Chương 40: Hình Phạt

Lục Quan Hàn vẫn luôn canh giữ bên ngoài mắt trận, gió rít gào tứ phía, không ngừng thổi bay tà áo của hắn, phát ra tiếng vù vù dữ dội như lá cờ tung bay trong gió.

Hắn chỉ im lặng vuốt ve Đoạn Ách đang run rẩy, đồng thời chú ý đến tình hình của mắt trận.

Chẳng biết đã qua bao lâu, mùi tanh hôi trong không khí dần phai nhạt.

Mặt trăng ở nơi chân trời cũng dần mất đi sắc đỏ, lộ ra màu sắc trong trẻo.

Có vẻ như, Ngạ Quỷ Đạo sắp sửa sụp đổ.

Khóe môi Lục Quan Hàn không khỏi mỉm cười nhàn nhạt, không hiểu sao, từ khi nhìn thấy Diệu Âm có thể xua tan đám Ngạ Quỷ, hắn đã có một linh cảm rằng Diệu Âm có thể đưa A Linh ra khỏi Ngạ Quỷ Đạo.

Vì vậy, hắn đã chọn ở lại tại đây.

Nhưng trong nháy mắt, hắn lại nhớ tới cái liếc mắt của A Linh dành cho hắn khi đệ ấy kéo Diệu Âm vào mắt trận, ánh mắt ngầm cảnh cáo kia rõ ràng tràn ngập sự chiếm hữu.

Lòng hắn bỗng chốc cảm thấy hụt hẫng

A Linh hầu như không có hứng thú với bất cứ thứ gì, đệ ấy thờ ơ và vô tình, giống như một con búp bê - Đẹp nhưng không có sự sống.

Bây giờ cuối cùng đệ ấy cũng có thể bộc lộ ra chút cảm xúc vui buồn, nhưng nó lại mang lại cho hắn một cảm giác vặn vẹo và âm u, như thể đang đi từ kiểu cực đoan này sang cực đoan khác.

Trạng thái này cũng rất nguy hiểm.

Nhưng hắn lại không biết phải làm sao, từ nhỏ hắn đã thề sẽ bảo vệ đệ ấy, nhưng thực ra hắn chưa từng làm gì cả, trái lại còn luôn để mẹ làm tổn thương đệ ấy, hắn không hề có một tí trách nhiệm nào của một huynh trưởng.

Nghĩ tới đây, Lục Quan Hàn không khỏi siết chặt Đoạn Ách, mạnh đến mức các khớp xương trắng bệch.

Chợt nghe bên tai có tiếng gió rít, bầu không khí xung quanh như đông cứng lại, lạnh buốt thấu xương, hắn quay đầu lại theo bản năng, chỉ thấy trong màn đêm lấp lánh một bông hoa da^ʍ bụt trắng muốt.

Hắn thấp giọng lẩm bẩm: "Mẹ?"

Không biết từ lúc nào Tuyết La Sát đã đến đây, đang ngây ngốc nhìn vào mắt trận, như không nghe thấy lời hắn nói, Lục Quan Hàn nhìn thấy trên tà áo đen của nàng ta loang lổ những vết bùn đen.

Chẳng lẽ mẹ cũng bị Ngạ Quỷ Đạo của A Linh giam giữ?

Nhìn nàng ta bước đi có hơi lảo đảo, dáng vẻ điên dại, Lục Quan Hàn không kìm được nắm chặt Đoạn Ách, chắn trước mắt trận, nghiến răng nói: "Mẹ, đừng qua đó!"

Tuyết La Sát lúc này mới tỉnh lại, nhìn thấy là hắn, nàng ta nở một nụ cười ma mị và khinh miệt: "Sao nào, chẳng lẽ con muốn ra tay với mẹ sao?"

Lục Quan Hàn không hề nao núng, vẫn kiên quyết chắn trước mắt trận: "Mẹ, dù thế nào đi nữa, mẹ vẫn là mẹ của con, thân là con cái, ra tay với mẹ, quả thực là đại nghịch bất đạo, con sẽ không ra tay, con chỉ không hy vọng mẹ lại làm hại A Linh."

