Chương 18: Bình Sứ Thanh Hoa

Chương 18: Bình Sứ Thanh Hoa

Phó bản đầu tiên?

Sau khi nghe nhắc nhở, Tiêu Diệu Âm gần như chết lặng tại chỗ.

Nàng vẫn còn nhớ, phó bản đầu tiên là nam nữ chính cùng nhau thu phục mãng xà ở núi Phù Mang.

Trong nguyên tác, mãng xà núi Phù Mang bất ngờ nhập vào thân xác của một thiếu nữ vô tội, vì để có được sức mạnh, thuận lợi vượt qua lôi kiếp hóa rồng, nó đã nuột chửng không ít người sống, tạo nên rất nhiều sát nghiệp, khiến cho dân làng hoang mang lo sợ.

Nam nữ chính xuống núi đi ngang qua núi Phù Mang, ngửi thấy mùi yêu khí, liền thuận đường vào thôn trừ yêu. Vì trời mưa nên họ tá túc tại nhà của một công tử họ Đỗ, tên là Đỗ Tư Quân.

Thật trùng hợp, thiếu nữ bị con mãng xà kia nhập vào chính là muội muội của Đỗ Tư Quân, Đỗ Thanh Địch.

Phó bản này vốn dĩ không khó, con mãng xà kia đạo hạnh không cao, nam chính vừa nhìn thấy nó đã cảm thấy không ổn, chỉ đợi thời cơ thích hợp để ra tay.

Nhưng có lẽ vì muốn tạo thêm biến cố, khiến cốt truyện thêm gay cấn, nên Tiểu Độc Vật bắt đầu gây rối.

Hắn ở sau lưng dụ dỗ Đỗ Thanh Địch, nói mình có biện pháp giúp nàng ta che giấu thân phận, khiến nam nữ chính không còn nghi ngờ nàng ta, mà nàng ta chỉ cần gϊếŧ nữ chính, hấp thu tu vi của nàng ấy là có thể thuận lợi hóa rồng.

Thân thể người tu đạo vốn là thang thuốc đại bổ, tuy rằng Đỗ Thanh Địch đã động tâm, nhưng đối mặt với "thiếu nữ" khó lường như vậy, nàng ta vẫn do dự.

Lục Quan Linh khẽ vuốt ve chiếc bông tai Miêu Nhãn Thạch, từng bước dụ dỗ nàng ta: "Ngươi sợ sao? Sợ rằng sẽ không đối phó được với sư tỷ của ta?"

Đỗ Thanh Địch không nói chuyện, chỉ nhìn hắn.

Môi đỏ của "thiếu nữ" nở một nụ cười nhẹ, xinh đẹp như một con búp bê sứ kỳ lạ, giọng điệu bình tĩnh: "Không cần lo lắng, tuy sư tỷ của ta có linh khí dồi dào, nhưng tỷ ấy lại là người được nuôi dưỡng trong nhà kính."

"Tỷ ấy mới xuống núi, chưa có nhiều kinh nghiệm, chỉ cần ta giúp ngươi che giấu thân phận, chắc chắn tỷ ấy sẽ không nhận ra."

"Còn về Lục Quan Hàn, ngươi không cần phải sợ mình không đánh lại được hắn, hắn là huynh trưởng của ta, ta hiểu rõ tính tình của hắn nhất, có đủ cách để giữ chân hắn. Đến lúc đó, ngươi có thể lợi dụng sư tỷ của ta, thừa lúc tỷ ấy không kịp đề phòng, đoạt lấy tu vi của tỷ ấy."

Dường như hắn chỉ đơn giản muốn giúp nàng ta, thậm chí còn không đề cập đến yêu cầu của mình, Đỗ Thanh Địch rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Ngươi rất hận sư tỷ của ngươi à?"

Lục Quan Linh bỗng bật cười, trong đôi mắt đen láy không có chút tình cảm: "Ngươi sai rồi, ta không hề hận tỷ ấy."

"Vậy tại sao ngươi lại muốn ta gϊếŧ nàng?"

Lục Quan Linh nhìn chằm chằm vào Đỗ Thanh Địch, giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng hơn vài phần: "Ngươi đã từng nghe thấy âm thanh vỡ tan của đồ sứ chưa?"

Đỗ Thanh Địch không hiểu ý hắn, lắc đầu.

