Chương 43: Vĩnh Thành và các khu vực khác phản ứng (3)

Mãi cho đến trời sáng, người dân Vĩnh Thành và người dân các thành phố khác ngẩng đầu chờ đợi mãi, cũng không được tin tức từ mặt trên đưa xuống.

Thậm chí chính phủ nơi nào đó dùng tài khoản chính thức của mình đưa ra bác bỏ tin đồn.

“Chính phủ có ý tứ gì a, mặc kệ không quản sao? Cái gì đều không làm sao?”

“Này còn không rõ nữa sao, ý tứ chính là đoạn phim kia chính là giả nha!”

“Vậy cũng phải ra thông báo chính thức bác bỏ tin đồn a, làm hại mọi người hoảng sợ.”

Chính phủ không thanh minh, người dân Vĩnh Thành khẩn trương hề hề không biết nên làm cái gì bây giờ.

Chỉ có những người ý chí kiên định, đặc biệt nhát gan, thà rằng tin là có, khi nhìn thấy hình ảnh mình ở trên màn trời, lén lút chuẩn bị lên.

Nên truân lương thì truân lương, nên trữ nước thì trữ nước, trong nhà nhiều mua chút dao gọt hoa quả, côn sắt, búa, dây thừng gì đó, gia cố lại cửa sổ.

Còn có những người bình thường lười vận động, thể lực bằng không, chạy hai bước đều suyễn, lúc này như người bệnh đang hấp hối, lâm thời ôm chân Phật mà rèn luyện vận động lên, các máy chạy bộ và thiết bị tập thể dục ở Vĩnh Thành toàn bộ bán cháy hàng.

Ngoài ra, các trung tâm mua sắm, siêu thị, chợ bán sỉ tại Vĩnh Thành đều sắp bị người chen lấn thở không nổi.

Những người khác tuy rằng còn đang do dự, lắc lư không chừng, nhưng số lượng người đi làm đi học xác thật ít đi rất nhiều, ít nhất một nửa người dân trong thành phố đều xin nghỉ.

Mà phản ứng này, tự nhiên bị người thành phố khác cười nhạo.

Đàm Phong chờ tới hừng đông, rốt cuộc chờ được cây đao của mình.

Ông chủ ôm một cây nỏ ra tới: “Cầm cho tốt, cái này làm hơi gấp, bất quá không ảnh hưởng việc sử dụng, cậu chú ý một chút, mấy thứ này đều là đồ vật chịu quản chế, nếu như bị bắt được, tịch thu trong một giây.”

Đàm Phong rút đao ra, ánh sáng phản quang chiếu rọi trên mặt anh, một cây đao dài, một cây đao ngắn, chất lượng đều thực không tồi. Anh vừa lòng mà thu hồi, lại kiểm tra cây nỏ một chút mới nói: “Đa tạ.”

Ông chủ nâng nâng cằm: “Sao hả, cậu cũng tin tưởng màn trời a.”

Đàm Phong cẩn thận bọc đao lại: “Lo trước khỏi hoạ.”

“Vậy cậu có định đón người nhà tới ở chung không, mọi người ở bên nhau, có chuyện gì cũng dễ chiếu ứng. Cũng không đúng, nhà cậu ở thủ đô mà, chẳng lẽ cậu định về thủ đô à?”

Nhắc tới người nhà, vẻ mặt Đàm Phong lạnh lùng, bất quá gương mặt anh vốn luôn bình tĩnh, bởi vậy người khác cũng nhìn không ra điều gì.

Anh hỏi: “Anh tính thế nào?”

Ông chủ nói: “Đúng lúc nhân lúc này cơ hội này, cho mình nghỉ phép một thời gian, đi thủ đô thăm người thân.”

Anh hạ giọng nói: “Anh đừng nhìn Chính phủ còn không có động tĩnh gì, nhưng thủ đô bên kia ấy à, tuyệt đối đã có người lén lút hành động, toàn bộ hệ thống phòng ngự ở thủ đô, sẽ được thăng cấp chỉ trong một đêm, cậu có tin hay không.”

Đàm Phong thuận miệng lên tiếng.

Phòng ngự ở thủ đô khẳng định thăng cấp, mặc dù là kiếp trước, chưa hề chuẩn bị gì hết, bên thủ đô đã phản ứng trước, cho quân đội vào thành, chém gϊếŧ tang thi.

Tuy rằng mất tiên cơ, nhưng từng vòng hỏa lực nện xuống, tang thi cũng chỉ có thể bỏ chạy.

Cuối cùng tang thi trong thủ đô bị quét sạch, dân cư tuy rằng tổn thất rất lớn, nhưng thực mau, thủ đô đã trở thành nơi mà người dân sống sót trên cả nước đến cậy nhờ, trực tiếp làm dân cư nổ mạnh, đồng thời cũng nghênh đón nguy cơ khan hiếm lương thực vật tư.

Về sau, anh bài trừ muôn vàn khó khăn ngàn dặm xa xôi mà trở về thủ đô, cha mẹ còn có một nhà vị hôn thê, cư nhiên đã sớm bị đuổi ra khỏi biệt thự, chen chúc sống trong một túp lều nhỏ hẹp rách nát, mỗi ngày chỉ có thể ăn một chén cháo nước trong đến nỗi có thể soi cả gương mặt, gầy đến da bọc xương.

Là anh, làm cho bọn họ một lần nữa được trải qua ngày lành.

Nhưng cuối cùng vứt bỏ anh, cũng là bọn họ.

Lúc này đây, nếu anh không quay về, không biết bọn họ sẽ trải qua như thế nào.

Theo sau anh ở trong lòng lắc đầu, chỉ cần Chính phủ nhiều ít có điểm chuẩn bị, Kinh Thị cơ bản sẽ không rơi vào kết cục như kiếp trước, người hai nhà đều là người có của cải, có lẽ sẽ không đến mức chịu quá nhiều khổ.

Thật là đáng tiếc.

Ông chủ còn ở blah blah mà nói, Đàm Phong liếc anh một cái, nhắc nhở nói: “Phải đi thì đi sớm một chút đi, miễn cho kẹt xe trên đường.”

“Ai chính mình lái xe a, tôi ngồi máy bay.”

Đàm Phong mắt nhìn đám quản chế phẩm khác trong tiệm, ngồi máy bay thì không thể mang mấy thứ này đi, bất quá nhìn đối phương có vẻ không để bụng, tựa hồ thật đúng là chỉ vì đi thăm người thân.

Ít nhất anh ta không tính đến trường hợp xấu nhất.

Quả nhiên, Chính phủ không hành động, rất nhiều người không ý thức được tính nghiêm trọng.

Anh cũng không hề cảnh tỉnh ai cái gì, màn trời đã nhắc nhở qua, nhưng bản thân lại không coi trọng thì có thể trách ai được chứ?

Hai người tuy rằng có chút giao tình, nhưng đời trước anh thua trên tay người thân và bạn tốt, anh đã ăn bài học dành cho người tốt rồi, anh sẽ không bao giờ đào tim đào phổi đối tốt với bất cứ ai nữa.