Giọng điệu của Tuyết La Sát lạnh băng, như nghe được một cái gì đó vô cùng buồn cười, nàng ta tiến đến trước mặt Lục Quan Hàn, cười đến run rẩy cả người.

"Làm hại? Sao mẹ có thể làm hại A Linh được, nó chính là bảo bối của mẹ, mẹ đã cực khổ nuôi nó bao lâu nay, quả nhiên nó không phụ lòng mẹ."

“Ngạ Quỷ Đạo của nó càng ngày càng mạnh, suýt chút nữa đã nuốt chửng cả mẹ, đáng tiếc còn kém một chút, bởi vì, nó còn chưa nếm trải cảm giác có được rồi lại mất đi.”

Nói xong, nàng ta còn nở nụ cười, tiếng cười khiến người ta không rét mà run: "Hahaha..."

Lục Quan Hàn nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của nàng ta, cả người như rơi vào hầm băng: "Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì? Mẹ lại muốn làm gì?"

"Lại muốn làm gì? Ở trong mắt con mẹ là kẻ tội ác tày trời đến vậy sao?"

Tuyết La Sát lập tức ngừng cười, nghịch lọn tóc rũ bên tai.

Đôi môi đỏ tươi chầm chậm phun ra những lời nói vô tình: "A Hàn, con còn nhớ Ứng Phi Tuyết không? Mẹ cố ý cho A Linh đóng giả đứa con gái đã chết của nàng ta, để từ Ứng Phi Tuyết nó có thể cảm nhận được sự ấm áp mà nó chưa từng có, rồi ta sẽ tự tay nghiền nát chút ấm áp đó, khiến nó tâm hóa tro tàn trong nháy mắt."

Cơ thể Lục Quan Hàn không khỏi run rẩy, hắn sao có thể quên.

Khi đó, Lục phu nhân nhìn thấy Lục gia sụp đổ trong một đêm, bèn mang theo hắn và A Linh đến Như Ý Các cầu cứu, nhưng mẹ lại bám theo, đuổi tận gϊếŧ tuyệt Lục phu nhân.

Trước khi mất đi ý thức, hắn còn nghe thấy giọng của mẹ, vô tình nói: "A Linh, đều là lỗi của con."

A Linh như bị thôi miên, lặp lại theo bản năng: "Đều là lỗi của con."

Tuyết La Sát lại tiếp tục cất giọng êm ái: "Bây giờ, nó sắp sửa đi vào vết xe đổ một lần nữa, chỉ có điều lần này người hủy diệt nó sẽ là đứa trẻ tên Tiêu Diệu Âm kia."

Chỉ có nàng ta biết, Tiêu Diệu Âm mới là nguồn gốc của thứ khát vọng cầu mà không được, cũng là khởi đầu mọi đau khổ của Lục Quan Linh.

Lục Quan Hàn còn muốn hỏi thêm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thét kỳ lạ của đám Ngạ Quỷ, trong mắt trận, vô số luồng khí đen từ trên trời giáng xuống, tụ thành một trận gió dữ dội.

Hắn không nhịn được mà quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt trận, Đỗ Tư Quân nửa người chìm trong vũng bùn, Đỗ Thanh Địch gắt gao nắm lấy tay Đỗ Tư Quân, muốn kéo hắn lên, còn vừa an ủi hắn: "Ca ca! Đừng sợ, sắp ra được rồi."

Một bông hoa tuyết đột nhiên bay đến bên má, Lục Quan Hàn theo bản năng quay đầu lại, tiện tay đỡ lấy bông hoa tuyết giữa không trung, khóe mắt thoáng thấy bóng hình mờ ảo của Tuyết La Sát ẩn mình trong màn đêm.

"A Hàn, tuyết lại rơi ở Già Lăng rồi, con cũng nên về đó xem xem, dù sao con và A Linh đều lớn lên ở đó."

