Chương 4

Vong Ưu Địa, là phố Hoa lớn nhất vương triều Đại Chu, cũng là liễu quán thanh lâu hợp pháp duy nhất, chỉ một cái phố Hoa đã chiếm cứ hơn ba trăm dặm, phồn hoa vô cùng, hình thành phong cảnh độc đáo.

Nhưng không phải không khí phố Hoa nào cũng đều da^ʍ – loạn bất kham, chỉ có những kỹ viện hạ đẳng nhất mới có thể hoàn toàn giao dịch về thể xác, những nơi đó không xứng xưng là nơi phong nguyệt. Vong Ưu Địa, ban ngày cũng có thể tới, phẩm trà nấu rượu, chơi cờ luận kiếm, ngắm hoa vẽ tranh...... phong lưu thanh lịch tao nhã.

Bên trong phố Hoa có Tam Đại Lâu là nổi danh nhất, trong đó hai nơi là thanh lâu —— khuynh tâm Nhu Thủy Các cùng ôn nhu Bích Khê Lâu, trong đó nữ tử tài tình dung mạo xuất chúng vô số, tòa lâu thứ ba là nơi duy nhất có nam phong quán, tài hoa nguyệt Trường Phong Lâu cũng rất nổi tiếng thiên hạ. Nếu bàn thêm nữa, thì tài hoa nguyệt Trường Phong Lâu so về mọi mặt đều xa hoa hơn hai tòa thanh lâu kia, gần như có dấu hiệu trở thành lão đại Long Đầu, bởi vì so với nữ tử, nam tử tầm mắt càng thêm cao xa, lòng dạ càng rộng lớn, sau khi bồi dưỡng xong thì danh tiếng đều tốt hơn nhiều so với nữ tử, càng sẽ không dây dây dưa dưa, cũng sẽ không mang thai tạo ra những nỗi lo về các mối liên hệ sau này. Hơn nữa nữ tử thoa son phấn nhiều, hơi thở trở nên nồng hậu, có vẻ tục tằng. Nam phong tuy rằng được tiếp thu rộng rãi, nhưng đa số có người vẫn thích cùng nữ tử trải qua một đêm xuân, nên hai thanh lâu kia vẫn còn cố gắng truy đuổi, tận hết sức lực, mục tiêu là trở thành đệ nhất lâu.

Ở Trường Phong Lâu cấp bậc rất nghiêm ngặt, cho dù là tiểu quan / cô nương tiếp khách hoặc là tôi tớ hầu hạ đều phải có phẩm cấp, phẩm cấp càng cao, hưởng thụ đặc quyền càng lớn.

Bởi vì phẩm cấp bất đồng, nhân số hầu hạ, phô trương cũng sẽ bất đồng.

Trang Khinh Hồng cũng không phải tiểu quan, cho nên dù địa vị có cao cả, cũng không thể dùng nhiều người để hầu hạ, bên người chỉ có thể có một vị tiểu thị, nhưng mà lại có vô số nô bộc chạy vặt, vẫy tay là lập tức tới.

Tuy rằng cái danh "tiểu thị" nghe rất tầm thường, nhưng thực ra lại là nhất đẳng, trừ bỏ Trang Khinh Hồng, cũng chỉ có hoa khôi được cho phép có ba vị tiểu thị bên người, còn các tiểu quan khác bao gồm đầu bảng hồng quan đều không xứng dùng hạ nhân có cấp bậc tiểu thị.

Trang Phi có thể ngay từ đầu đã đạt được vị trí tiểu thị, vẫn do Trường Phong Lâu thuận tiện muốn đưa cho Trang Khinh Hồng, làm lễ vật mà thôi.

Chuyện mà tiểu thị phải làm, kỳ thật cùng gã sai vặt và nha đầu bên người cũng không khác biệt lắm, phụ trách chính là các loại ăn uống và sinh hoạt thường ngày, cũng phải cùng theo xuất hành, nói chung là hết thảy mọi việc, những việc mất công tốn sức sẽ có một đống nô bộc đẳng cấp thấp làm, không cần tiểu thị động thủ, những gì tiểu thị làm thường là mấy chuyện cần thiết phải phí tâm tư, nên cũng không nhất thiết phải có sức lực, so với những việc mà "Trang Phi" trước kia từng làm thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Bất quá bởi vì Trang Khinh Hồng không phải tiểu quan, cho nên y chỉ có một vị tôi tớ, bọn tiểu quan thường có mấy tiểu tỳ nhị đẳng, có một đống tiểu tỳ tam đẳng phô trương, nhưng y thì không có.

