sắc kết hợp, sẽ bị coi như chuyện phong lưu mà tương truyền.

Hiện tại cái nơi mà Trang Phi bị đưa đi, vừa đúng là nơi Thanh Lâu có Trang Khinh Hồng đứng đầu trong Tam Đại Lâu, cũng là Thanh Lâu duy nhất có nam phong quán trong Tam Đại Lâu—— phía Nam · tài hoa nguyệt Trường Phong Lâu.

Nhìn thấy kẻ buôn người sắc mặt khác thường, Trang Phi liền biết, giờ phút này chính là thời điểm gã nổi lòng tham muốn giở chút trò nhằm đưa Trang Phi bán đi làm kỹ – tử, Trang Phi tự nhiên không thể để gã thực hiện được.

Trang Phi cúi đầu xuống, cong thân mình đi tới bên cạnh kẻ buôn người mở miệng nói, "Điền quản sự."

Kẻ buôn người thấy Trang Phi lại đây có chút kinh ngạc, lại bị Trang Phi nịnh hót trong lòng lâng lâng, quản sự sao? Tiểu tử này, có vài phần ánh mắt, trong mắt gã liền mang theo vài phần vừa lòng, sắc mặt cũng hơi tốt lên một ít, khẩu khí có chút ngạo mạn, "Chuyện gì?"

"Trang Phi một đường đi này đều chịu sự chăm sóc của Điền quản sự nên rất cảm kích trong lòng," Trang Phi ngừng lại một chút, "Nhất định không quên ân tình quan tâm của Điền quản sự. Trang Phi tuy rằng thấp cổ bé họng, nhưng cũng không thể không báo đáp Điền quản sự, lần này đi vào, nếu may mắn có thể hầu hạ hoa khôi đại nhân, cũng có thể sắp xếp một chút để Điền quản sự được chiêm ngưỡng dung nhan của hoa khôi, chắc hẳn đó sẽ là chuyện tốt để mọi người sau này ca tụng."

Nói xong liền thuận theo đứng ở một bên, nhìn sắc mặt kẻ buôn người chuyển qua các loại sắc thái, sau đó kẻ buôn người nói vài lời ôn hòa rồi trấn an Trang Phi một chút, sau lại bảo y đi nghỉ ngơi. Đại ý chính là khách sáo không dám nhận, nhưng đến lúc đó nhớ chiếu cố dùm mấy điều linh tinh trong lời nói.

Trang Phi thuận theo đồng ý rồi lui xuống.

Người đời đều nói "Diêm Vương tốt thấy tiểu quỷ khó chơi", bởi vì bọn tiểu quỷ luôn gặp gió chiều nào che chiều nấy. Đặc biệt, kẻ buôn người là loại tiểu nhân ở tầng chót của xã hội, hiện giờ Trang Phi nói lời này, cũng là nhắc nhở gã đừng có lén lút làm ra ý đồ xấu xa gì, nếu không một khi có ngày y ngẩng đầu, thì kẻ đầu tiên xui xẻo chính là gã!

Trang Phi dáng tốt, nếu thật bán đi như kỹ – tử, làm không tốt sẽ khiến gã chọc phải loại phiền phức lớn bằng trời! Kẻ buôn người vừa tưởng tượng, thì đã sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, nếu Trang Phi bị bắt đi tiếp khách, nhất định sẽ hận gã tận xương! Bằng diện mạo của y, hấp dẫn nhân vật lớn chỉ là vấn đề thời gian, nói xui xẻo thì có khi còn trở thành hoa khôi trong truyền thuyết...... Không được, không thể như vậy!

Kẻ buôn người càng nghĩ càng cảm thấy chuyện nhất định là như thế, Trang Phi không trang điểm, quần áo đang mặc chỉ là vải bố, chưa từng rửa mặt, cũng đã đẹp như thế —— nếu thêm những thứ kia còn không phải là vô cùng xinh đẹp sao. Thôi thì quy củ gì chứ, cứ đem Trang Phi như nô bộc bình thường mà bán đi, cũng tránh bớt phiền phức cho gã, còn bảo ơn nghĩa cái gì chứ mấy thứ đó gã đều không dám mơ!

