Chương 39: Điều Kiện Thú Vị

Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Đỗ Thanh Địch, hai hàng nước mắt tỏa sáng như thủy ngân, Đỗ Tư Quân nhìn Đỗ Thanh Địch rơi lệ, lòng đau như cắt, cuối cùng không nhịn được mà đưa tay ra, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má nàng ta.

Hành động của hắn vô cùng cẩn thận, như sợ nước mưa làm rơi cánh hoa, đầy sự nâng niu.

Đỗ Thanh Địch không kìm được tiếng nấc nghẹn ngào.

Người ca ca dịu dàng này, thực ra không thuộc về nàng ta.

Mà thứ không thuộc về mình, dù cố gắng níu giữ đến đâu cũng đều vô nghĩa.

Ngón tay hắn khựng lại, từ từ thu về, hắn như chìm vào một ký ức xa xăm, lẩm bẩm: "Tiểu Địch sinh năm Tân Tỵ, tuổi Tỵ, thực ra cũng có duyên với muội đấy."

Đỗ Thanh Địch ngẩn người, ngước nhìn hắn: "Ca ca?"

Đỗ Tư Quân không trả lời, ánh mắt thất thần nhìn vào đám dây mướp rủ xuống, tiếp tục nói: "Năm đó, ta nhớ là vào mùa tuyết rơi Tiểu Địch mới chào đời, ta cũng chỉ mới sáu tuổi, cha ta làm quan trong triều đình, vì tài nghệ đàn cầm cao siêu nên được trọng dụng, nhưng sau này vì trong buổi thọ yến của Tân Đế đã đàn sai bản nhạc, chọc giận Thái Hậu nương nương, từ đó bị giáng chức làm thường dân."

"Sau khi Đỗ gia thất thế trong triều đình, chỉ trong một đêm đã từ vinh hoa phú quý rơi xuống cảnh bần hàn, cha ta vốn tâm cao khí ngạo, cho rằng không còn chỗ dung thân ở kinh thành, nên đã đắt cả nhà chuyển đến nơi hẻo lánh này."

"Nhưng từ kinh thành đến đây đường xá xa xôi, trôi dạt không nơi nương tựa, mẹ ta vốn yếu ớt, không may nhiễm bệnh qua đời."

"Cha ta vì vậy mà bị đả kích lớn, từ đó buồn rầu chán nản, suốt ngày đóng cửa đánh chiếc đàn cầm do tổ phụ để lại, không quan tâm đến huynh muội ta."

"Còn Tiểu Địch lúc đó vẫn còn ở trong tã lót, trẻ người non dạ, vì đói bụng mà không ngừng khóc nháo, nhưng bên cạnh không có sữa để bú, ta đành phải tự nấu cháo trắng cho Tiểu Địch ăn."

“Lúc đó ta cũng chỉ là một đứa trẻ lớn xác, lại được nuông chiều từ bé nên không biết nhóm lửa hay gánh nước gì cả, mỗi lần làm đều mặt xám mày tro, nhưng cháo nấu ra lúc thì loãng lúc thì đặc, đến bản thân ta cũng không nuốt nổi.”

“Nhưng Tiểu Địch lại rất dễ nuôi, không hề kén ăn, sau khi ăn xong còn cười khanh khách với ta, vô cùng ngoan ngoãn, ai cũng yêu.”

“Sau đó cha cũng không may qua đời, chỉ còn lại ta và Tiểu Địch nương tựa lẫn nhau, ta nhớ năm cha mất là vào mùa xuân, khi Tiểu Địch mới tập đi.”

“Cha không quan tâm đến Tiểu Địch nhiều nên đến tuổi tập nói muội ấy không bao giờ gọi "cha", ngược lại thường đi theo sau ta, giọng ngọng nghịu gọi “ca ca”.”

“Tiểu Địch ngây thơ, hồn nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra với gia đình, tuy nhiên không hiểu cũng có cái hay, muội ấy cứ mãi vô tư, giữ một trái tim thuần khiết, lòng ta mới cảm thấy kiên định, ta còn nhớ đêm cha mất, muội ấy thấy ta quỳ gối trước bài vị cha, cũng học theo quỳ gối bên cạnh ta, luôn luôn ở bên ta, cuối cùng vẫn không chịu được mà ngủ thϊếp đi.”

“Lúc đó ôm muội ấy vào lòng, ta đã âm thầm thề nhất định sẽ dùng hết mọi khả năng, mọi thứ để yêu thương và che chở cho muội muội, vì muội ấy là người thân duy nhất của ta trên đời này.”

Nghe những lời này lòng Đỗ Thanh Địch đau nhói, không nhịn được nắm chặt vạt áo trước ngực.