Như vậy vừa lúc, bất kể có xảy ra tình huống gì thì Trang Khinh Hồng cũng không có lựa chọn khác, chỉ có thể dùng y.

Trang Phi dậy rất sớm, sau khi chuẩn bị tốt cho chính mình, thì canh thời gian không sai biệt, đi gõ cửa phòng ngủ của Trang Kinh Hồng, nhẹ giọng hỏi, "Công tử, có thể tỉnh rồi."

Bên trong lên tiếng, Trang Phi liền đẩy cửa đi vào, tay chân nhẹ nhàng đem đồ dùng rửa mặt đặt ở gian ngoài, xoay người đóng cửa, sau đó bước vòng qua bình phong đi vào trong phòng, Trang Khinh Hồng đã đứng lên, Trang Phi sắc mặt bình tĩnh, đi từng bước không hề gấp gáp nhưng rất nhanh đã đến trước giường của Trang Kinh Hồng, thái độ vô cùng tự nhiên, "Trang Phi hầu hạ công tử mặc y phục."

Trang Khinh Hồng cự tuyệt, Trang Phi cũng không kiên trì, làm việc, y chưa bao giờ thiếu tính kiên nhẫn, cuộc sống không hề lưu động trong bóng tối, đã đem y rèn luyện, có lẽ nói là tra tấn thì càng thích hợp hơn——y cái gì cũng đều có thể thừa nhận, bởi vì y không có sự lựa chọn khác.

Hầu hạ Trang Khinh Hồng rửa mặt súc miệng, thái độ Trang Phi vẫn là trước sau như một rất thoả đáng, thấy Trang Khinh Hồng ngồi ở trước gương trang điểm, mới tiến lên phía trước, trưng cầu ý kiến với Trang Khinh Hồng, "Trang Phi hầu hạ công tử vấn tóc."

Làm người ta không thể tìm ra một chút sai lầm, nên cũng không thể tức giận, Trang Khinh Hồng nhìn thoáng qua Trang Phi, lần này lại không cự tuyệt, "Dùng bạch ngọc trâm vấn một chút là được rồi."

Trang Phi âm thầm thở ra một hơi, thật cẩn thận thay Trang Khinh Hồng vấn tóc, cuối cùng hắn cũng không cự tuyệt y nữa, vấn tóc cho nam tử, tuy không rườm rà giống nữ tử, nhưng kiểu tóc vẫn không ít, Trang Phi cũng không thể biết hết, chỉ có thể dùng dây tơ lụa cột toàn bộ tóc Trang Khinh Hồng lên, sau đó cầm bạch ngọc trâm rồi thì...có chút ngây người —— này nên trâm như thế nào?

Trang Khinh Hồng thấy vậy, không khỏi có chút bật cười, rút bạch ngọc trâm từ trong tay Trang Phi, nhìn gương đồng rồi đưa tay lên đầu sờ một chút, lắc lắc đầu thả tay xuống.

Không xong! Y thế nhưng bỏ qua chuyện quan trọng như thế!

Thời điểm mà "Trang Phi" chết cũng không quá nhược quán (chàng trai 20 tuổi sẽ làm lễ đội mũ), hơn nữa hồi trước là nô bộc cấp thấp, chỉ biết cột đơn giản như vậy, sau lại làm tiểu quan, cũng có nô tỳ hầu hạ. Cho nên Trang Phi căn bản sẽ không biết vấn tóc.

"!" Trang Phi phục hồi tinh thần, cũng không dám xem thần sắc Trang Khinh Hồng, kiệt lực bảo trì bình tĩnh, thong dong quỳ xuống, "Công tử thứ tội, Trang Phi, không biết vấn tóc." Nhưng thần sắc thấp thỏm vẫn có một chút lộ ra ngoài, có thể nào trầm ổn được chứ, mười lăm tuổi nô tịch, bị bán tới phố Hoa, trong lòng có hoảng sợ mới là bình thường.

Nhìn Trang Phi đầu buông xuống, lộ ra một đoạn cổ trắng tinh, Trang Khinh Hồng trong lòng vừa động, dù sao có một tiểu thị là chuyện không thể tránh được, thà là lưu kẻ khiến chính mình nhìn thuận mắt. Hồng Lệ dù sao cũng sẽ không hoàn toàn tín nhiệm hắn, thừa dịp cơ hội này thăm dò tiểu thị một chút, đem tâm của y chặt chẽ chộp vào lòng bàn tay, làm cho y không thể bay khỏi tay mình.

