Chương 33: Sinh cho ta một đứa bé (H)

Tô Vân Oản vừa mới tắm qua, vậy mà hiện tại trên người đã ướt đẫm mồ hôi, cả người yếu ớt để mặc cho Hạ Hầu Lẫm lèo lái, vậy mà người kia vẫn chưa chịu xuất tinh.

Hạ Hầu Lẫm dừng lại động tác bên dưới, lẳng lặng cảm nhận những chuyển động nhịp nhàng bên trong cơ thể nàng khi nàng lêи đỉиɦ. Từng trận kɧoáı ©ảʍ truyền đến khiến chàng cũng cảm thân cả người mềm nhũn.

Tô Vân Oản chu môi, hờn giận nói: “Lẫm ca ca… Huynh không sao chứ?”

Hạ Hầu Lẫm buồn cười, nha đầu tinh quái này dám nghĩ chàng yếu: “Ta không xuất được. Oản Oản làm sao bây giờ…?”

Tô Vân Oản đỏ mặt, nàng làm sao biết được phải làm thế nào. Thêm nữa toàn thân nàng hiện tại bất lực, muốn giúp cũng lực bất tòng tâm… Nàng cắn môi dưới, đôi mắt ngập nước nhìn chàng chằm chằm, bối rối không biết phải làm sao!! Tiểu huyệt như hiểu lòng chủ nhân khẽ co lại, kẹp chặt lấy côn ŧᏂịŧ của Hạ Hầu Lẫm.

Hạ Hầu Lẫm bị kẹp không chịu nổi. Mặt mày cô nương bên dưới thân chàng thanh thuần, ngây thơ nhưng lại mang một sự dụ hoặc mê người khiến chàng chỉ muốn phát điên, vùi mình trong thân thể nàng mà điên cuồng ân ái.

Hạ Hầu Lẫm tự nguyền rủa mình một tiếng, kéo đùi Tô Vân Oản xuống, côn ŧᏂịŧ chậm rãi rời tiểu huyệt. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ɖị©ɧ bên trong hoa huyệt theo động tác ùa chàng từ từ chảy xuống.

Tô Vân Oản nhìn cảnh tượng da^ʍ mỹ trước mặt, thẹn thùng bịt kín khuôn mặt đỏ như gấc. Còn Hạ Hầu Lẫm đứng dậy bắt đầu cởϊ qυầи áo, ném lên bãi cỏ.

Tô Vân Oản từ từ mở lòng bàn tay, thì bắt gặp thân hình rắn rỏi, Cơ bắp cuồn cuộn, vòm ngực chắc chắn, những đường rãnh đậm nét khiến cơ thể chàng càng thêm quyến rũ. đặc biệt “đường nhân ngư”* gợi cảm, quyến rũ, khiến người ta kích động chỉ muốn chạm vào. Nhưng thứ khiến nàng tim đập chân run hơn cả là côn ŧᏂịŧ to dài mãnh liệt dựng thẳng bên dưới. Nàng xấu hổ nhắm nghiền hai mắt lại suy nghĩ lung tung: Chàng muốn làm gì? Sao tự nhiên lại cởϊ qυầи áo, còn thản nhiên đi tới đi lui không biết ngượng ngùng nữa! Tuy nghĩ vậy nhưng trong lòng không khỏi mong đợi, háo hức.

“A __” Tô Vân Oản hét lên một tiếng, Hạ Hầu Lẫm trải xong quần áo liền tiến đến bế bổng nàng lên. Nàng bối rối khuya khoắng tay chân không biết phải làm gì, đành ôm chặt lấy cổ chàng.

Hạ Hầu Lẫm mơn trớn đôi môi nàng, thầm thì: “Oản Oản ngoan, không phải nàng muốn để ta thỏa mãn hay sao? Ta thích nàng nằm úp sấp xuống, ta muốn được đi vào từ đằng sau, vì vậy nghe lời, ngoan ngoãn nằm xuống, được không? Tư thế này nàng không cần hoạt động, một mình ta là được rồi…”

Tô Vân Oản khóc không ra nước mắt, nhưng quả thực từ đầu đến giờ chỉ có nàng sung sướиɠ, Hạ Hầu Lẫm vất vả nín nhịn cả buổi rồi. Nàng không đành lòng vì vậy nhu thuận nằm xuống. Hiện tại nàng cảm thấy cực kì xấu hổ, lần trước trúng xuân dược thần trí không rõ, nhưng lần này kiểu gì cũng cảm thấy đây là hành động đưa dê vào miệng cọp.

