Chương 32: Mỗi ngày

Tô Vân Oản đột nhiên bị hôn, chỉ kịp nghe thấy ai đó oán trách là do nàng câu dẫn mình. Mà nàng câu dẫn chàng khi nào chứ???

Hạ Hầu Lẫm cuồng nhiệt hôn lên cánh môi đỏ mọng của nàng, tựa như muốn dung nhập nàng vào cơ thể. Cái hôn quá mãnh liệt, tiểu huyệt bên dưới bị cảm xúc đê mê ấy kí©h thí©ɧ, từ từ ướt đẫm.



Tô Vân Oản cảm thấy không thở nổi, muốn đẩy Hạ Hầu Lẫm ra, thế nhưng cả người đã mềm nhũn như bún, theo phản xạ níu lấy nơi an toàn nhất, chính là thân thể ấm áp của Hạ Hầu Lẫm.

Những động chạm như có như không giữa hai thân thể làm núʍ ѵú trên ngực dựng thẳng, như mời lang quân đến hái.

Hạ Hầu Lẫm rốt cục cũng chịu buông bỏ môi nàng, cặp mắt hoa đào tuấn lãng vì tìиɧ ɖu͙© mà ửng đỏ, giọng chàng hơi khàn, nỉ non: “Oản Oản… vốn hôm nay đã định buông tha nàng… Nhưng tại nàng không chịu buông tha ta…”

Tô Vân Oản mềm nhũn nằm trong l*иg ngực chàng, đang định lên tiếng biện hộ, bộ ngực sữa bên dưới đã bị chàng tấn công mãnh liệt. Nào liếʍ, nào mυ"ŧ, nào nhào nặn, nắn bóp, mấy lời định nói lập tức biến thành những tiếng rêи ɾỉ kiều mị: “... A… nhẹ chút… Thoải mái quá… Lẫm ca ca… A.”

Hạ Hầu Lẫm mê mẩn liếʍ mυ"ŧ trái dâu chín mọng, đỏ hồng trên bầu ngực trắng như tuyết của nàng, say sưa như tiểu hài tử thèm khát sữa mẹ. Toàn thân Tô Vân Oản trống rỗng. Trải qua nhiều lần ân ái cùng chàng, Hạ Hầu Lẫm cực kì thông thuộc những điểm nhạy cảm trên người Tô Vân Oản, lại cố tình trêu chọc. Những nơi chàng chạm vào đều như nhóm lửa trên thân thể nàng, khiến tiểu huyệt bên dưới chảy nước kháng nghị.

Tô Vân Oản càng lúc càng tham luyến, nàng không chỉ muốn thân thể chàng, còn muốn trái tim chàng, muốn chàng lấp đầy sự trống rỗng, chờ mong, khao khát trong lòng mình. Thế là nàng không còn ngại ngùng nữa, ngẩng đầu thở gấp, nói với chàng: “Lẫm ca ca... Oản Oản ngứa quá… Tiểu huyệt ngứa… nó… nhớ chàng.”

Hạ Hầu Lẫm nghe được lời này của nàng, cả người nóng lên, côn ŧᏂịŧ phía dưới căng cứng, kêu gào muốn đi vào “lối nhỏ” quen thuộc mà nó nhung nhớ. Chàng nhếch mép: “Oản Oản… Phải làm sao đây? Ôm ta, nhảy vào lòng ta, còn nói không câu dẫn ta… tiểu dâʍ đãиɠ…”

Tô Vân Oản cảm thấy Hạ Hầu Lẫm chính là kẻ được đằng chân lân đằng đầu điển hình, bỗng chốc hờn giận, chuẩn bị đứng dậy, rời khỏi vòng tay chàng. Hạ Hầu Lẫm thấy tiểu cô nương nhà mình tức giận, thì bật cười, lập tức siết vòng ôm, bế nàng ngồi lên đùi mình, côn ŧᏂịŧ căng trướng, nóng hổi vừa vặn kẹp giữa hai chân Tô Vân Oản. Nàng hoảng hốt cúi đầu liền nhìn thấy côn ŧᏂịŧ oai vệ, hiên ngang dương thẳng đầu nhìn mình. Nàng nhất thời xấu hổ, vành tai đỏ như máu, hai má nóng ran: Đây là lần đầu tiên nàng tỉnh táo mà nhìn phần thân dưới của chàng ở khoảng cách này.

