Chương 41: Vĩnh Thành và các khu vực khác phản ứng (1)

Trong lúc mọi người nghị luận kịch liệt, đoạn phim trên màn trời cũng tới hồi kết thúc.

【 Được rồi, nội dung đoạn phim kỳ này chỉ có nhiêu đây thôi, kỳ sau chúng ta sẽ nói về nhược điểm và sự tiến hóa của tang thi, cùng với sự xuất hiện của dị năng giả. 】

【 nếu cảm thấy đoạn phim có thể trợ giúp đến mọi người, thỉnh nhấn thích và tặng hoa hoa duy trì một chút. Nhấn thích càng nhiều, kỳ sau sẽ tới càng nhanh. 】

Màn trời dần dần tối sầm đi xuống, bầu trời đêm một lần nữa khôi phục, từng màn hình nhỏ xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Tuy rằng rất nhiều người vẫn không tin màn trời, nhưng nghĩ đến nhấn thích càng nhiều kỳ sau tới càng nhanh, vẫn là nhấn thích tặng hoa.

Đồng dạng màn hình cũng xuất hiện ở trước mặt Đàm Phong.

Anh đứng ở trên ban công xem xong hết toàn bộ màn trời, tâm tình có chút phức tạp.

Mới vừa trọng sinh trở về, anh rất chờ mong mạt thế đã đến, trật tự xã hội sụp đổ, có chút kẻ xấu xí sẽ biến thành chó nhà có tang, anh có thể như mèo vờn chuột, đùa bỡn trả thù bọn họ.

Khi màn trời vừa xuất hiện, anh chỉ cảm thấy đoạn phim báo trước này chỉ làm điều thừa xen vào việc người khác.

Nhưng mà hình ảnh trên màn trời quá thảm thiết, quá thảm khốc làm người không dám nhìn.

Sinh mệnh, hạnh phúc, hy vọng về tương lai, chờ mong của quá nhiều người, tất cả đều bị trận tai nạn này hủy diệt, đây là một hồi hạo kiếp của toàn nhân loại.

Mà hiện tại, có người nhắc nhở trước cho mọi người về chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, như vậy rất nhiều chuyện là có thể ngăn cản, nhân loại sẽ có cơ hội dùng tổn thất nhỏ nhất, để vượt qua trận hạo kiếp này.

Tựa hồ cũng là một chuyện không tồi.

Chỉ là……

“Cô thật sự có thể cứu nhiều người như vậy sao?”

Vận mệnh toàn bộ thế giới tuyệt đối không dễ dàng nghịch chuyển như vậy, rốt cuộc màn trời này có thể mang đến thay đổi bao lớn, ai cũng không xác định được.

Đàm Phong nhìn màn hình nhỏ trước mặt, rốt cuộc trước khi nó biến mất, anh nhấn thích, cũng tặng một đóa hoa.

Trên màn hình xuất hiện một gương mặt tươi cười thật lớn, tiếp theo màn hình biến mất.

Đứng ở ban công trên lầu cao, xung quanh lập tức an tĩnh lại, nhưng nhìn ra xa là có thể phát hiện, thành phố này đều không bình tĩnh chút nào.

Vô luận là cao ốc building hay là nhà dân tương đối thấp bé, ngọn đèn dầu ở từng nhà từng nhà một được thắp sáng lên, cuối cùng hơn phân nửa thành phố đều như bừng tỉnh lại giữa đêm đen.

Nhà kế bên Đàm Phong cùng trên lầu dưới lầu đều có động tĩnh, đó là từng tiếng thảo luận kịch liệt, mọi người đang thảo luận rốt cuộc có nên tin những điều màn trời vừa nói hay không.

Đàm Phong không có cẩn thận đi nghe, mà là trở về phòng thay đổi quần áo, ra cửa, sau khi anh trọng sinh trở về đã đặt mua v·ũ kh·í, vốn dĩ mai đi lấy cũng không muộn, nhưng hiện tại, vẫn nên sớm một chút lấy về tới tương đối ổn thỏa.

……

“Mặc kệ rốt cuộc có phải sự thật hay không, dù sao thà rằng tin là có, không thể không tin!”

Một gia đình nào đó, một đôi ba mẹ trung niên, một đôi vợ chồng trẻ, và một em bé, đều tập trung trong phòng khách.

Các người lớn trong nhà chém đinh chặt sắt nói: “Ngày mai, mọi người đều về cơ quan xin nghỉ ngay, sau đó đi mua chút đồ ăn đặt ở trong nhà, lại chuẩn bị vài món đồ phòng thân, buổi sáng ngày kia, tất cả chúng ta mỗi người phải đợi trong một phòng riêng, khóa trái toàn bộ cửa sổ và cửa phòng.”

“Còn bảo bảo thì sao?”

Người mẹ trẻ tuổi ôm đứa con, đôi mắt hồng hồng mà hỏi.

“Cũng cần thiết phải cách ly, ai cũng không biết, bên trong chúng ta có người biến dị hay không.” Vẻ mặt cha chồng rất nghiêm túc, “Sau khi chúng ta tỉnh lại, phải xác định chính mình không có việc gì, mới đi tìm bảo bảo.”

Người mẹ trẻ gật gật đầu, không bỏ được ôm đứa con của mình, anh chồng an ủi mà ôm cô.

Trong màn trời vừa rồi, hình ảnh khi người mẹ hôn mê trong lúc đang tắm con, đứa bé bị chìm vào trong nước, chính là nhà bọn họ.

Hình ảnh đó quá kinh khủng và quá chân thật, làm lòng bàn chân bọn họ phát lạnh, người mẹ trẻ thiếu chút nữa kích động đến nỗi hôn mê bất tỉnh, sau đó cô cứ ôm bảo bảo không buông tay, đến bây giờ còn không có bình tĩnh lại được.

Cũng bởi vì hình ảnh này từng xuất hiện trên màn trời, cả nhà bọn họ đối với những chuyện sắp xảy ra mà màn trời nói, họ rất tin tưởng, cũng nghiêm túc đối đãi.

Chú đầu bếp chiên gà bi thảm kia, lúc này chú đang ngồi bệt trên ban công chất đầy tạp vật nhỏ hẹp, một hồi lâu, bị gió lạnh thổi qua, rốt cuộc chú giật mình tỉnh táo lại.

Chạy nhanh sờ sờ mặt mình, phát hiện vẫn hoàn hảo, còn chưa bị chiên giòn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

“Quả thực y như nằm mơ vậy, mà còn là cơn ác mộng khủng khϊếp nhất!”