Tưởng tượng như vậy, Trang Khinh Hồng không nói lời nào, cũng không định làm người tốt nên vẫn để Trang Phi quỳ tiếp trên mặt đất dày vò một phen, cho đến khi cảm thấy đã đủ, mới mở miệng nói, "Nga? Trước đây ngươi hầu hạ ở nơi nào? Sao chuyện vấn tóc đơn giản như vậy cũng không làm được?"

"Trang Phi mới trở thành nô, trước ở chỗ chủ cũ tuy rằng quy củ nghiêm ngặt, nhưng Trang Phi chỉ làm việc nặng, chưa từng vấn tóc cho chủ tử."

"Một khi đã như vậy, ngươi vì sao chủ động muốn làm?" Trang Khinh Hồng cũng không tính toán nhẹ nhàng bỏ qua, đối với Trang Phi lại vừa lòng hai phần, nếu Trang Phi đã bị đưa tới nơi này, vậy hắn muốn hiểu thêm về tên tiểu thị này, tự nhiên sẽ hỏi thêm một câu.

Đương nhiên, trong phố Hoa này nô bộc quá nhiều, không ít người là do kẻ buôn người bán tới, muốn hiểu một người ở đây đến tận gốc rễ cũng không có khả năng, bất quá cũng không cần để tâm nhiều đến quá khứ, bởi vì đã là nô ở phố Hoa thì chẳng thể bước chân ra ngoài lần nào nữa. Đây gọi là, "Chuyện cũ trước kia, tất cả là khói, bước vào Vong Ưu, gió thổi tất tan." Nô bộc vừa mới mua so với các nô bộc khác thì đơn giản sạch sẽ hơn nhiều, nếu có thể thu phục, cũng có thể coi như tâm phúc mà dùng.

"Công tử......" Trang Phi nhìn Trang Khinh Hồng liếc mắt một cái, hạ quyết tâm nói, "Bởi vì Trang Phi không muốn bị công tử đuổi đi, vào phố Hoa sẽ không còn đường rút lui nữa, Trang Phi tuy rằng ngu dốt, nhưng vẫn biết nơi này là phố Hoa, có rất nhiều phương pháp khiến Trang Phi cam chịu từ nô nhập tiện, Trang Phi thật không muốn!"

Trang Phi khấu đầu với Trang Khinh Hồng một cái, "Trang Phi ở nhà chủ cũ, bởi vì...... bởi vì nhan sắc, mà bị các người hầu khác xa lánh nghị luận, bị bà chủ ghét bỏ, rồi bị bán đến phố Hoa, Trang Phi biết đại danh của công tử, chỉ xin công tử có thể bảo toàn Trang Phi, Trang Phi chỉ muốn làm tiểu thị của công tử, hầu hạ công tử chu toàn."

Trang Khinh Hồng ánh mắt phai nhạt đi, âm thanh lạnh lùng nói, "Ngươi muốn ta che chở ngươi, chỉ cần như vậy liền vì ta vào sinh ra tử, ta nên vì vậy mà cảm động sao? Ngươi là ai mà dám cùng ta nói điều kiện? Ngươi cũng biết ngươi là nô, ta là chủ, vậy thì ngươi vì ta mà chết là đương nhiên. Ngươi không có tư cách cùng ta ra giao dịch."

Trang Phi quỳ rạp trên mặt đất, "Trang Phi không có ý này. Mạng của Trang Phi là của công tử, cam nguyện đi theo làm tùy tùng vì công tử, chỉ là muốn trước khi mệnh tiện của Trang Phi phát huy tác dụng, trước khi mất đi giá trị, có thể để cho chính mình sống thêm thư thái một chút là tốt rồi."

Lời nói đến chỗ này, lại không thể nói tiếp. Hai người đều lâm vào trầm mặc.

Ở phố Hoa, nói là tuân thủ pháp luật, nhưng nơi nào có công bằng chứ? Thân là nô bộc, tùy thời đều sẽ lâm vào khốn cảnh, tỷ như thân bệnh hoạn nặng, đắc tội khách nhân, đều là chuyện chính mình không có biện pháp giải quyết, lúc này Hoa lâu lại ra mặt, không muốn chịu tội phải tự động đem hộ tịch nhập tiện, lúc đó sẽ bị người khác chà đạp. Thậm chí dù không hề xảy ra chuyện gì, cũng có thể "gây nên" cho xảy ra chuyện đúng không? Nô bộc, có quyền gì để nói. Những gì Hoa lâu phải làm, chính là ra vẻ đạo mạo, ban ân cho ngươi, ngươi như mọi lần đều phải mang ơn đội nghĩa...... hạ thấp chính mình.