Hắn đột nhiên cụp mi, trong mắt là nỗi đau kịch liệt: “Nhưng hóa ra, người muội muội luôn gắn bó với ta đã chết từ lâu, mà ta lại không hề hay biết, muội ấy đã không còn, còn coi Tiểu Địch giả mạo là muội muội của mình…”

Dừng lại một chút, hắn gần như tuyệt vọng hỏi nàng ta: “Ngươi đã chiếm lấy thân xác của Tiểu Địch, vậy muội muội ta đi đâu rồi?”

“Ca ca.” Đỗ Thanh Địch tiến lên nắm chặt tay áo hắn, nước mắt lăn dài: “Không phải muội hại chết Tiểu Địch, một tháng trước nàng ấy lên núi hái thuốc, không cẩn thận ngã xuống vực, trước khi chết nàng ấy nói rất nhớ huynh, nên muốn muội thay thế nàng ấy chăm sóc huynh, vì vậy muội mới chiếm lấy thân xác của nàng ấy.”

“Muội vốn là xà yêu, quanh năm suốt tháng đều cô đơn lạnh lẽo ở núi Phù Mang suốt nhiều năm, chưa từng trải qua tình cảm của con người, đều là ca ca dạy cho muội, tuy thời gian chúng ta bên nhau rất ngắn ngủi nhưng muội thật lòng coi huynh là ca ca của mình.”

Nước mắt không ngừng lăn dài trên má nàng ta, Đỗ Thanh Địch nức nở nói: “Nhưng muội biết, dù sao muội cũng là yêu quái, nếu ca ca biết thân phận của muội, huynh nhất định sẽ ghét muội hoặc sợ muội, nhưng muội muốn nói cho ca ca biết, muội không phải cố ý giấu huynh, nếu có thể muội hy vọng muội thực sự là Tiểu Địch.”

Đỗ Tư Quân sờ sờ gò má nàng ta, tự giễu cười nói: “Thì ra là vậy, ta cũng hồ đồ, mỗi khi nghĩ đến Tiểu Địch đã chết, ta còn tưởng rằng muội ấy bị ngươi gϊếŧ, ngươi là một cô nương tốt bụng, nhưng ta lại muốn đầu độc ngươi, thực ra ta không xứng đáng làm ca ca của ngươi mới đúng.”

Đỗ Thanh Địch nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, nhanh chóng phủ nhận: “Ca ca, huynh là ca ca tốt nhất trên đời, cho dù huynh có làm gì ta, ta cũng sẽ không bao giờ trách móc huynh.”

Hắn lại hỏi: “Ngươi có tên không?”

Đỗ Thanh Địch cụp mắt xuống: "Không có."

"Thật không công bằng khi để ngươi làm thế thân cho Tiểu Địch, ngươi có muốn một cái tên mới không?"

Mắt Đỗ Thanh Địch ngấn lệ nhưng nàng ta lại lắc đầu, kiên định nói: "Muội không muốn, muội không phải là thế thân của Tiểu Địch, từ lúc muội nhập vào thân xác Tiểu Địch, muội chính là Đỗ Thanh Địch, muội nguyện ý thay nàng ấy mà sống."

Đồng tử Đỗ Tư Quân co lại, giọng nói khàn khàn: "Tại sao?"

Nàng ta ôm lấy ngực mình: "Thân thể của xà yêu lạnh như băng, nhịp tim cũng rất chậm, nhưng Tiểu Địch lại có thân nhiệt ấm áp, trái tim cũng tràn đầy sức sống, muội thích cảm giác này, cảm giác ấm áp mà yêu quái chưa từng có, muội lưu luyến thứ nhiệt độ này, cho dù muội phải từ bỏ thân phận xà yêu, muội cũng cam tâm tình nguyện."

Đỗ Tư Quân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng đưa tay ra trước mặt nàng ta, nở nụ cười tái nhợt: "Ta biết rồi, xin lỗi, Tiểu Địch, lúc nãy huynh đối xử với muội như vậy, cháo bí đỏ trên bàn đã nguội rồi, đừng ăn nữa, lần sau huynh sẽ nấu lại cho muội, còn nữa, sinh nhật vui vẻ."

Nước mắt Đỗ Thanh Địch rơi lã chã, lúc nắm chặt tay hắn lại bật cười: "Cảm ơn huynh, đây là sinh nhật tuyệt vời nhất muội từng trải qua, nhận được bộ váy huynh tặng, muội vui lắm."

Dứt lời, nàng ta lại nói: "Ca ca, tay huynh bị thương rồi, lát nữa muội sẽ bôi thuốc cho huynh."