Không dám lại có ý tưởng tà ma quỷ quái gì, Trang Phi lấy thân phận nô bộc bình thường mà bị đưa đến tài hoa nguyệt Trường Phong Lâu.

Trang Phi là người rất có mắt nhìn, ở trên đường đã suy nghĩ xong kế sách, lúc tiến vào Trường Phong Lâu y dùng miếng than đã giấu kỹ, thoa lên hai má tạo thành những đốm đen trông như mấy cái nắp bình to nhỏ khác nhau, diện mạo xuất sắc nháy mắt đã bị che lấp hơn bảy tám phần, Trang Phi hạ thấp đôi mắt, hiện tại phải xem hạ nhân trong Trường Phong Lâu là ai sẽ đưa ngọn gió đông* cho y!

(2)*Gia Cát Lượng mượn gió đông đánh trận Xích Bích

Thật sự mà nói, với cái dáng vẻ này của y thì nhất định là giấu không được lâu! Mà y muốn, chính là giấu không được lâu này!

Trang Phi biết được nơi mình sẽ ở từ một gã sai vặt đang nhận nhiệm vụ đưa bọn họ vào tài hoa nguyệt Trường Phong Lâu, thế là y liền yên tâm—— là nơi bình thường mà bọn nô bộc ở. Ngược lại đứa bé nam nhỏ nhất kia bị một nam tử dáng người thanh tú vòng eo mềm nhẹ mang đi. Nguyên bản Xuân ma ma chuyên dạy quy củ ngày mai sẽ tới thì hôm nay lại tới sớm, nhìn qua một lượt chỉ có Trang Phi là hành lễ, nhưng tập trung nhìn y thì liền nhíu mày, cảm thấy Trang Phi tuổi tác quá lớn, lại cho rằng trên mặt y chính là vết bớt hỏng, tuy rằng nhìn không phải xấu, nhưng cũng không xem là đẹp mắt được.

Nhưng sau một hồi kiểm tra giáo dưỡng, phát hiện Trang Phi lễ nghi quy củ rất xuất sắc, cho dù có là đại a đầu được mọi người bồi dưỡng thì cũng chưa chắc có thể chu toàn mọi thứ còn mang theo khí chất cùng thái độ như vậy. Ma ma cân nhắc một phen, thầm nghĩ dung mạo không xuất sắc càng tốt, đưa đến chỗ kia càng ổn thỏa.

Gật gật đầu, ma ma đối với Trang Phi nói, "Tiểu tử, tên của ngươi?"

"Hồi ma ma, tiểu nô tên là Trang Phi, là trang trong trang trọng, phi trong rõ ràng thị phi." Trang Phi thoả đáng đáp.

Tên này cũng không có cái gì phạm vào kỵ húy, ma ma lại gật đầu, "Rất tốt, quy củ của ngươi rất tốt, không cần phải dạy dỗ thêm cái gì, hôm nay ta sẽ phân phó cho ngươi đi làm tiểu thị của Vô Trần Công Tử, mọi chuyện ngươi làm đều phải cẩn thận, nếu bị trục xuất trở về, thì không phải được như hôm nay mà bình yên đi ra ngoài đâu."

"Ma ma, như vậy hình như không thỏa đáng?" Nha hoàn bên người Ma ma liền nói ngay, "Người này mới tới, nếu cứ như thế đem y đưa cho Vô Trần Công Tử, nếu Vô Trần Công Tử không cao hứng thì sao?"

Ma ma vẫy vẫy tay, bà làm nhiều năm như vậy, mắt nhìn người chưa từng lầm. Nói sao thì Vô Trần Công Tử kia, lần trước phát sinh chuyện như vậy, trực tiếp đánh chết tiểu thị bên người, hiện tại người cho đi phục vụ hắn thì có thể kéo dài mấy ngày? Tạm thời không có ai phù hợp để đưa đi, tiểu thị nơi khác cũng không dám đi hầu hạ hắn, cứ như thế này cũng không phải biện pháp.

Định lần này tặng người tới, bà đã tình trước sẽ giáo huấn quy củ một chút, rồi đưa người cho Vô Trần Công Tử tự mình chỉ điểm dạy dỗ, nhưng đấy cũng không phải là thượng sách. Hiện giờ Trang Phi tới, là tốt nhất.