Và, chờ khi ngươi làm tiểu quan tiếp khách, chỉ cần nhan sắc tốt một chút, chịu hướng lên trên mà bò, như vậy sinh hoạt sẽ tốt hơn khi còn là nô bộc rất nhiều, sẽ có rất nhiều người tiêu tiền mà tới vì muốn cùng ngươi một lần trải qua đêm xuân, lại hướng lên trên bò tiếp, có khả năng sẽ không ít người mê luyến ngươi, nhưng mà trong việc này, có ai lại thiệt lòng mà yêu ngươi chứ? Ai sẽ chịu vì ngươi, tan hết gia tài mà chuộc ngươi? Ai lại không sợ ngôn luận người đời, cùng người phố Hoa bên nhau lâu dài?

Đây là bi ai của người tầng dưới chót.

Cố gắng cho chính mình có khả năng sống càng thêm thư thái một chút sao? Cùng hắn giống nhau biết bao, nhưng lại cỡ nào tuyệt nhiên ngược lại? Trang Khinh Hồng rũ xuống đôi mắt, nhìn người đang nằm rạp dưới đất Trang Phi, trong lòng hiện ra một loại cảm xúc phức tạp, một người như vậy, hắn nên giữ ở bên người sao? Có thể nguy hiểm hay không...... Chuyện đã như vậy thì hắn cũng không muốn tự hỏi thêm gì nữa, Trang Khinh Hồng gợi lên khóe miệng, hắn muốn giữ y lại.

Nếu, dám vi phạm lời hắn đã nói ngày hôm nay dù là một chút, thì hắn sẽ đích thân huỷ hoại y, làm y sống không bằng chết.

"Đứng lên đi." Trang Khinh Hồng không nhìn Trang Phi nữa, "Hôm nay ăn mặc mộc mạc, không cần trâm cài cũng tốt, vấn tóc như vậy nhìn lại thật ra có tinh thần hơn rất nhiều."

"Tạ công tử." Trang Phi dập đầu đứng dậy, "Công tử không chê Trang Phi thô bỉ, Trang Phi lại không dám đắc ý. Thỉnh công tử ra sảnh ngoài dùng bữa."

Trang Khinh Hồng vừa lòng gật đầu, nghe hiểu tiếng lóng của Trang Phi, biết Trang Phi sẽ không làm ra chuyện phát sinh lần thứ hai như ngày hôm nay thêm nữa. Thật cao hứng vì lần này tiểu thị thông minh thức thời, bớt đi cho hắn không ít phiền phức

Trang Phi lau lau cái trán, tuy rằng nguy hiểm nhưng thu hoạch không ít, lại một lần biểu đạt trung tâm, hiện giờ đối với Trang Khinh Hồng nói ra suy nghĩ thẳng thắn của chính mình, mặc kệ hắn có tin hay là không, cuối cùng cũng coi như có thể thành lập một loại quan hệ khá khẩm hơn một chút so với quan hệ xa cách giữa "chủ mới và người hầu mới", ít nhất......đã đáp ứng cho y mỗi ngày đều đến vấn tóc không phải sao?

Tuy những việc này đều rất nhỏ, nhưng dù một việc y cũng sẽ không bỏ qua.

Tới sảnh ngoài, cơm đã dọn xong, chính là dạng món ăn nhị tam tứ, một phần thịt hun khói làm thành hai món đồ ăn nóng, ba món đồ ăn lạnh, bốn món canh, đều thuộc về loại ít tinh bột, thêm một phần cháo cá nấu từ gạo tẻ bích và cá thát lát.

Vũ Tuyết Các mặc dù có phòng bếp riêng, nhưng vào ngày thường cũng sẽ không đúng lúc mà đưa cơm như thế này, bởi vì phòng bếp cũng không biết khi nào thì người sẽ tỉnh dậy, thông thường là Trang Khinh Hồng muốn ăn, thì lệnh người hầu đi báo phòng bếp nhỏ, làm xong rồi đưa lại đây.

Trang Phi hầu hạ Trang Khinh Hồng ngồi xuống, Trang Khinh Hồng không hỏi nguyên do, chỉ sau khi ăn xong thì khen Trang Phi một câu, "Ngươi làm thực không tồi." Chuyện như vậy, nhất định là Trang Phi đã phân phó trước với phòng bếp, cho nên mới gõ cửa gọi y dậy, chuẩn bị mọi thứ chu đáo thế này, so với những tên tiểu thị khác, cũng lanh lợi không ít.

Đồ ăn được đem xuống, Trang Phi liền đi theo hầu hạ bên người Trang Khinh Hồng, Trang Khinh Hồng cũng không cự tuyệt.

🥀HOÀN CHƯƠNG 4🥀