Đỗ Tư Quân nhìn nàng ta, ánh mắt dịu dàng: "Được."

A Hoa đi tới dưới mái hiên, nhìn thấy cháo trên mặt đất nhất thời muốn liếʍ, Đỗ Thanh Địch vội vàng xách nó lên, vỗ nhẹ vào đầu rồi mắng: “Đừng tham lam, ta sẽ bắt một con cá cho em.”

A Hoa meo meo không ngừng.

Đỗ Tư Quân nhặt cây chổi lên, lặng lẽ dọn dẹp những mảnh bát bị vỡ và cháo.

Nhìn thấy cặp huynh muội lần nữa quay lại với nhau, Tiêu Diệu Âm thở phào nhẹ nhõm, nàng quay đầu nhìn Lục Quan Linh, khóe môi nhếch lên: “Lục sư muội, ta đã nói trước rồi, Đỗ Tư Quân sẽ không xuống tay với Đỗ Thanh Địch đâu, muội đã thua.”

Lục Quan Linh im lặng, lông mi cụp xuống, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Trong lòng Tiêu Diệu Âm bất an, không khỏi thấp giọng nói: “Lục sư muội, mặc dù ta không biết mẹ muội đã tiêm nhiễm vào đầu muội những tư tưởng gì mà lại khiến muội không tin tưởng bất cứ ai, nhưng trên đời vẫn còn có rất nhiều cảm xúc tốt đẹp, nếu mẹ muội khiến muội đau khổ, tại sao muội không thử cố gắng thoát khỏi cái bóng của bà ta?”

Tiêu sư tỷ thật sự rất cố chấp, lúc nào cũng muốn cứu rỗi một ác quỷ như hắn.

Nhưng hắn lại không muốn để nàng toại nguyện.

Lục Quan Linh bỗng dưng bật cười, dưới ánh trăng, đuôi mắt trắng tuyết của hắn khẽ rung động, như giọt sương long lanh trên cành hoa, hư ảo mờ mịt.

Hắn đột nhiên cắt ngang lời nàng: “Tiêu sư tỷ, đừng tưởng rằng Đỗ Tư Quân thoát khỏi mặt tối vừa rồi là có thể bình an vô sự, ta đã nói, trước đây trong lòng hắn vẫn còn tồn tại nỗi sợ hãi về cái chết, đó cũng là một cảm xúc tiêu cực, chỉ cần sơ ý một chút sẽ nhanh chóng nuốt chửng hắn.”

Nhưng Tiêu Diệu Âm lại lắc đầu, quay lại nhìn hắn, ánh mắt thương xót: "Lục sư muội, muội hiểu sai rồi, đó không phải là nỗi sợ hãi về cái chết, mà chỉ là sự tiếc nuối, tiếc nuối vì không thể tiếp tục ở bên muội muội, muội luôn hướng mọi thứ đến tiêu cực nhưng muội không biết rằng, hắn sợ chết không hoàn toàn là vì bản thân, mà còn là vì hắn muốn tiếp tục sống cùng với Tiểu Địch cô nương."

Ánh mắt Lục Quan Linh trở nên lạnh lùng: "Tiêu sư tỷ quả là thích nói dài dòng, nhưng đó cũng chỉ là lời sáo rỗng thôi, tỷ đừng quên, ta mới là chủ nhân của Ngạ Quỷ Đạo, ta muốn để Ngạ Quỷ nuốt chửng ai, thì có thể nuốt chửng người đó!"

Nói đến đấy, hắn đã hoàn toàn buông thả bản thân, giọng điệu dần trở nên hả hê.

Nhìn hắn đột nhiên đứng dậy khỏi lan can, sắc mặt Tiêu Diệu Âm thay đổi, vội vàng nhảy xuống theo, khi hai người chạm đất, mặt đất lại biến thành một vũng bùn đen kịt, chúng như sinh vật sống không ngừng lan rộng, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ sân.

Tiếp theo, vô số tiếng gào thét của Ngạ Quỷ vang lên như tiếng nước sôi trong ấm đun nước, chói tai đến mức khiến người ta đau nhức màng nhĩ.

Giàn mướp trong sân bị gió thổi bay lả tả, cây chổi trong tay Đỗ Tư Quân chìm vào vũng bùn nhanh chóng biến mất, hắn ngơ ngác nhìn tay mình, đột nhiên thấy chân mình biến thành đuôi rắn màu xanh, cuộn tròn lại.

Cơ thể hắn chìm xuống, chìm dần xuống vũng bùn.

"Ca ca!" Đỗ Thanh Địch sợ hãi vội vàng chạy đến vươn tay nắm chặt lấy hắn.

