Chương 31: Dụ tình

Dưới sự chăm sóc tận tâm của Tô Vân Oản thêm việc tuổi còn trẻ thân thể nhanh phục hồi, ba ngày sau Hạ Hầu Lẫm đã có thể ra ngoài hang động đi lại, mặc dù không có thuốc sắc* điều trị, chỉ bôi qua loa chút kim sang dược.

*thuốc sắc: thuốc được đun cùng nước, tạo thành thuốc nước để uống.

*kim sang dược: thuốc bôi khử trùng vết thương.

Hôm nay đã là ngày thứ tư hai người trú tại hang động này, Tô Vân Oản thực sự không chịu được việc quần áo bẩn thỉu, bốc mùi, thế là quyết định ra bờ suối tắm rửa, thuận tiện đem quần áo đi giặt. Hiện tại đang là tháng tư, trời trong nắng ấm, ánh mặt trời không quá chói chang, nếu vận gặp may thì quần áo chỉ cần phơi nửa ngày là có thể mặc. Tô Vân Oản đang chuẩn bị cởϊ qυầи áo đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt nóng rực nhìn mình chằm chằm. Nàng quay đầu lại liền thấy Hạ Hầu Lẫm đứng đằng xa, vẫn luôn nhìn thẳng vào nàng. Đúng rồi, nơi này hiện tại ngoài nàng, còn chàng nữa. Mặc dù hai người đã thổ lộ với nhau, tình cảm cũng vô cùng mặn nồng ân ái, nhưng trước mặt chàng cởϊ qυầи áo thế này, nàng quả thực vẫn không làm được.

Nàng ngừng lại, thắt chặt đai áo, chạy chậm đến chỗ chàng, ngại ngùng cúi đầu nói: “Hạ Hầu Lẫm… chàng… Ta muốn tắm rửa và giặt y phục. Kia… kia… Chàng không được nhìn lén…”

Hạ Hầu Lẫm nín cười, hắng giọng một cái, giả bộ nghiêm túc nói: “Ừm, Oản Oản nàng mau đi tắm đi. Đừng nghĩ lung tung, ta sao có thể nhìn lén nàng tắm chứ. Thân thể ta cũng chỉ vừa hồi phục, ta muốn nằm trên tảng đá này phơi nắng nghỉ ngơi một chút. Nàng mau đi đi.”

Tô Vân Oản nhìn khuôn mặt chính trực của Hạ Hầu Lẫm, dù trong lòng vẫn còn hoài nghi nhưng nếu không tắm rửa, nàng không chịu nổi mất. Mấy ngày nay vì vết thương nàng hạn chế tắm rửa, khắp người đều là bùn đất, vết máu loang lổ, bẩn thỉu, bốc mùi không thể tả được. Thế là nàng cắn răng, đi đến bên bờ suối bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Hạ Hầu Lẫm khép hờ mắt, nhìn Tô Vân Oản đằng xa chậm rãi cởi bộ y phục rách rưới xuống để lộ thân thể trắng ngần, thân thể này vốn trắng nõn như ngọc, hiện tại có vô số vết xước, tấm lưng mịn màng của nàng cũng có rất nhiều vết thương nhỏ. Ngay cả bên dưới… Hạ Hầu Lẫm còn muốn nhìn trộm cô nương nhà mình một chút, nhưng vừa thấy thân thể nhỏ bé đầy thương tích của nàng, chàng lập tức đau lòng tự trách, đều là tại chàng vô dụng, vì vậy cũng chẳng còn tâm trạng nhìn lén mỹ nhân nữa, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, để sức khỏe mau chóng khôi phục, sớm đưa người con gái của chàng hồi kinh.

Tô Vân Oản rón rén cởϊ qυầи áo, phát hiện ai đó quả thực không lợi dụng lúc nàng sơ hở để nhìn trộm, nhưng không hiểu sao điều này khiến Tô Vân Oản cảm thấy mất mát cùng trống rỗng. Nàng tự mắng mình đúng là là điên rồi, cấm chàng không được nhìn trộm, nhưng chàng không nhìn lại cảm thấy không vui… Tô Vân Oản lắc đầu, đè ép mấy suy nghĩ linh tinh, chuyên tâm tắm rửa.

Nước suối lành lạnh lướt qua thân thể, trong rừng tiếng chim chóc véo von ca hát, nắng vàng như mật rơi vãi trên đất, bóng cây loang lổ, xa xa Hạ Hầu Lẫm an nhiên nằm tựa đầu vào tảng đá nghỉ ngơi. Cảm giác yên tĩnh hạnh phúc này khiến Tô Vân Oản cảm thấy ngập tràn ngọt ngào, hạnh phúc. Nàng nghĩ cứ như thế này cũng tốt. Thâm sơn cùng cốc, chỉ có hai người bọn họ.

Tô Vân Oản đang tắm, phát hiện ra thượng nguồn chảy đến những cánh hoa đào tươi thắm, quấn quanh thân nàng, làm cho nàng có cảm giác như đang được tắm trong cánh hoa. Tô Vân Oản đứng lên, nàng hết sức tò mò, cánh hoa đào từ đâu chảy tới vậy? Y phục vừa giặt sạch, còn chưa khô, nơi này lại chẳng có ai, nàng đứng dậy, đi dọc theo dòng suối hướng về nơi cánh hoa chảy đến.

Hạ Hầu Lẫm mở mắt đã không thấy Tô Vân Oản đâu nữa, mà y phục của nàng vẫn đang phơi trên nhánh cây?