Hạ Hầu Lẫm xích lại gần tai nàng, mị hoặc thủ thỉ: “Oản Oản, tại sao muội lại đỏ mặt? Không phải muội muốn ta vào bên trọng sao? Sao mặt đột nhiên đỏ vậy? Khí thế vừa nãy đâu rồi? Nào ~ Ngoan, ngồi lên…”

Tô Vân Oản tự mắng mình ngốc, đang yên đang lành đi cầu chàng “yêu” mình, nhất định nàng bị trúng tà rồi. Giờ đâm lao phải theo lao thôi, nhưng côn ŧᏂịŧ lớn như thế, đút vào người sẽ xấu lắm! “Không muốn. Ta không muốn! Lớn như thế này đi vào trong người sẽ xấu lắm!”

Hạ Hầu Lẫm cười, nha đầu này: “Nha đầu ngốc, chẳng phải đi vào nhiều lần rồi hay sao? Muội đều rất thoải mái, sung sướиɠ nhớ không? Đâu có xấu!... Nào để ta sờ sờ hoa huyệt…” Hạ Hầu Lẫm vừa nói, vừa với tay xoa nắn, vuốt ve hoa huyệt của nàng: “Ừm… Oản Oản… muội ướt đẫm rồi… Chắc chắn là rất nhung nhớ Lẫm ca ca… Chặt quá…”Chàng vân vê âʍ ѵậŧ nhỏ nhắn bằng hạt đậu trêu chọc khiến nó sưng to lên, sau đó từ tốn dùng ngón tay tiến vào sâu bên trong hoa huyệt. Tiểu huyệt sớm đã ẩm ướt và đói khát, cảm nhận được dị vật tiến vào, tham lam mυ"ŧ lấy đầu ngón tay chàng.

Bên trong nàng chặt chẽ đến không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng hai người đã ân ái nhiều lần, tại sao lần sau so với lần trước càng chặt hơn. Để tạo đường vào cho tiểu huynh đệ, chàng cho thêm ngón tay thứ hai vào hoa huyệt, bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng.

“A ~ Lẫm ca ca… Nhanh lên… Nhanh nữa lên…” Tô Vân Oản cảm thấy được ngón tay Hạ Hầu Lẫm co rúm lại, từng trận kɧoáı ©ảʍ đổ ập đến. Nhưng còn chưa đủ… Nàng còn muốn nhiều hơn.

Hạ Hầu Lẫm rút ngón tay ra, thấp giọng thầm thì: “Oản Oản… tự mình đến đây…”

Thời khắc này, Tô Vân Oản không nghĩ ngợi được nhiều, chỉ muốn đạt đến cao trào, lấp đầy thân thể trống rỗng. Nàng tự giác nâng mông nhỏ, ngồi xuống côn ŧᏂịŧ đang dựng thẳng của chàng. Tư thế này có điểm mạnh là côn ŧᏂịŧ vào đặc biệt sâu, hai người cùng rên lên sung sướиɠ, thỏa mãn. Bởi vì côn ŧᏂịŧ tiến thẳng vào hoa tâm, trong nháy mắt Tô Vân Oản lên đến đỉnh, mềm nhũn như nước nằm trong l*иg ngực Hạ Hầu Lẫm.

Vừa tiến vào hành lang chật hẹp, Hạ Hầu Lẫm lập tức cảm giác được sự chặt chẽ từ bốn phương tám hướng đổ đến, khiến chàng khó khăn trườn vào, nhưng bù lại là kɧoáı ©ảʍ đê mê, tê dại. Thêm nữa, chàng vừa vào trong, cô nương nào đó đã đạt đến cao trào, tiểu huyệt sung sướиɠ phun dâʍ ɖị©ɧ ấm áp bao lấy chàng. Toàn thân chàng thư sướиɠ như được tắm mình trong nước nóng.

