Hóa ra kinh thành cách bến cảng khoảng đâu đó trăm km, vậy là ước lượng của cô cũng gần đúng, cả hai đi gần một ngày đường là tới cổng thành. Vì đã có giấy thông hành nên cả hai qua cổng khá dễ dàng, Thoma dẫn cô đến phòng trà Komore, địa bàn của gia tộc Kamisato ở kinh thành, hắn bố trí một phòng để San nghỉ ngơi rồi nhanh chóng liên lạc với gia tộc. San nhìn bóng lưng Thoma hớn hở chạy đi mà thở dài. Hắn dám cả gan để cho một kẻ mới gặp lần đầu đến nơi mà gia tộc hắn dùng để trao đổi tin mật ngay trong ngày đầu gặp nhau. San thật không hiểu nổi tại sao gia tộc Kamisato còn chưa bại trận trong trận chiến với gia tộc Kujou nữa. Là do nghiệp vụ bên đó cũng yếu kém y chang Thoma vậy sao? San quan sát một vòng căn phòng mà cô được sắp xếp cho ở, căn phòng khá rộng rãi, phòng thơm nhẹ mùi lá trà thanh mát.
"Cũng không tệ" cô hít một hơi rồi bình thản nhâm nhi ấm trà đã được chuẩn bị sẵn trong lúc chờ Thoma quay lại. Chỉ khoảng một lúc sau, Thoma đã quay trở về với khuôn mặt chẳng dấu nổi sự vui mừng, hắn phấn khởi nói với cô:
"San, nghỉ đủ chưa? Chúng ta bây giờ có thể đi gặp gia chủ của tôi luôn rồi đó, ngài bảo rất muốn gặp cậu ngay lập tức nhưng vì một số lí do nên không thể đến, phiền cậu qua đó một chuyến!"
"Ah, tất nhiên, sao tôi có thể để gia chủ nhà Kamisato đích thân đến đón được chứ! Chúng ta đi thôi"
"Theo tôi" dứt lời, Thoma ngay lập tức quay bước dẫn đường cho San, ngoài cửa một vài lính canh của gia tộc Kamisato đã đợi sẵn bên ngoài. Bọn họ tháp tùng cô và Thoma đến một dinh phủ nguy nga tráng lệ, chỉ thua mỗi biệt phủ của người đứng đầu là Raiden Shogun. Nhưng đây cũng không phải phủ chính của gia tộc này, San biết lãnh địa chính của Kamisato là một vùng phía đông của núi Yougou. Trên đường đi đến phòng gia chủ, rất nhiều người khi thấy Thoma đều cúi đầu hành lễ. Thật là mới mẻ làm sao Thoma vừa cho cô thấy một mặt khác của hắn. Hai người đi khá lâu, cuối cùng cũng đến một căn phòng lớn, hình như là ở trung tâm của dinh phủ. Thoma nhẹ gõ lên cửa hai tiếng và ra hiệu cho San đợi một chút. Không lâu sau bên trong vang lên tiếng nói của một chàng trai trẻ, nếu không gặp trực tiếp khó có ai mà tin được rằng người đứng đầu của một gia tộc lớn mạnh như Kamisato chỉ mới là một người thanh niên trẻ tuổi.
"Mời vào"
Thoma quay sang ra hiệu với San rồi đẩy cửa mời cô vào, San khá ngạc nhiên khi Thoma không vào phòng mà chỉ mở cửa cho cô. Sau khi San đã vào phòng, Thoma thận trọng khép lại cánh cửa rồi đứng bên ngoài canh gác. San cũng thôi không chú ý vào Thoma nữa. Cô biết cơ hội làm ăn và củng cố thế lực của mình đang ở trước mặt, Ayato kín đáo quan sát hành động của cô, anh ra hiệu mời cô ngồi ở vị trí đối diện, cách bàn của anh tầm 3m. Đây là khoảng cách khá an toàn để có thể kịp phản ứng trước những người có mưu đồ xấu. San không để ý, cô cúi nhẹ đầu hành lễ rồi ngồi vào chỗ. Ayato mở lời trước:
"Rất vui được gặp, tôi là Kamisato Ayato, gia chủ của gia tộc Kamisato"
"Vinh hạnh, tôi là San, một thương buôn đến từ Liyue"
Ayato mỉm cười, gật nhẹ đầu: "Tôi đã nghe Thoma nói qua, về giấy thông hành của cậu, có phiền cho tôi xem một chút không?"