Nha hoàn ngậm miệng, tựa hồ nhớ ra điều gì đó, cũng không dám lại lắm miệng.

"Tạ ma ma đề cử." Trang Phi đối với phát sinh này làm ra vẻ như không thấy, chỉ đối với ma ma cung kính khom người, nói, "Trang Phi chắc chắn sẽ hầu hạ cho công tử thật tốt, không làm ra chuyện sai lầm nào để ma ma phải xen vào một câu."

"Không cần. Đã đi chỗ Vô Trần Công Tử thì ngươi chính là người của Vô Trần Công Tử." Đây chính là đang nói không thể làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung, nếu không đừng hy vọng bọn họ sẽ giữ được cái mạng cho y. Ma ma nhìn Trang Phi hành lễ, lại nhìn tiếp xuống gương mặt Trang Phi, đột nhiên hiểu ra vì sao Trang Phi lại bị bán đến nơi này, liền để tâm mà bổ sung thêm một câu, "Tài hoa nguyệt Trường Phong Lâu không thể so với nơi khác, ngươi chính là người hầu, Vong Ưu Địa sẽ không dám vi phạm luật pháp của Đại Chu."

Người này thực sự rất khá. Tên tiểu thị kia có nhan sắc nhưng không chịu an phận làm tiểu thị, người này cũng là bởi vì nhan sắc tốt mới bị bán tới đây, quy củ y tốt lại không tuỳ tiện, nhất định là do bà chủ không muốn giữ người; trên người y cũng không có lấy nửa điểm vết thương, trên đường tất nhiên sẽ không chạy trốn, tính tình nhẫn nhục chịu đựng như thế; lại biết che lấp dung mạo, y đây là không muốn vào tiện tịch. Nếu như thế, sẽ không hoàn toàn lo về chuyện sau này, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn này sẽ an phận cực điểm!

Ma ma vừa lòng cực kỳ.

Ném lại ánh mắt, phía sau bà đi tới một nha hoàn nhị đẳng, đối với Trang Phi làm một cái hành lễ, mới nói, "Trang tiểu thị, xin theo ta."

Trang Phi lại lần nữa tạ ơn ma ma, rồi mới đi theo nha hoàn.

Cong lên khóe miệng, Trang Phi quả thực rất cảm tạ vị ma ma đã giao cho trọng trách này, quả nhiên trà trộn phố Hoa nhiều năm khiến con người ta trở thành một tay già đời, chỉ nhìn qua đồ vật này nọ một chút, là có thể đoán ra rất nhiều phương diện.

Cũng đáng để y tốn không ít công sức để đưa toàn bộ gia sản của nguyên chủ cho gã sai vặt dẫn đường, khiến gã nói qua tình hình nơi đây, vì thế y biết được vị tiểu thị của Vô Trần Công Tử này là bởi vì câu dẫn nhân vật lớn nên mới bị gậy côn đánh chết. Hừ, gậy côn, thật là cái từ quen thuộc, thân phận của vị đại nhân vật này không cần nói cũng biết. Nếu đã thế thì Trang Phi y đây sẽ nhận lấy vị trí này!

Vô Trần Công Tử, Trang Khinh Hồng.

Cao quý vô trần, lạnh như băng sương, dung nhan tuấn mỹ vô song, dáng người như trúc như tùng, khí chất như Thiên Sơn Tuyết Liên, tựa như không cho phép người khác thân cận, phảng phất như tiên nhân hạ phàm. Y biết Trang Khinh Hồng là được người khen ngợi như thế —— tuy rằng cái thanh danh này chỉ là ở bên trong giới quý tộc cùng Trường Phong Lâu, nhưng cũng đủ để không thể với tới được.

Theo lý thuyết với cái tính nết của Trang Khinh Hồng, thông thường rất dễ dàng đắc tội với người khác. Nhưng mà Trang Khinh Hồng lại có thể sừng sững không ngã, liền hiểu là do có vị Vương gia nào đó đứng phía sau. "Vô Trần Công Tử" mỹ danh truyền xa như vậy, nhưng tên thật của bản thân đều không lộ ra. Đây là để lại cơ hội còn có thể âm thầm thu thập chứng cứ, tuyệt không đơn giản.