Hạ Hầu Lẫm cười một tiếng: “Chỉ lo cho mình không để ý đến ta nữa à…?” Nói xong, chàng lập tức đứng thẳng lên, chậm rãi di chuyển. Tô Vân Oản vẫn đang choáng váng sau cơn kí©ɧ ŧìиɧ, chưa kịp tỉnh mộng đã bị từng đợt tấn công đánh úp lên.

“A ~ Lẫm ca ca… Nhanh quá! Lẫm ca ca! Lớn quá… Quá lớn… Đừng… Đừng đâm… Á ~ Chỗ đó không được ~” Tô Vân Oản rêи ɾỉ nói không thành lời.

Kɧoáı ©ảʍ liên tiếp đánh tới làm nàng sướиɠ phát khóc: “Lẫm ca ca ~ thật là lợi hại… Sướиɠ quá… làm Oản Oản đến thoải mái nha… ~ A ____ Sâu quá rồi… Nhẹ chút…”

Hạ Hầu Lẫm hôn lên mặt nàng, bàn tay không nhàn rỗi đùa nghịch núʍ ѵú đỏ hồng trước ngực: “Ừm ~ nhẹ thì Oản Oản lại không thích… Sẽ không thoải mái đâu… Oản Oản nàng chặt quá… Lẫm ca ca phải làm cho đến khi lỏng ra mới được…” Nói xong lại càng thao tác mạnh hơn, nhanh hơn. Hoa dịch ứa ra ngày càng nhiều, ướt đẫm quần của Hạ Hầu Lẫm.

“Oản Oản da^ʍ quá, lại còn ướt như thế, tiểu huyệt tham lam quá nha, thật tốt để làm… Đúng là bảo bối tốt của Lẫm ca ca… Mỗi ngày đều cho ca ca làm được không? Được không, bảo bối… Oản Oản trả lời ca ca…”

Chàng sớm đã rõ thân thể nàng như lòng bàn tay, chỗ nào nhạy cảm, chỗ nào dễ gợϊ ɖụ©, chỗ nào có thể kí©h thí©ɧ nàng đến cao trào, chàng đều nắm rõ.

Hạ Hầu Lẫm quen thuộc bò đến nơi nhạy cảm của nàng, không ngừng va chạm… Hành lang chật hẹp vì bị kí©h thí©ɧ mà mạnh mẽ hút lấy chàng, như muốn thít lấy chàng chặt hơn… đau nhức cùng kɧoáı ©ảʍ đan xen khiến chàng sung sướиɠ muốn phát điên.

“A ______ Lẫm ca ca chỗ đó không được.... Tê quá… Ưm dễ chịu… Ưm Oản Oản không được mất…. Oản Oản mỗi ngày đều muốn cùng ca ca ân ái… Ta yêu Lẫm ca ca nhất trên đời… Chỗ này chỉ cho Lẫm ca ca làm.” Nói xong câu này, thần trí Tô Vân Oản liền tan rã, thứ duy nhất nàng cảm nhận được bây giờ là sự sung sướиɠ điên cuồng phía dưới thân mình.

Hạ Hầu Lẫm nghe lời thủ thỉ của nàng, trong lòng tràn đầy mật ngọt: “Ừm ~ Lẫm ca ca cũng yêu Oản Oản ~ Bảo bối của ta…” Chàng tinh tế hôn lên môi nàng, động tác bên dưới càng nhanh hơn.

“A ~ Lẫm ca ca, Oản Oản không được mất… Muốn tới… A ______ Nhanh quá… nhanh quá rồi ~ A aaaaaaaa. Thoải mái…. A __Thêm đi…” Hạ Hầu Lẫm điên cuồng đâm vào sâu trong hoa huyệt. Nàng lại lần nữa đạt đến cao trào.