Ngạ Quỷ nheo nheo mắt, đột nhiên bò dọc theo vũng bùn đến cổ Đỗ Tư Quân, xé rách y phục của hắn, trên cơ thể gầy yếu của thanh niên, ở vị trí tim được gắn một mảnh vảy màu xanh.

Mảnh vảy có một nửa lấp lánh gợn sóng, một nửa đen kịt cuộn trào.

Đỗ Tư Quân nhìn mảnh vảy, như mới hiểu ra điều gì, môi hắn run rẩy, giọng khàn khàn, mắt đỏ hoe: "Tiểu Địch, muội đưa vảy hộ tâm cho huynh?"

Đỗ Thanh Địch cắn môi: "Trước đây, muội đã rất đau khổ vì không cứu được Tiểu Địch, lần này muội không thể trơ mắt nhìn ca ca chết, dù ca ca có cho rằng muội là ma quỷ, muội cũng chỉ muốn ca ca tiếp tục sống."

Tiếng rít chói tai vang lên khắp sân nhà Đỗ gia, cảnh tượng xung quanh bắt đầu méo mó như những gợn sóng trên mặt nước, Lục Quan Linh nhìn mọi thứ bằng ánh mắt lạnh lùng, tối đen như mực, hắn muốn phá hủy tất cả, không để lại dấu vết gì.

Tiêu Diệu Âm bị tiếng động lớn này làm cho ù tai, theo bản năng bịt tai lại.

Tiêu rồi! Tiểu Độc Vật lại sắp phát điên rồi!

Nhìn thấy Lục Quan Linh sắp đi về phía Đỗ Tư Quân, trái tim nàng run lên, nàng vội vàng đưa một cánh tay ra nắm chặt lấy tay áo Lục Quan Linh, nghiến răng nói: "Lục sư muội, muội tha cho họ đi!"

Lục Quan Linh lạnh lùng quay đầu lại, mỉm cười nhìn chằm chằm vào nàng, từng bước ép sát: "Tha cho họ?"

Vậy ai sẽ tha cho hắn?

Hắn chưa bao giờ bận tâm đến những cảm xúc nhàm chán đó.

Nhưng tại sao khi nhìn thấy bọn họ hạnh phúc, hắn đột nhiên lại muốn tiêu diệt tất cả?

Cảm xúc cực đoan này giống như thuốc độc sôi sục, sôi sục trong lòng hắn.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến miếng bánh độc mà mẹ cho hắn ăn, cũng có nỗi đau gần như tương tự, thiêu đốt xương hắn như có lửa.

Trong lòng Tiêu Diệu Âm căng thẳng, khi bắt gặp ánh mắt không hề nao núng của hắn, nàng có cảm giác sợ hãi giống như đang đối diện với một con rắn độc, nàng không khỏi nới lỏng tay áo hắn, sau đó lại siết chặt hơn: "Lục… Sư muội, muội đừng, như vậy."

Trong đôi mắt sáng ngời của nàng, hắn nhìn thấy hình ảnh điên cuồng của chính mình, không hiểu sao lại dần dần trở nên bình tĩnh lại.

Hắn biết rõ những khiếm khuyết của bản thân.

Tâm hồn ẩn chứa những góc khuất đen tối như những dây leo bám rễ sâu vào máu thịt, hầu hết thời gian hắn có thể tự răn đe bản thân, kiềm chế chúng một cách hoàn hảo, giả vờ như tâm hồn mình là một mảnh đất hoang vu, nhưng một khi mất kiểm soát, chúng sẽ mọc lên một cách điên cuồng.

Ghen tị, hận thù, tự buông thả, chán nản...

Miêu Nhãn Thạch lấp lánh bên tai, ánh mắt hắn cũng loé lên tia sáng lờ mờ, đầu ngón tay không chút thương tiếc vén tay áo nàng lên, nở một nụ cười lạnh lùng: "Tiêu sư tỷ, trò chơi này thật nhàm chán, ta thấy không có ý nghĩa gì cả, không muốn chơi nữa."

Hắn không thể kiềm chế được suy nghĩ muốn buông xuôi để Ngạ Quỷ nuốt chửng tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân hắn.

Dù không thể chết đi, thì vĩnh viễn chìm trong địa ngục cũng là một điều tốt.

Huống hồ, hắn vốn như đã đang ở trong địa ngục, không thấy ánh sáng.

Nhưng Tiêu Diệu Âm không chịu buông tay, một bên nhìn vào mắt hắn, một bên cẩn thận di chuyển tay đến lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng nắm lấy, như thể nắm lấy một thứ vô cùng quý giá.