Tô Vân Oản nằm lên quần áo của Hạ Hầu Lẫm, vểnh cao mông về phía chàng vì thế tiểu huyệt hướng thẳng đến trước mặt Hạ Hầu Lẫm. Bởi vì vừa xấu hổ, vừa động tình nên hoa huyệt càng thấm ra nhiều dâʍ ɖị©ɧ hơn, chảy đến ướt đẫm một mảng quần áo của Hạ Hầu Lẫm.

Tô Vân Oản chờ mãi mà không thấy chàng có hành động gì, chỉ thấy hoa huyệt nhạy cảm của mình càng ngày càng ẩm ướt hơn, mà thâm tâm nàng càng không nén lại được sự phấn khích, vì vậy vội vàng thốt ra: “Lẫm ca ca ~ Mau vào đi…”

Hạ Hầu Lẫm thấy bảo bối nhà mình chủ động, hiểu lòng người như thế, thì bật cười. Chàng còn đang mải mê nhìn hoa huyệt dâʍ đãиɠ, mê người ứa nước, thì bảo bối nhà mình đã không đợi được nữa rồi. Vậy cũng tốt, không cần chờ thêm nữa. Chàng áp sát lại, trực tiếp tiến vào hoa tâm.

“Lẫm ca ca… Thật sâu a…” Tô Vân Oản không tự chủ rêи ɾỉ thành tiếng.

Hạ Hầu Lẫm vừa tiến vào đã bị hành lang chật hẹp phía trong kẹp chặt lấy, vừa đau vừa sướиɠ. Chàng dừng lại một chút mới bắt đầu di chuyển theo tiết tấu. Từng lần ra vào như đóng cọc lên người nàng. “Ba ba ba.” Tiếng hai thân thể trần trụi va vào nhau mãnh liệt và điên cuồng.

Không bao lâu Tô Vân Oản đã cảm thấy người mình như nứt ra thành từng mảnh. Tiểu huyệt vừa trướng vừa tê, hét lên đứt quãng: “Lẫm ca ca… chậm một chút… Chậm thôi… A~ Oản Oản không chịu nổi…”

Hạ Hầu Lẫm cúi xuống, hôn lên suối tóc đen nhánh của nàng, nhẹ nhàng vắt đuôi tóc sang một bên, tinh tế hôn lên cần cổ mảnh mai và tấm lưng xinh đẹp của nàng. Từng nụ hôn như điểm xuyết hồng mai lên nước da trắng nõn như tuyết. Mưa hoa lất phất rơi, nhẹ nhàng đậu lên tóc, lên gáy, lên vai nàng. Đến cùng không phân biệt được đâu là dấu hôn, đâu là hoa: “Oản Oản nhà chúng ta thật sự đẹp. Mỗi chỗ đều khiến ta yêu đến mất hết hồn vía…” Hạ Hầu Lẫm bị cảnh đẹp trước mắt làm thần trí mơ hồ như mê, như say… chàng cong môi, ánh mắt đê mê đượm tình. Oản Oản nhà chàng quả thực quá đẹp…

Hạ Hầu Lẫm tiếp tục va chạm: “Oản Oản… sinh cho ta một đứa con… được không?” Động tác dưới thân càng ngày càng cuồng nhiệt, chín cạn một sâu, mỗi lần đi vào đều chạm đến tận cùng, mạnh mẽ như muốn phá tan hoa tâm của nàng.

Tô Vân Oản cảm thấy vừa tê, vừa đau nhưng sau mỗi trận đau đớn lại là cảm giác thăng hoa, sung sướиɠ đê mê đến phát điên. Trong cơn mơ màng, nàng nghe thấy Hạ Hầu Lẫm nói sinh cho chàng một đứa bé, trái tim nàng dâng lên sự ngọt ngào, hạnh phúc. Tô Vân Oản kiều nhuyễn đáp lại: “Ừm ~ Oản Oản nhất định sinh cho Lẫm ca ca một đứa bé… A~ Đến… ~ Đến đây… Bắn vào trong đi…” Còn chưa nói hết câu đã bị Hạ Hầu Lẫm đưa lêи đỉиɦ.