"Tất nhiên, không vấn đề" San định đưa tờ giấy cho Ayato nhưng chợt nhận ra ánh mắt của anh có chút đề phòng, thế là cô trực tiếp dùng nguyên tố. Một cơn gió nhẹ đón lấy tờ giấy trên tay cô, đưa thẳng nó đến trên bàn của Ayato. Anh ngạc nhiên khi thấy cô dùng nguyên tố, nhưng nét mặt thoáng chốc trở lại bình thường, đón lấy tờ giấy và bắt đầu xem xét cẩn thận.
Một lúc sau, Ayato đặt nhẹ tờ giấy xuống, chống hai tay lên bàn, gục đầu nói lầm nhẩm gì đó.
"Thoma ơi là Thoma"
San nghe không rõ lắm, tưởng Ayato hỏi mình nên lên tiếng:
"Ngài đây vừa nói gì với tôi sao?"
Ayato cười miễn cưỡng: "Không.. Không phải. Thật thất lễ quá, tôi đã lỡ nhầm cô thành nam, rất xin lỗi về điều đó"
"Không vấn đề, là do ngoại hình của tôi không mấy giống nữ nhân nên rất hay bị nhầm, ngài không cần để bụng" San không cảm thấy khó chịu khi bị nhầm thành con trai, bởi dù ai có nhầm cô thành nam thì bản chất cô vẫn là nữ là thôi, có nhầm cũng không biến cô thành nam thật được, nên cô không mấy để ý. San chỉ mong đừng có ai vì tưởng cô là nam nên mới thích cô thôi, này thì phiền lắm.
"Một phần lỗi cũng do tôi không tìm hiểu kỹ, chỉ là tôi rất hứng thú với mặt hàng mà cô bán, không biết có thể cho tôi xem qua chúng một chút được không?"
"Hi vọng chúng đủ tốt để làm ngài vừa lòng" cô lấy trong túi ra một vài cái bản thân đã chế tạo. Bom nguyên tố, vòng bảo vệ và vài bình dược và cô mới tập tành pha được từ công thức mới mua được. Dược cô pha chỉ là loại trị thương ngoài da, bởi vì rất rẻ nên chẳng mấy ai chịu sản xuất nó cả. Lôi ra từng loại cô giới thiệu công dụng của chúng.
"Quả màu xanh này là bom gió, tạo ra một vụ nổ bằng gió có thể hất tung những thứ lớn như xe ngựa hay thứ gì đó tương tự, quả màu đỏ này là bom lửa, màu tím là bom sét, tạo ra một vùng sét có đường kính tầm 5m. Cái vòng này là một chiếc khiên, bóp vỡ để kích hoạt. Có nhiều loại khiên bao gồm băng, phong, thủy, thảo."
Ayato cẩn thận xem xét từng thứ một, anh thật sự vô cùng ngạc nhiên trước chúng, dù đã nghe qua lời kể của Thoma nhưng khi được chứng kiến hiện vật vẫn làm Ayato sốc không thôi. Ayato khẽ cảm thán:
"Những thứ này... Thật phi thường!" Thoma thật sự vớ được bảo bối về cho gia tộc rồi, phải trọng thưởng cho hắn mới được.
Ayato không giấu nổi sự kích động của mình, chiến tranh gia tộc hàng chục năm, với sự giúp đỡ của người này, có lẽ sẽ được chấm dứt với phần thắng thuộc về phía hắn rồi.