Lông mi hắn run lên, hoảng hốt muốn rút tay lại.

Nhưng đột nhiên, thiếu nữ siết chặt tay hắn một cách mạnh mẽ, sau đó áp lên… Ngực của mình.

Cảm giác mềm mại chưa từng chạm qua khiến đầu óc hắn trống rỗng.

Nàng đang làm gì?

Cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ xuất hiện từ lòng bàn tay, hắn muốn cuộn tròn ngón tay lại theo bản năng, nhưng lại lo lắng rằng hành động này sẽ khiến sự tiếp xúc trở nên rõ ràng hơn, thể hiện ý đồ khác thường, nên đành đơ người bất động.

Cảm xúc tiêu cực vừa rồi bị bao trùm bởi một cảm giác xấu hổ và khó chịu đột ngột, hắn bất an như con mèo bị túm cổ.

"Tiêu sư tỷ! Tỷ đang làm gì!"

Tiêu Diệu Âm nhìn thấy vành tai hắn mơ hồ đỏ lên, ẩn ở dưới mái tóc trắng, giống như huyết bồ đề chôn dưới tuyết.

Nàng biết tâm trí hắn đang bị chệch hướng bởi hành động bất ngờ của nàng.

Tiêu Diệu Âm chớp chớp mắt, mặt dày nghiêm túc nói: “Lục sư muội, trước kia ta đã nói muội kém phát triển, ở đây rất bằng phẳng, lời nói đó quả thật có hơi tổn thương người khác, thật ra muội không cần phải tự ti đâu, bởi vì chỗ này của ta cũng khá bằng phẳng, muội đã sờ thử bao giờ chưa?"

Nàng nắm tay hắn như không có chuyện gì, thậm chí còn ấn nhẹ.

Hai mắt Lục Quan Linh hơi mở to, cảm giác dưới lòng bàn tay mềm mại và tràn đầy sức sống, giống như đang chạm vào một con bồ câu nhỏ xinh, dùng chiếc mỏ hồng nhạt rụt rè mổ hắn.

Cuối cùng hắn không nhịn được nhanh chóng rút tay lại, một mình đi về phía trước như muốn chạy trốn, giọng nói lạnh lùng: “Ta chợt phát hiện ra Tiêu sư tỷ rất khó hiểu.”

Tiêu Diệu Âm thấy mồi lửa hắc hóa của hắn bị nàng dập tắt trong nháy mắt, khóe môi lập tức cong lên, cũng mặt dày phụ họa: “Đúng vậy, để đối phó với tính tình kỳ quái của Lục sư muội, ta cũng nên dùng chút thủ đoạn kỳ quái nào đó.”

Lục Quan Linh á khẩu không nói nên lời.

Bùn dưới chân dần dần lắng xuống.

Đỗ Thanh Địch sửng sốt một chút, sau đó nắm chặt tay Đỗ Tư Quân, nhanh chóng nói: "Ca ca ơi, hình như vũng bùn bất động rồi, huynh mau tóm lấy muội, chỉ cần dùng sức là có thể thoát ra."

Những suy nghĩ không rõ ràng của thiếu niên giống như cơn gió lay động mặt hồ, tạo thành những gợn sóng hình tròn, hắn vô thức nhìn xuống tay mình, không khỏi hồi tưởng lại cảm giác lúc đó.

Lần đầu tiên hắn biết, thì ra chỗ đó của thiếu nữ mềm mại đến vậy.

Hoàn toàn khác với hắn.

Tiêu Diệu Âm không ngờ chiêu thức kỳ quái như vậy lại có hiệu quả tốt đến vậy, nàng bước đi nhẹ nhàng, im lặng đi theo sau hắn.

Lục Quan Linh theo bản năng nghiêng đầu, cảnh giác muốn tránh xa nàng, Tiêu Diệu Âm lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay hắn, móc một cái đã bắt được tay hắn.

Trong lòng Lục Quan Linh cảm thấy rất phức tạp, không biết nên buông ra hay nắm lại để lấy lại thế thượng phong.

Hắn đành phải quay mặt đi, song lại bắt gặp được dáng vẻ thiếu nữ mỉm cười tủm tỉm nhìn hắn, hàng mi nàng bóng mượt tựa như những mầm xanh bị gió thổi qua, lộ ra ánh sáng lấp lánh.

Nàng dịu giọng nói: "Lục sư muội, có thể dẫn ta đi ra khỏi Ngạ Quỷ Đạo được không? Coi như ta nợ muội một ân tình, muội có thể yêu cầu trả bất cứ lúc nào, như vậy không phải thú vị sao?"