Câu nói đầy ẩn ý theo tiếng gió ồn ào thổi đến, khiến Lục Quan Hàn cảm thấy lạnh toát cả người.

Già Lăng?

Con ngươi Lục Quan Hàn run lên, hắn không khỏi nhìn kỹ bông hoa tuyết đó, lại phát hiện bông hoa tuyết này không phải màu trắng tinh, trong nhụy hoa như có một con cá nhỏ đang không ngừng bơi lội, những tấm vảy trên thân con cá lúc sáng lúc tối, lúc sáng như được nung qua lửa đỏ, lúc tối lại như một sợi chỉ đỏ thẫm.

Không, đây không phải cá, mà là máu.

Là máu của A Linh.

Hắn bất giác siết chặt tay, "tách" một tiếng, bông hoa tuyết mỏng manh lập tức bị bóp nát, rơi xuống vũng bùn, vỡ thành bốn mảnh, máu thấm vào bùn, bị Ngạ Quỷ nuốt chửng trong nháy mắt, biến mất không thấy dấu vết.

Trận pháp như bị phá vỡ trong nháy mắt, khí đen trong mắt trận bùng lên ngút trời, Đỗ Tư Quân lảo đảo trong vũng bùn, Tiêu Diệu Âm không nhịn được chạy đến muốn cùng Đỗ Thanh Địch kéo Đỗ Tư Quân lên: "Đỗ công tử, mau đưa tay cho ta, ta và Tiểu Địch cùng kéo ngươi lên."

Đỗ Tư Quân ngơ ngẩn nhìn nàng, có vẻ như không thể tin: "Diệu Âm cô nương? Nhưng chẳng phải ngươi là bắt yêu sư sao?"

Tiêu Diệu Âm cười với hắn: "Ta là bắt yêu sư, nhưng trách nhiệm của ta là trừ khử tà ma gây hại cho nhân gian, chứ không phải lạm sát kẻ vô tội, Đỗ công tử, nắm chặt! Tiểu Địch cô nương, ta đếm đến ba, chúng ta cùng dùng sức."

Đỗ Thanh Địch cảm kích gật đầu, dùng sức nắm lấy tay Đỗ Tư Quân: "Được."

"Một, hai, ba!"

Cùng với tiếng nói thanh thúy của thiếu nữ, hai người đồng thời dùng sức kéo được Đỗ Tư Quân ra khỏi vũng bùn, nhìn thấy Đỗ Tư Quân bình an vô sự, Đỗ Thanh Địch không nhịn được mà ôm chầm lấy hắn, cả người vùi vào lòng hắn: "Ca ca! Tốt quá!"

Nói xong, nàng ta dần bật khóc nức nở.

Đỗ Tư Quân thì nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng ta, mặc cho nàng ta khóc lớn trong lòng mình.

Tiêu Diệu Âm vui mừng nhìn họ, trong lòng thỏa mãn, xem ra phó bản đầu tiên coi như đã kết thúc viên mãn.

Ngay sau đó nàng lại quay đầu, theo bản năng tìm kiếm tung tích của Lục Quan Linh.

Kỳ lạ, Tiểu Độc Vật đã đi đâu rồi?

Lục Quan Linh đã khôi phục vẻ ngoài thiếu niên đang ẩn mình trong bóng tối, giống như một con rắn độc đang rình rập người khác, hắn nhìn một màn này với vẻ thờ ơ và chán nản, như người đứng ngoài cuộc.

Hắn không hiểu tại sao mình vẫn tha cho huynh muội Đỗ gia.

Nhưng, rũ mi xuống, nhìn vào lòng bàn tay, hắn lại mỉm cười một mình, ít nhất chuyến đi này không phải là không có thu hoạch – như Tiêu sư tỷ đã nói, nàng nợ hắn một ân tình.

Nếu sử dụng tốt, nó có thể mang đến một niềm vui khác cho cuộc sống trì trệ của hắn.

Chỉ là nên khiến nàng làm gì đây?