"San cái này, liệu cô có thể bán độc quyền những thứ này cho chúng tôi không? Tôi cam đoan! Sẽ cho cô cái giá tốt nhất, sẽ không có ai đưa ra cái giá cao hơn chúng tôi đâu"
San suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Tôi rất sẵn lòng, dẫu sao Thoma cũng giúp tôi tránh khỏi bọn lừa đảo mà bán độc quyền cho ngài cũng không ảnh hưởng xấu gì đến tôi"
Ayato cười xán lạn: "Thật tốt quá! Vậy chúng ta kí khế ước luôn nhé, điều kiện sẽ được xem xét và bổ sung ngay tại đây" nói xong Ayato vỗ tay hai cái, Thoma từ bên ngoài tiến vào mang theo một cuộn giấy đưa cho Ayato. Ayato nhận lấy cuộn giấy, bắt đầu viết vào đó thông tin hai bên cùng điều kiện cơ bản sau đó đưa nó cho San đọc. Trong lúc San đọc, Ayato có giải thích thêm.
"Chỉ cần cô cung cấp vũ khí độc quyền cho gia tộc chúng tôi,tôi sẽ lo liệu chỗ ở cũng như chi phí của cô trên phương diện như một người phục vụ gia tộc. Ngoài ra sẽ trợ giúp cô những điều nằm trong khuôn khổ và gia quy, thực hiện mong muốn của cô nếu có thể và trả cái giá tốt nhất cho mỗi vũ khí cô bán. Nếu cô còn muốn thêm quyền lợi gì xin hãy trực tiếp đưa ra ý kiến, tôi sẽ chân thành xem xét"
San đọc một lượt tờ giấy, về quyền lợi thì không cần gì phải bàn rồi, nhưng mà trong khế ước ghi rằng cô sẽ sống trong dinh phủ của nhà Kamisato, hiểu cho sâu xa thì là bọn họ tính giam lỏng cô, không muốn để lộ thông tin nào về cô cho gia tộc khác. San chỉ không hài lòng với điểm này, cô đưa mắt ra khỏi tờ giấy, đối mắt với Ayato:
"Về điều khoản đầu tiên, liệu tôi có được đi ra ngoài như những người khác không? Như Thoma chẳng hạn?"
Ayato khựng lại thoáng suy nghĩ một chút:
"Về cái này... Cô có thể ra ngoài nếu có Thoma hoặc người của gia tộc tôi theo bảo vệ. Tất cả chỉ là muốn đảm bảo an toàn cho cô"
"Nếu vậy có lẽ tôi sẽ không đồng ý với điều kiện này, con người tôi ghét nhất là bị giam cầm và lừa dối. Và hình như ngài vừa lấy một lý do không thuyết phục lắm để biện minh cho ý đồ muốn giam tôi tại đây thì phải?"
Ayato không nói gì, rơi vào trầm ngâm.
Bầu không khí lúc này trở nên im lặng, quỷ dị. Ayato cuối cùng cũng lên tiếng phá tan sự im lặng:"Rất xin lỗi, tôi chỉ muốn đảm bảo mọi chuyện sẽ suôn sẻ đối với gia tộc tôi thôi, nhất thời thiển cận nảy lên ý đồ không tốt. Mong cô thông cảm!"
San cũng đáp lời:
"Tôi hiểu, một mình ngài gánh vác cả gia tộc cũng không dễ dàng gì, còn về vấn đề vũ khí, tôi cam đoan sẽ chỉ bán cho nhà Kamisato, vì có ơn tất báo. Vậy điều khoản đầu tiên có thể sửa?"
"Tất nhiên rồi! Cô có thể đi bất kì đâu mình muốn, Thoma, đưa lên đây"
Ayato ra lệnh cho Thoma lấy lên một tấm thẻ bài hình hoa anh đào, Ayato đưa nó cho cô, giải thích:
"Đây là thẻ bài của nhà Kamisato, phiền cô mang bên mình khi ra ngoài. Tất nhiên cũng không để cô thiệt thòi, tấm thẻ giống với cái của Thoma, điều này xem như cô là quản gia thứ hai của gia tộc Kamisato"
San ngạc nhiên, không đón lấy thẻ bài mà hỏi lại:
"Một vật như thế? Đem cho tôi? Chúng ta thậm chí còn chưa gặp nhau quá 1 tiếng?"