Hạ Hầu Lẫm thở gấp nói: “Oản Oản nhà chúng ta thật là ngoan, yêu nàng chết mất…Đến… Tất cả đều cho nàng…” Cảm nhận được nàng đã đến cao trào, Hạ Hầu Lẫm nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ ra vào, đâm 180 lần nữa sau đó chống vào hoa tâm, mạnh mẽ phun ra tịch dịch trắng đυ.c.

“A ~ Nhiều quá ~ Thật to a…” Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dội thẳng vào hoa tâm nhiều đến nỗi khiến bụng Tô Vân Oản căng phồng lên.

Hạ Hầu Lẫm xuất tinh sau, chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ ra. Toàn bộ tinh túy của chàng đều bị hoa huyệt của Tô Vân Oản nuốt sạch, một chút cũng không phung phí. Hạ Hầu Lẫm ôm nàng vào lòng, ôn nhu hôn lên trán nàng, dịu dàng nói: “Oản Oản nhà chúng ta thật ngoan. Nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙, không làm rơi dù chỉ một giọt. Nàng đã hứa rồi, nhất định phải sinh cho ta một đứa con. Yêu Oản Oản nhà chúng ta chết mất…”

Tô Vân Oản đỏ mặt, tên lưu manh này, sao biết tϊиɧ ɖϊ©h͙ không chảy ra? Tô Vân Oản cảm thấy bụng vừa trướng vừa tê, khó chịu muốn chết, ủy khuất nói: “Lẫm ca ca, bụng ta khó chịu…” Hạ Hầu Lẫm cúi xuống. Thì ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra quá nhiều lại không đi ra, bụng nàng vì vậy bị căng lên, giống như thật sự đang ấm ủ một hài tử.

Hạ Hầu Lẫm nở nụ cười: “Ha ha… Oản Oản… Bảo bối của ta. Lẫm ca ca đưa muội đi tắm rửa, rồi sẽ lấy ra giúp muội.”

Tô Vân Oản gật đầu. Hạ Hầu Lẫm bế nàng đến dòng suối nhỏ, dùng tay dọn dẹp thật lâu mới lấy được hết số tϊиɧ ɖϊ©h͙ dồn ứ trong tử ©υиɠ. Còn Tô Vân Oản đáng thương lại bị ai đó dùng ngón tay đùa nghịch lêи đỉиɦ lần nữa mới được thả ra.

Tô Vân Oản tức giận đấm ngực chàng, oán trách: “Chàng là đồ xấu xa! Lại khi dễ ta.”

Hạ Hầu Lẫm thật sự yêu chết cái bộ dạng giương nanh, múa vuốt đáng yêu này của nàng. Chàng cong môi hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dỗ dành: “Được rồi ~ Ta là người xấu, đời này cũng chỉ khi dễ mỗi mình nàng mà thôi!!!”

Tô Vân Oản vừa vui vẻ, vừa xấu hổ, lại có chút tức giận, trừng mắt nhìn chàng, hờn dỗi nói: “Ta mệt rồi, chúng ta về sơn động đi, ngày mai lại đi ngắm hoa đào!!”

Hạ Hầu Lẫm vội vàng đáp ứng: “Được! Ngày mai Lẫm ca ca đưa muội đi hái hoa đào ~ tiểu bảo bối đừng tức giận.”

Tô Vân Oản không tức giận nữa, ngoan ngoãn tựa vòng l*иg ngực vững chãi của chàng ngủ thϊếp đi.

Gió xuân phất qua thổi bay suối tóc đen mượt của nàng.

Hạ Hầu Lẫm cầm quần áo đã phơi khô của nàng xuống, ngắm nhìn mỹ nhân nhỏ bé đang say ngủ trong lòng mình, trong lòng hạnh phúc. Chàng khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên môi nàng, sợ nàng tỉnh giấc lại ngân nga vài làn điệu dân ca dễ nghe ru nàng ngủ.