Phải vì người như vậy mà chết, còn muốn chết có giá trị, tựa hồ đã xác định sẽ có chút khó khăn.

Cho nên, Trang Phi có chút gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy Trang Khinh Hồng, sau đó lại một lần nữa đàng hoàng mà đánh giá hắn, rồi thoả đáng từng bước một đạt tới mục đích của chính mình.

Dù sao thì với sức mạnh của khế ước, cũng chỉ có thể giúp y nhìn thấy đường đi của thế giới, tương đương với hướng dẫn tra cứu vô cùng thô sơ hoặc giống như cái đại cương tóm tắt giản lược, tính cách của những người này, tuy rằng có thể căn cứ vào những việc xảy ra mà suy đoán, nhưng mà con người trước nay đều thay đổi thất thường, Trang Phi sẽ không ngu ngốc như vậy, đem người qua đường đánh giá chỉ bằng một cái ấn tượng trong đầu.

Nha hoàn này cũng không trực tiếp đem Trang Phi đưa đến chỗ Trang Khinh Hồng. Mà đi vòng quanh tài hoa nguyệt Trường Phong Lâu để giới thiệu đại khái, đem nơi này chỉ dẫn cho Trang Phi, để y hiểu biết toàn bộ Trường Phong Lâu, rồi lại thuận tiện thay Trang Phi nhận y phục của tiểu thị, lại báo cho đầu bếp về thân phận của Trang Phi, đem những chuyện sau này Trang Phi cần làm giới thiệu qua, giới thiệu từng nhân vật cần tiếp xúc, báo qua về bảng giờ giấc của Trường Phong Lâu, cuối cùng mới đưa Trang Phi tới Vũ Tuyết Các, dẫn đường từ cổng lớn đến tiểu viện nơi ở của tiểu thị, sau đó phân phó Trang Phi rửa mặt và vào giờ Dậu đi sảnh chính mà bái kiến Trang Khinh Hồng.

Trang Phi tạ ơn tiểu nha hoàn, rồi đi vào phòng.

Rửa mặt xong, Trang Phi thay quần áo, tiểu thị là thuộc về cấp bậc tương đối cao trong nhóm tôi tớ, nên vật liệu may mặc so với thứ y vừa tròng vào người kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần, tuy rằng hình thức đơn giản không có gì đa dạng, nhưng ở cổ tay áo cùng cổ áo có ám văn, vừa tao nhã vừa vô cùng thoải mái.

Đến đúng thời gian, Trang Phi đi đến chính sảnh.

Ở ngoài chính sảnh đứng bốn vị thị vệ, Trang Phi thầm nói, xem ra tới thật không đúng lúc, vị Vương gia kia nhất định cũng ở bên trong. Trang Phi chưa đi tới cửa, đã bị thị vệ ngăn lại, chất vấn là người nào.

Thị vệ làm một phen động tác, hai người nói chuyện bên trong chính sảnh cũng nhìn lại đây.

Trang Phi ở bên ngoài đối với phương hướng Trang Khinh Hồng làm một cái đại lễ, giương giọng trả lời, "Tiểu nô là tiểu thị của công tử, đặc biệt tới bái kiến công tử."

Trang Khinh Hồng nhìn Tấn Vương rồi liếc mắt một cái, nhẹ giọng nói, "Xem ra là Hồng Lệ an bài tiểu thị mới cho ta." Tuy hắn nói không ít lời, nhưng lại cho người nghe một loại hương vị đạm mạc, tựa hồ mỗi một chữ đều dùng cùng loại âm điệu nói ra, có vẻ rất lạnh nhạt, xong rồi đối với Tấn Vương xin chỉ thị, "Cho y vào đi. Vương gia mị lực vô biên, vẫn mời thu hồi lại bớt, đừng đem tiểu thị câu dẫn đến không còn hồn phách, những kẻ không biết, còn tưởng là Trang Khinh Hồng ta khinh thường mạng người."

Tấn Vương chính là thích cái tính khí này của Trang Khinh Hồng, nghe thấy Trang Khinh Hồng nói hắn như vậy, cũng không có tức giận, bảo người cho Trang Phi vào.