Ayato cười nhẹ, Thoma cũng phấn cười nhe răng cười với cô, Ayato lên tiếng:
"Không có ý đồ gì đâu! Chỉ là tôi rất tự tin vào trực giác của mình thôi. Nó mách cho tôi rằng cô là người đáng để tin tưởng"
San nghe Ayato giải thích, cô cũng phì cười, đưa tay nhận lấy thẻ bài:
"Xem ra trực giác của ngài rất nhạy đó, sẽ không để ngài đây thất vọng"
Cô lăn tay vào khế ước rồi trở về phòng mới của mình theo sự chỉ dẫn của Thoma. Lí do cô chọn giúp đỡ gia tộc Kamisato vì gia tộc này luôn trung thành phục vụ Raiden Shogun. Khi Ei lui về tịnh thổ, giao đất nước lại cho Shogun, đã có một vài gia tộc nhỏ nổi lên chống phá vì những đạo luật hà khắc mà Shogun đã ban xuống, điển hình là luật săn Vision. Nhà Kamisato đã ra sức đàn áp các cuộc nổi loạn, trong khi đó nhà Kujou lại lợi dụng những gia tộc nhỏ hơn để gây dựng đội quân hòng lật đổ Shogun, tiêu diệt nhà Kamisato. Lệnh truy lùng Vision được ban hành xuống cũng là do nhà Kujou đã liên kết với Fatui thao túng Shogun, khiến Shogun nghĩ rằng con người thì không nên có sức mạnh của thần.
Mà Shogun là ai? Là thân xác của Ei đó, định làm gì người tui thương chứ? Thề dưới cái tên San này, những kẻ muốn làm hại Ei thì đều không có được kết cục tốt đẹp đâu.
Thoma sau khi đưa San đến phòng đã ngay lập tức trở lại thư phòng của Ayato, hắn cẩn thận kiểm tra xung quanh xem có ai không rồi mới đóng cửa. Ayato nghiêm mặt nhìn hắn:
"Nếu ngươi còn làm việc bất cẩn như hôm nay, ta không chắc có thể tha thứ lần nữa đâu"
Thoma vội cúi đầu nhận tôi:
"Cảm tạ ngài không phạt"
"Lần này vì ngươi lấy công chuộc tội, tuy còn thiếu sót song vẫn đem về lợi ích lớn cho gia tộc. Về phần cô nàng đó, cử người theo dõi trong âm thầm, báo cáo hành tung của cô ta cho ta. Ngươi phụ trách điều tra lý lịch và tính chính xác của tờ giấy thông hành cô ta được cấp. Người này... Không đơn giản chỉ là một thương buôn"
"Thuộc hạ đã rõ" Thoma cúi chào rồi lui ra ngoài, hắn tức tốc thi hành nhiệm vụ được giao. Trong phòng chỉ còn Ayato, hắn ngước nhìn cây anh đào ngoài sân vườn đang nở rộ hoa, một cánh hoa được gió đưa vào phòng, bay đến bên cạnh Ayato, hắn đưa tay đón lấy.
"Nếu không phải là họa, ắt sẽ là phúc lớn cho cả gia tộc, thậm chí là cho đất nước này. Hi vọng lựa chọn của ta sẽ không sai"
Ayato kẹp cánh hoa vào cuốn sách, tiếp tục xử lý văn kiện.
San ở trong phòng mới cũng không nhàn rỗi, cô quan sát một vòng nơi ở mới của mình, căn phòng nằm ở phía đông của dinh thự, trước phòng là sân vườn thoáng mát có trồng vài cây anh đào lấy bóng râm. Cách thức và đồ đạc bày trí rất hợp thẩm mĩ của cô, khá đơn giản và rộng rãi nên cô rất thích nơi ở mới này.
San đang tận hưởng bầu không khí mát lành của buổi chiều tà, bỗng nét căng thẳng chợt xẹt qua mặt cô sau đó ngay lập tức trở lại bình thường. Cô vờ như không có gì, thôi hóng gió ngoài sân và đi vào phòng. Cửa phòng vừa đóng cô ngay lập tức tạo ra một làn gió mỏng, khuếch tán phạm vi làn gió để kiểm tra xung quanh. Qua giao động từ gió, cô cảm nhận được hai ba người đang bí mật theo dõi nơi này, có vẻ là không phải thích khách, vì bọn người này chỉ giữ nguyên vị trí mà quan sát, không hề di chuyển.