Hoặc nên làm thế nào để nàng làm hài lòng mình?

Nghĩ đến đây, Lục Quan Linh bất giác che lại trái tim đóng băng của mình, lông mi trắng tuyết rung động như nặng đến mức không thể mở mắt được, sắc đen tối trong con ngươi đậm đặc đến mức không thể tan đi.

Làm sao bây giờ? Hắn vậy mà lại giống như có chút chờ mong.

Nhưng trong nháy mắt, hắn lại kiểm soát được cảm xúc của mình, im lặng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đám khói đen bốc lên trời.

Cuối cùng, Ngạ Quỷ Đạo của hắn đã nuốt chửng được rất nhiều cảm xúc tiêu cực, thỏa mãn bọn chúng một thời gian.

Chẳng qua những cảm xúc đó không thuộc về Tiêu sư tỷ cũng như huynh muội Đỗ gia, vậy chúng thuộc về ai?

Trong lúc hoảng hốt, Lục Quan Linh như nhìn thấy từ trong khói đen, có một người phụ nữ bọc mình trong lụa đen, nàng ta nhẹ nhàng nghịch bông hoa phù tang bên thái dương, lộ ra một đôi mắt cười duyên dáng.

Trong mắt Lục Quan Linh dần dần trở nên trống rỗng.

"Lục sư muội, muội ở đâu thế?"

Giọng nói của thiếu nữ nhanh chóng cắt đứt suy nghĩ của Lục Quan Linh, hắn không dừng lại quá lâu, mà đi vòng ra phía sau Tiêu Diệu Âm, giống như đang chơi trốn tìm với ai đó, bước chân im lặng không tiếng động.

"Tiêu sư tỷ."

Đôi bàn tay mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng đặt lên mí mắt thiếu nữ, Tiêu Diệu Âm run run hàng mi theo bản năng, lướt qua lòng bàn tay hắn, lại gợi nhớ cho hắn cảm giác mềm mại như chim bồ câu kia.

Dòng điện len lỏi qua lòng bàn tay, hắn mặc cho cảm giác này lộng hành, thế nhưng trong cặp mắt đẹp đẽ kia lại ẩn hiện vẻ âm u nhàn nhạt.

Tiêu Diệu Âm biết sở thích kỳ quặc của Tiểu Độc Vật, còn chẳng phải vì mắc bệnh sĩ diện của thiếu nữ, không muốn để nàng nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình sao.

Nàng xem như đã hiểu ra, đối với tính cách này của hắn, chỉ có thể chiều theo.

Vì vậy nàng không hề giãy giụa, ngược lại còn ngoan ngoãn đặt tay lên tay hắn, giọng nói vui vẻ: "Lục sư muội, muội vừa đi đâu vậy?"

Nàng vĩnh viễn không ghi thù.

Lục Quan Linh im lặng một lát, mới nói: "Tiêu sư tỷ, trời sắp sáng rồi, chúng ta phải chuẩn bị ra ngoài thôi."

"Được."

Thiếu niên đột nhiên phả ra một làn hương lạnh từ ống tay áo, sau đó, Tiêu Diệu Âm cảm thấy mí mắt trở nên nặng trĩu, trời đất quay cuồng, trong nháy mắt đã ngã vào lòng thiếu niên.

Lục Quan Linh nhanh chóng đỡ lấy nàng, bế ngang người nàng lên, lại một mình đi ra ngoài mắt trận.

Đỗ Thanh Địch hoàn hồn kinh ngạc nhìn hắn, vội vàng thốt lên: "Lục… Ngươi làm gì với Diệu Âm cô nương?"

Lục Quan Linh quay đầu lại, nhìn nàng ta một cách bình tĩnh, chậm rãi nở nụ cười, nhưng trong mắt lại bắt đầu tối lại: "Suỵt! Sư tỷ của ta rất mệt mỏi, ngươi đừng làm phiền tỷ ấy."