Trang Phi cụp mi rũ mắt, bước đến trước mặt Trang Khinh Hồng, lại lần nữa làm ra một đại lễ quỳ lạy, "Tiểu thị Trang Phi, bái kiến công tử. Từ hôm nay sẽ bắt đầu hầu hạ công tử, giáo phường chỗ Xuân ma ma nói Trang Phi thô bỉ, vốn là muốn dạy dỗ một phen mới có thể tới phụng dưỡng công tử, nhưng thấy Trang Phi vẫn còn biết quy củ, cân nhắc thấy công tử không thể thiếu kẻ hầu, liền bảo Trang Phi đến đây." Nói xong lại vái một cái, quỳ trên mặt đất chờ đợi Trang Khinh Hồng lên tiếng.

"Ừ." Trang Khinh Hồng lên tiếng, rũ mi mắt nhìn Trang Phi rồi liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy tên này vô cùng thuận theo, trong lòng cũng tương đối vừa ý, cũng không bận tâm Tấn Vương ở một bên thưởng thức chén trà và xem diễn, gật đầu nói, "Tên của ngươi, chính là Xuân ma ma đặt cho ngươi sao?"

Giọng nói này quả thực như ngọc thạch trượt băng, tuy rằng quạnh quẽ, lại mang theo chút ý vị nói không rõ.

"Hồi công tử, đều không phải ạ. Trang Phi...... là tên thật của tiểu nô."

"Tên này thật đặc biệt." Trang Khinh Hồng gật gật đầu, cũng không bảo Trang Phi đứng lên, nhấp một miệng trà mới nói, "Ngươi đã nói sẽ theo hầu bổn công tử, vậy có biết từ hôm nay ngươi là nô của ai hay không?" Nếu bắt đầu tên này đã giao ra chi tiết thân phận, vậy cũng phải cho mình một chút phản ứng đi, làm cho tên này có cơ hội tốt để biểu hiện sự chân thành.

"Vâng, Trang Phi chắc chắn mọi chuyện lấy công tử làm đầu, tận tâm phụng dưỡng công tử. Trang Phi là nô của công tử." Trang Phi lại lần nữa dập đầu.

"Tiểu nô này cũng họ Trang," Tấn Vương đột nhiên mở miệng, "Vậy thì chính là cùng ngươi có duyên rồi." Đây là nói với Trang Khinh Hồng, cuối cùng nhìn về phía Trang Phi, "Ngươi ngẩng đầu cho bổn vương nhìn một cái xem."

Trang Phi đáp ứng vâng một tiếng, dựa theo lời của Tấn Vương, ngẩng đầu lên, nhưng gương mặt là hướng về phía Trang Khinh Hồng, một cái liếc mắt về phương hướng bên cạnh cũng không hề có, tầm mắt buông xuống có vẻ vô cùng nghe lời.

Tấn Vương gia nhìn thoáng qua liền mất đi hứng thú, diện mạo thực không tồi, ngũ quan tinh xảo làn da trắng nõn, nhưng có Khinh Hồng ở đây, cũng không tính tuyệt sắc. Trang Khinh Hồng cũng nhìn thoáng qua, y nhớ rõ diện mạo của tiểu nô kia rất bình phàm, không phải là cái dạng thanh lệ này.

"Cũng quy củ ra trò, ngươi lui xuống đi." Tấn Vương đuổi Trang Phi đi.

Trang Phi hành lễ, rồi lui ra ngoài, trong lòng đã khẳng định ký ức của Trang Khinh Hồng có ấn tượng về một người tên "Trang Phi", tuy rằng khẳng định ấn tượng không sâu, vì hiện tại cũng không nhận ra được y. Bất quá Trang Phi đã rất vừa lòng, chuyện này có thể dùng để tính toán, có giá trị lợi dụng, lấy được thành quả là lớn hay nhỏ còn phải chờ xem thời cơ vạch trần.

Trước mắt, chỉ có nhiệm vụ.

Trang Khinh Hồng có thật tâm hay không thật tâm tín nhiệm y, thì cũng không quan trọng, y cũng không có thế lực để đi giúp Trang Khinh Hồng làm chứng cứ, hiện tại thứ y phải đạt được là, sự trọng dụng của Trang Khinh Hồng.

🥀HOÀN CHƯƠNG 3🥀