"Không phải thích khách? Đến để giám sát mình thôi sao?"
"Xem ra là Ayato, gồng gánh cả gia tộc có khác, quả nhiên năng lực tốt. Muốn giám sát tùy các ngươi, ta mà muốn trốn thì cả chục người như bọn ngươi muốn ngăn cũng không được"
San vệ sinh cá nhân rồi lên giường ngủ, vì khá tin tưởng vào năng lực của gia tộc Kamisato nên cô an tâm nghỉ ngơi, khép hờ mắt, cô thì thầm:
"Hình như nàng biết đến ta phải không, Ei? Thật mong có thể sớm gặp nàng. Sẽ ổn chứ nếu như ta xông thẳng vào phủ của nàng mà không cần chờ đến buổi hành quyết?"
Dừng một chút, cô ngẫm lại, nếu bản thân cô hiện tại xông vào phủ thì sẽ phải hạ toán lính canh cửa, cũng không khả thi lắm. Làm như thế thì Shogun có khả năng sẽ chém cô thành ngàn mảnh trước khi Ei hiện thân mất. Mà chắc nàng cũng chẳng chào đón một kẻ đã đột nhập còn gϊếŧ con dân của nàng làm gì.
"Thôi vậy! Hi vọng thời gian trôi thật nhanh. Mong sấm sét ở Inazuma tạm lắng, chúc nàng ngủ ngon"
Beidou ở đảo Ritou lúc này lại ngước nhìn lên bầu trời, nghi ngờ tự hỏi:
"Sấm ở Inazuma dạo này cạn kiệt rồi sao? Sao gần đây cứ đêm là không đánh nữa vậy?"
Hỏi xong Beidou lại tự lắc đầu ngán ngẩm chính mình. Sấm lặng không phải là điều tốt sao, cô nên đi ngủ rồi.
Chỉ một ngày sau khi San đến Inazuma, quá nhiều chuyện đã diễn ra. Những nhân vật quan trọng dường như cũng cảm nhận được gì đó. Một nụ cười nhẹ lại hiện diện trên môi Yae Miko, cô nàng hứng thú xoay vòng chiếc bút lông trên tay, hí hửng mong chờ việc trong tương lai. Có vẻ nàng biết gì đó về nàng nhân vật chính của chúng ta.
Shogun đứng trên đỉnh tòa dinh phủ của bản thân, ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời, cô cảm nhận được sự dao động từ bên trong. Hình như là từ Ei, nhưng cô không cách nào để có thể liên lạc với Ei trừ khi nàng chủ động cho phép. Shogun mở miệng nói ra mấy lời hiếm hoi, dẫu biết Ei có thể không nghe được, dường như lời này cũng là Shogun muốn nói cho chính bản thân cô.
"Cảm xúc...là thứ không nên có. Chỉ có vĩnh hằng mới là thứ tốt nhất cho Inazuma"
Một tia sét chớp lóe như đáp lại lời Shogun nhưng sau đó cũng lặng đi. Shogun nhìn tia chớp vừa lóe, quay lưng đi xuống khỏi đỉnh dinh phủ, để lại một câu nói:
"Không nên có, nếu không có thì sẽ không mất đi"
Dừng một chút, nàng bồi thêm.
"Nhưng mà...tùy cô"
Shogun sẽ luôn hành động theo ý chí của Ei, nhưng Ei đã thiết lập cô theo cách mà chính nàng cũng khó có thể sửa đổi. Vậy nên Shogun chỉ chấp niệm về vĩnh hằng mà Ei luôn tâm niệm, song có lẽ Shogun cũng cảm nhận được tâm trạng cảm xúc của Ei, chỉ là bản chất Shogun vốn không hiểu được chúng mà thôi.
Lời tác giả: "Định cho hai ẻm gặp nhau sớm sớm luôn nhưng như thế thì không logic lắm, kiểu phải lược qua các sự kiện quan trọng í, vì mình còn kém trong việc hành văn với thiết lập tính huống nên là mn ráng đợi thêm vài chương nhe. Để cốt truyện có chút hợp lý hơn một tí thui ạ"