Đỗ Thanh Địch có chút run sợ trong lòng, nhưng vẫn cố nén sợ hãi, chuẩn bị vào thế tấn công: "Ngươi đừng hòng làm hại Diệu Âm cô nương."

"Tiểu Địch." Đỗ Tư Quân giữ lại tay áo nàng ta, cẩn thận quan sát Lục Quan Linh, như đang xác nhận điều gì đó: "Đừng lo lắng, hắn không có ý xấu."

Nhưng trong lòng lại có chút cảm giác quen thuộc, thiếu niên này, hình như hắn đã gặp ở đâu đó.

"Ca ca?" Đỗ Thanh Địch không thể tin được.

Lục Quan Linh không muốn tiếp tục dây dưa với nàng ta, mà tự mình bước ra khỏi mắt trận, hướng tới Lục Quan Hàn bên ngoài trận pháp nói: "Ca, có thể cho ta thêm một bình Vô Cực Đan được không?"

Lục Quan Hàn nhìn thấy hắn đang bế Tiêu Diệu Âm bất tỉnh, không nhịn được mà nhìn kỹ hơn: "Diệu Âm xảy ra chuyện gì vậy?”

Giống như sợ món đồ chơi yêu thích của mình bị người khác dòm ngó, Lục Quan Linh nhanh chóng dùng tay áo che đi khuôn mặt Tiêu Diệu Âm, khi ngẩng đầu lên lại nở nụ cười: "Yên tâm đi, Tiêu sư tỷ không sao, chỉ là bộ dạng này của ta kỳ quặc quá, ta sợ làm sư tỷ Tiêu sợ hãi, cho nên, ca, huynh đưa thêm thuốc cho ta đi."

Lục Quan Hàn không biết nói gì, cuối cùng vẫn lấy ra một bình sứ đưa cho hắn.

Lục Quan Linh đưa tay nhận lấy nhưng không lập tức dùng ngay, mà bỏ vào trong tay áo, tự mình ôm Tiêu Diệu Âm đi về phía trước, chỉ để lại một câu: "Chuyện ở đây cũng sắp kết thúc rồi, cũng nên đi thôi."

"A Linh..." Lục Quan Hàn do dự một lúc vẫn đi theo sau, không nhịn được hỏi: "Mẹ đã nói gì với đệ?"

Bước chân Lục Quan Linh dừng lại, khi quay đầu lại hắn vẫn mỉm cười, nhưng giọng điệu lạnh lùng vô tình: "Việc này hình như có liên quan gì đến huynh đâu, huynh trưởng?"

Hai chữ cuối cùng được nhấn mạnh một cách mỉa mai, sắc mặt Lục Quan Hàn trong nháy mắt trắng bệch như thạch cao.

Nói xong, Lục Quan Linh đột nhiên cảm giác được một luồng kiếm quang sắc bén xẹt qua sau lưng.

"A Linh, cẩn thận!"

Lục Quan Hàn cũng phản ứng lại, vội vàng chắn trước mặt Lục Quan Linh, tay ném Đoạn Ách ra, va chạm với tia chớp màu bạc, phát ra tiếng vang như chuông đồng.

Chỉ trong một thoáng kiếm đã trở lại tay mỗi người, nhưng Lục Quan Hàn cảm nhận được sức mạnh của đối phương vô cùng mạnh mẽ, trong lòng không khỏi cảnh giác, song khi nhìn qua, hắn lại ngây ngẩn cả người.

Là nàng ấy?

Lục Quan Linh bế Tiêu Diệu Âm cũng quay đầu lại.

Dưới ánh trăng, Trình Trục Song kiệt sức cầm kiếm Dao Quang đang phát sáng, một gối quỳ trên mặt đất, hơi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Lục Quan Linh.

Bỗng nhiên, hàng mi nàng ấy chảy xuống một dòng nước mắt, như vừa hận cực độ lại vừa thương tâm tới tột cùng, nàng ấy gằn từng câu từng chữ, giọng nói nghẹn ngào: "Là ngươi, hại chết, Vọng Thư!"