Người đâu rồi?

Chàng nóng nảy bật dậy, vội vàng chạy theo dòng suối tìm kiếm. Đi không được bao lâu thì gặp một rừng đào nhỏ, mà Oản Oản nhà chàng đang trần trụi đứng giữa mưa hoa. Một làn gió mạnh từ đâu nổi lên, suối tóc đen dài của nàng bay theo gió, hòa cùng những cánh hoa, xinh đẹp kiều mị như một hoa tiên tử, mê hoặc trái tim chàng.

Tô Vân Oản sớm đã bị cảnh đẹp trước mắt thôi miên, đã quên mất chính mình còn đang trần trụi, nàng say mê ngắm nhìn tiên cảnh trước mắt, cảm thấy nơi này quả thực kì diệu chẳng khác nào thế ngoại đào nguyên: Có suối nước, có rừng đào, chim chóc êm đềm hát ca.... Không phải chốn tiên cảnh thì có thể dùng từ gì để hình dung? Cánh rừng đào um tùm như dệt thành những áng mây hồng tình tứ bao lấy thân thể trần trụi của nàng, Tô Vân Oản vui vẻ mỉm cười, nụ cười rực rỡ hơn nắng xuân. Nghe thấy tiếng bước chân của Hạ Hầu Lẫm đến gần, nàng mới quay lại.

Nụ cười này của nàng khiến Hạ Hầu Lẫm chỉ biết thẫn thờ thốt lên câu thơ: Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh… (1)

Tô Vân Oản hướng chàng, lớn tiếng gọi: “Lẫm ca ca, nơi này thật đẹp!” Hạ Hầu Lẫm cười đi đến, nhẹ nhàng phất cánh hoa đào rơi trên vai nàng xuống, cưng chiều nói: “Cô nương ham chơi này, nói cũng không thèm nói câu nào, chạy một mạch đến đây, không nhìn thấy nàng làm ta sợ muốn chết. Hừ! Lại còn không chịu mặc quần áo nữa. Không sợ cảm lạnh hả?”

Tô Vân Oản lúc này mới nhớ đến mình đang không mảnh vải che thân, đỏ chín mặt, hiện tại muốn che chỗ nào cũng không được, chỉ có thể mạnh miệng nói: “Hừ. Không mặc quần áo, chẳng phải hợp ý chàng quá còn gì?” Hạ Hầu Lẫm nhìn cô nương ngang ngạnh nhà mình, nhất thời không biết nói gì, chỉ cười nhẹ, ôn tồn nói: “Vâng vâng vâng, tiện nghi cho ta rồi. Nào đến đây, ta ôm nàng, chỗ này gió lớn quá, dễ bị cảm lạnh. Ta bế nàng đến gốc cây kia ngồi xuống nghỉ ngơi. Dù sao nàng cũng phải chờ quần áo khô mà.”

Tô Vân Oản vội vàng gật đầu: “Ừm được.”

Hạ Hầu Lẫm bế nàng lên, đi đến phía gốc đào lớn nhất gần đó.

Thời điểm bế nàng đi, từng cánh đào lất phất đậu trên thân thể trắng nõn của nàng, không những không che được gì, còn có cảm giác vô cùng dụ hoặc. Hạ Hầu Lẫm cúi xuống, vô tình trông thấy cánh hoa đậu trên bộ ngực tuyết trắng đẫy đà, một số khác như trêu ngươi phủ lên nơi tư mật rậm rạp bên dưới cực kỳ dụ tình. Chàng là người đàn ông khỏe mạnh, bình thường, làm sao chống đỡ nổi sức quyến rũ này, đây lại còn là người con gái chàng yêu say đắm. Huyết dịch toàn thân Hạ Hầu Lẫm nóng lên. Toàn thân bất ổn.

Bế được nàng đến gốc cây đã dùng hết toàn bộ sức lực và sự kiềm chế của chàng. Trán chàng rịn mồ hôi, gian nan ngồi xuống. Đã vậy cô nương nào đó còn cực kỳ không biết điều ôm lấy cổ chàng, bộ ngực trắng ngần tì lên ngực chàng, cọ sát như có như không.

“Oản Oản… Là nàng câu dẫn ta trước…”

Hạ Hầu Lẫm nhịn không được, cúi người ngấu nghiến hôn lên cánh môi nàng...

Trường hận ca (chữ Hán: 長恨歌) là một bài thơ nổi tiếng của Bạch Cư Dị kể về mối tình giữa Đường Huyền Tông và Dương Quý phi.Tác phẩm này nổi tiếng là một danh tác, dùng bút pháp ước lệ tự sự, đem lịch sử cùng điển cố văn học để miêu tả câu chuyện tình yêu từng gây chấn động thời kỳ nhà Đường. Tác phẩm có một loạt tập hợp 120 câu, không chỉ đưa hình ảnh Dương Quý phi trở nên bất tử bởi vẻ đẹp thi ca, mà còn khiến Bạch Cư Dị trở thành một trong những nhà thơ điển hình của nhà Đường.

回眸一笑百媚生,

六宮粉黛無顏色。

Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh ,

Lục cung phấn đại vô nhan sắc .

_ Trường hận ca - Bạch Cư Dị _

Nàng liếc mắt lại , nở một nụ cười , trăm vẻ đẹp phát sinh .

Khiến cho các phi tần trong lục cung đều như không có nhan sắc .