"Càng là những món đồ sứ quý giá, khi vỡ thì tiếng càng thanh thúy, mà sư tỷ của ta lại là một đại mỹ nhân, tựa như chiếc bình sứ Thanh Hoa đặt trên án, nếu bị vỡ, tiếng kêu hẳn sẽ rất êm tai."

Đỗ Thanh Địch khẽ nheo mắt, tuy không hiểu ý hắn là gì, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn đồng ý, dù sao hóa rồng vẫn là một cám dỗ quá lớn.

Sau đó, không biết Lục Quan Linh đã dùng tà thuật gì để giúp Đỗ Thanh Địch qua mặt mọi người, tuy rằng nam chính cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đỗ Thanh Địch mượn cớ hái thuốc gặp "xà yêu" để lừa nữ chính đến núi Phù Mang, sau đó hóa thành nguyên hình, muốn nuốt chửng nữ chính vào bụng.

Nữ chính kinh nghiệm còn ít, không ngạc nhiên khi đây là lần đầu tiên nàng ấy gặp phải nguy hiểm từ khi xuống núi, sau một hồi giao tranh ác liệt, nữ chính rơi xuống vực sâu, bị thương nặng bất tỉnh.

Đó là lần đầu tiên tiểu sư muội độc ác hãm hại nữ chính trong nguyên tác, Tiêu Diệu Ấm vẫn còn nhớ như in khi đọc đến đây, tay chân nàng lạnh toát.

Rắn độc ở ngay bên cạnh, nữ chính lại không hề nhận ra.

Niềm vui của Lục Quan Linh khiến nàng không khỏi liên tưởng đến những đứa trẻ ngây thơ nhưng tàn nhẫn – sau khi bắt được con ve sầu đang rả rích trên cây, vì đề bản thân vui vẻ, chúng từ từ xé toạc cánh và chân của nó..

Chúng thậm chí còn không biết bản thân đang làm điều ác.

Từ đầu đến cuối, Tiểu Độc Vật không hề xem nữ chính như một con người. Sự độc ác của hắn tựa như bản tính của một đứa trẻ hư hỏng bẩm sinh, lạnh lùng và thiếu đi sự đồng cảm.

Trong đầu nàng lại vang lên lời nói của hắn vào tối đó: "Bởi vì, ta muốn nhìn xem, Tiêu sư tỷ đã chết hay chưa."

Trong lòng Tiêu Diệu Âm rối bời như tơ vò.

Lục Quan Linh cũng cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập hỗn loạn của Tiêu sư tỷ bên cạnh, dần dần lộ ra sự sợ hãi và ghê tởm.

Bàn tay lạnh buốt khẽ áp lên mu bàn tay nàng, Lục Quan Linh bất chợt nắm lấy tay nàng, nhìn sang.

Cánh môi hắn, qua màn mưa, ửng hồng ướŧ áŧ, như nhụy hoa thấm đẫm nước, mang vẻ đẹp ma mị đầy quyến rũ: "Tiêu sư tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?"

Cái lạnh bất chợt khiến sống lưng nàng cứng lại, nàng cảm giác như có lưỡi rắn liếʍ qua tay, sắc mặt hơi tái nhợt: "Không có gì?"

Cơ thể nàng cứng đờ, không cảm xúc rụt tay về, nàng lại mở ô, nhanh chóng đi về phía Lục Quan Hàn, nói sang chuyện khác: "Lục sư huynh, huynh vừa nói có yêu khí, vậy huynh nhìn ra được gì không?"

Nàng nhận ra rằng, mặc dù cố gắng gán cho Tiểu Độc Vật cái mác nữ phụ độc ác, hoàn toàn theo nguyên tác, nhưng thực ra bản thân nàng lại không thực sự tin vào điều đó.

Hắn chỉ là một nhân vật hư cấu, tốt hay xấu cũng kệ, nàng cũng đừng coi hắn là người, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.

Nhưng khi nhớ lại những tình tiết trong nguyên tác, phản ứng đầu tiên của nàng vẫn là đẩy hắn ra.

Tiêu Diệu Âm, mày hèn quá!

Nàng nhịn không được mà mắng bản thân, nhưng rồi lại mím môi thở dài, xem ra, trước hết vẫn nên điều chỉnh lại cảm xúc rồi hẵng nói tiếp.

