Chương 42: Vĩnh Thành và các khu vực khác phản ứng (2)

Chạy nhanh gọi điện thoại cho ông chủ, xin từ chức, phải từ chức ngay!

Đời này ông sẽ không bao giờ chiên gà rán nữa, phỏng chừng về sau nhìn thấy dầu đều phải gặp chấn thương tâm lý.

Điện thoại mới vừa kết nối, ông chủ bên đầu dây kia lên tiếng trước: “Tiểu Mã a, người trên đó có phải là chú hay không a? Cửa hàng chúng ta tạm ngừng kinh doanh 2 ngày, chú khỏi cần tới đi làm, dù người đó là chú, chú cũng không thể được nói ra có biết hay không, bằng không về sau tiệm gà rán nhà tôi không ai dám tới ăn nữa.”

Tiểu Mã: “……”

Tới lúc này rồi mà ông còn nhớ thương sinh ý tiệm gà rán quỷ quái đó của ông hay sao? Nói không chừng mạt thế tới thật đó, sinh tồn đều thành vấn đề, còn nghĩ chuyện mở cửa hàng kinh doanh!

Tiểu Mã cạn lời mà tắt điện thoại, lại nhận được cuộc gọi từ người bạn: “Mã ca, anh nghĩ sao, nghĩ kỹ muốn làm gì hay chưa?”

Tiểu Mã nhìn nhìn chỗ mình đang ở: “Ba mẹ anh đều ở nông thôn đâu, nhà vừa cũ vừa xập xệ, đẩy một phát là đổ, cũng không phòng được gì, anh chuẩn bị đón bọn họ đến ở chung.”

Nhà anh tuy hơi nhỏ, nhưng cửa chống trộm vẫn khá cứng, phòng tang thi vẫn được.

Hơn nữa vừa lúc có 3 phòng, một phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng vệ sinh, đến lúc đó anh cùng ba mẹ, ba người mỗi người một phòng cách ly trong từng không gian khác nhau sẽ an toàn hơn.

Người bạn nói: “Nhưng mật độ dân cư ở Vĩnh Thành rất đông, vạn nhất thực sự có tang thi, chạy cũng không biết nên chạy đi nơi nào. Không phải trong phim đều chiếu như vậy sao? Lúc yang thi bùng nổ, trong thành phố chính là máy xay thịt, mọi người đều là hướng ngoài thành chạy trốn.”

Tiểu Mã ngồi dựa ở bên cửa sổ, sờ sờ trái tim nhỏ còn đang nhảy thình thịch: “Chuyện này anh cảm thấy không cần lo lắng, chính phủ không phải ngốc, bọn họ hẳn là sẽ áp dụng biện pháp chuẩn bị, anh cảm thấy đến lúc đó khả năng trong thành phố ngược lại càng an toàn. Bên ngoài thành phố, đất rộng người ít, phát sinh chuyện gì, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, có khi người khác đem cậu lộng chết cũng không ai biết đâu.”

Người bạn run rẩy lên: “Càng nói càng dọa người, để em suy ngẫm lại xem có nên đón người nhà tới ở chung không.”

“Đúng vậy, ngẫm lại đi, hảo hảo ngẫm lại, anh đoán cũng không nhất định đúng.”

Các cuộc thảo luận giống vậy phát sinh khắp mọi nơi, ở mỗi hộ gia đình trong Vĩnh Thành.

“Ngày mai xin nghỉ đi, đừng đi trường học, trường học của con, mênh mông tất cả đều là tang thi, quá dọa người.”

“Mẹ, chuyện đó không nhất định sẽ xảy ra.”

“Con gái à, con nghe lời mẹ con đi mà, nếu chuyện đó thật sự xảy ra, trường học chính là địa ngục, người lớn đều không nhất định có thể chạy thoát, đừng nói là đám con nít mấy đứa.

……

“Ngày mốt chính là ngày phẫu thuật của ba tôi, phải làm sao bây giờ a? Thật vất vả mới chờ tới lượt.”

“Nhìn nhìn lại đi, nhìn xem chính phủ có động tác gì hay không, nhìn xem bệnh viện có thể điều chỉnh hay không.”

……

“Chúng ta còn đi du lịch nữa hay không?”

“Vẫn là hoãn lại đi.”

……

“Vợ ơi, ngày dự sinh của em nằm trong mấy ngày này rồi, làm sao bây giờ a!”

“Em còn chưa hoảng anh hoảng cái gì hả! Gọi điện thoại hỏi bệnh viện một chút, có thể trợ sản hay không, ngày mai đi đẻ liền.”

“Nhưng lỡ đẻ sớm cũng có chuyện thì sao, lúc vừa đẻ ra là người, đợi tới ngày mốt con biến dị thành tang thi thì làm sao bây giờ?”

Bà vợ trầm mặc: “Vậy thì, hoãn một chút, chịu đựng quá ngày mốt rồi tính.”

“Nhưng lỡ như con biến dị trong bụng em, rồi con cắn bụng em thì làm sao bây giờ?”

Bà vợ lại lần nữa trầm mặc, sau đó cầm một quả táo chọi vô đầu thằng chồng chết tiệt: “Có thể nói chuyện gì may mắn chút hay không hả? Không biết nói thì câm cái miệng thúi của anh lại, cút cút cútttt!”

……

Không chỉ có người Vĩnh Thành ngủ không yên, đoạn phim màn trời được chia sẻ trên mạng, thành phố khác cũng bùng nổ.

“Đoạn phim này là thiệt hay giả vậy?”

“Đoạn phim nào? Đoạn phim đề cập vấn đề quá máu me, bị xóa?”

“Cũng may tôi có dự kiến trước đã download về, đoạn phim nói là tang thi muốn tới.”

“San San, cô thu dọn đồ đạc làm gì a?”

“Tôi phải về nhà, ở Vĩnh Thành chỉ có một mình bà nội, tôi không yên tâm.”

“Chuyện này hình như sẽ xảy ra trên toàn thế giới đi? Vì sao màn trời lại chỉ ở Vĩnh Thành mới thấy được, người thủ đô chúng tôi không phục nha!”

“Giả, tuyệt đối là giả!”

“Tận thế cũng khá tốt, chỉ cần không biến thành tang thi, còn không phải sướиɠ lên mây? Muốn làm gì thì làm đó, về sau đều không cần đi làm!”

Lúc mọi người ở các nơi hoặc kinh hoảng hoặc hưng phấn hoặc suy đoán, chính phủ ở các nơi triệu tập hội nghị khẩn cấp, đem đoạn phim lăn qua lộn lại mà nghiên cứu, nhưng mà lại chậm chạp không ra quyết định được.