Dù sao nàng cũng biết trước diễn biến câu chuyện, muốn trách kết cục bị rơi xuống vực núi hẳn là không khó.

Lục Quan Linh thấy Tiêu Diệu Âm tránh mình như tránh rắn rết, còn quay sang đi về phía huynh trưởng của hắn, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai.

Quả nhiên, tất cả đều là giả dối.

Đề xua tan cảm xúc kỳ lạ đó, hắn lấy quả me rừng từ trong tay áo ra, siết nhẹ trong lòng bàn tay, viên quả tròn trịa lập tức biến thành vỏ quả khô quắt.

Đôi mắt đen láy của hắn dõi theo bóng hình thiếu nữ, trong lòng bỗng sinh ra một khao khát khiến hắn đau đớn đến kỳ lạ, giống như khi nhìn thấy ảo ảnh.

Là do huyễn thuật của hồ mị có tác dụng sao?

Nhưng hắn không hề bận tâm, chỉ khẽ rung hàng mi, lấy sự kiên nhẫn tột độ để ép buộc bản thân đi theo sau nàng, trong lòng lại dấy lên một niềm vui kỳ lạ.

Hủy diệt, mới là thứ hắn theo đuổi.

Nếu đều phải hủy diệt, quan tâm nàng ta làm gì?

Đám gia nô kia vội vã chôn cất quan tài, nước mưa rơi xuống, lớp đất vàng bị xối mòn, lộ ra một góc quan tài đen sì, màu mới tinh, lờ mờ có mực chảy xuống.

Tiêu Diệu Âm đi đến bên cạnh Lục Quan Hàn, thấy đang hắn đứng bên cạnh rãnh nước, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào góc sơn đen kia, vì để thấy rõ hơn, hắn thậm chí còn tiện tay đặt cả ô xuống chân.

Nước mưa làm ướt tóc mai của thanh niên, nhưng hắn lại như không hề hay biết, theo từng nhịp rung của hàng mi, những giọt mưa cũng lăn dài, cả người hắn toát lên vẻ thê lương.

Tiêu Diệu Âm thấy hắn như vậy, trong lòng cảm thấy không thể hiểu nổi, nhưng vẫn vội vàng tiến lên, nâng tay giơ cao ô, che mưa cho hắn: "Lục sư huynh, huynh sao vậy?"

Sao huynh muội nhà này đều kỳ quặc như vậy, không biết tự chăm sóc bản thân à?

Lục Quan Hàn chỉ ngón tay ra, có chút run rẩy: "Diệu Âm, muội nhìn xem, chỗ quan tài."

Tiêu Diệu Âm vội vàng nhìn qua, nhưng không hiểu lắm: "Cái gì?"

Bỗng nhiên, dòng mực đen sẫm chảy xuống, như gặp phải vật cản gì đó mà đông lại thành từng hạt tuyết nhỏ, rơi lách tách xuống nền đất cùng với nước mưa, hệt như một trận mưa đá nhỏ.

Sao lại đóng băng rồi?

Lục Quan Linh cũng nhìn thấy cảnh tượng này, hắn liếc mắt một cái, ánh mắt lại đảo qua cánh tay thiếu nữ.

Tiêu Diệu Âm cảm thấy ánh mắt hắn như con dao nhỏ đang róc từng thớ thịt trên cổ tay mình, trái tim bất giác đập nhanh như trống, nàng lấy hết can đảm, không chịu thua mà nhìn lại, Lục Quan Linh lại nhanh chóng quay mặt đi.

Tiêu Diệu Âm: "…" Không thể hiểu nổi Tiểu Độc Vật.

Lục Quan Linh nhìn Lục Quan Hàn, nở một nụ cười khó hiểu: "Ca, xem ra, nơi này không chỉ đơn giản là bị yêu vật quấy phá rồi."

Lục Quan Hàn không nói gì, nhưng bàn tay đang nắm chặt lại run lên.

Bầu không khí giữa hai người có gì đó rất không ổn.

Tiêu Diệu Âm nhìn quan tài đóng băng, bỗng nhớ ra điều gì đó, nàng vô thức hạ giọng hỏi Lục Quan Hàn: "Lục sư huynh, có phải là Tuyết La Sát không?"

Lục Quan Hàn khẽ "ừ" một tiếng rồi bước nhanh trong mưa: "Diệu Âm, A Linh, chúng ta đến thôn phía trước xem thử."

"Hả! Được." Tiêu Diệu Âm vội vàng đi theo, không nhịn được mà nhắc nhở: "Lục sư huynh, ô của huynh…"

Không thể nào! Sao cốt truyện lại đột nhiên thay đổi vậy?

Chỉ lo trước không lo sau, Tiêu Diệu Âm vậy mà nhất thời đã lơ là Lục Quan Linh ở phía sau.

Lục Quan Linh lẻ loi một mình đi theo sau.

Hắn nhận ra thiếu nữ thấp hơn Lục Quan Hàn khá nhiều, khi nói chuyện, nàng ngước mặt lên, hàng mi cong cong càng thêm mềm mại, đen nhánh như lông quạ, ướŧ áŧ như rong biển.

Những giọt mưa lăn dài theo tán ô, trượt qua cổ nàng, ẩn mình vào trong chiếc cổ áo màu tím, tựa như những viên ngọc trai lấp lánh.

Ánh mắt Lục Quan linh theo quán tính dừng lại trên phần eo thon thả kia, đen đến kỳ lạ.

Trời mưa càng lúc càng to, Đỗ Thanh Địch cõng một đầy một gùi thảo dược từ núi Phù Mang xuống.

Trời lại mưa, cơn hen suyễn của ca ca sẽ lại tái phát, thuốc trong nhà đã hết rồi, nàng phải nhanh chóng trở về sắc thuốc cho hắn.

Đều tại nàng ham chơi, nghĩ thế nào cũng phải dạy dỗ tên công tử ăn chơi trác táng kia một trận, ngược lại làm lỡ việc chính. Nhớ đến cảnh tượng Đỗ Tư Quân ho khan, như muốn nôn cả phổi ra ngoài, lòng nàng ta run lên.

Ngày mưa, ca ca luôn rất khó chịu.

Đỗ Thanh Địch nghĩ, giá như mình có thể hóa thành rồng thì tốt biết bao, như vậy nàng ta có thể trở thành thần núi Phù Mang, cai quản thời tiết, nàng ta sẽ khiến cho núi Phù Mang một năm bốn mùa tươi đẹp như xuân, đến lúc đó ca ca sẽ không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Nàng ta thích nhất là mùa hè.

Trong sân nhà trồng mướp hương, đám dây leo rủ xuống, ca ca mặc áo dài màu màu lam ngồi trong sân, hái đậu đũa, phơi thảo dược.

A Hoa bên chân lười nhác nằm, lâu lâu lại lộ ra cái bụng tròn xoe, làm nũng muốn ca ca vuốt ve, ca ca sẽ cười, nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng của A Hoa, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt ấm áp, gọi nàng ta: "Tiểu Địch, buổi tối ca ca nấu cháo bí đỏ cho muội được không?"

Khi hình ảnh lóe lên trong đầu, trong lòng Đỗ Thanh Địch cũng sinh ra một khao khát nóng bỏng, muốn nhanh chóng được trở về bên cạnh ca ca.

Nàng ta dứt khoát chạy nhanh, bím tóc đen bóng mượt quét trên đầu vai ẩm ướt, bùn đất bắn lên đến nửa ống quần.

Mưa càng lúc càng to, trên đường gần như không còn người qua lại, l*иg ngực Đỗ Thanh Địch phập phồng, bỗng nhiên sau lưng vang lên một tiếng động, như tiếng lưỡi đao xé toạc màn mưa. Đỗ Thanh Địch vội vàng quay đầu lại, lạnh giọng quát: "Là ai!"

Mưa rơi tí tách trên bộ giáp sắt lạnh, tạo thành những bông hoa nhỏ li ti, nước mưa xuyên qua bộ giáp, khiến cho mái tóc đen của người mặc giáp bị ướt, loang lổ như mực tàu hòa tan trong nước.

Dưới mũ giáp, một khuôn mặt anh tuấn lộ ra, khuôn mặt tuy rất trẻ nhưng lại không hề có huyết sắc.

Đỗ Thanh Địch ngạc nhiên, không ngờ là một nữ tướng quân.

Chỉ là, đôi mắt vốn sáng ngời của nữ tướng quân giờ đây lại mất đi thần thái, đôi môi tái nhợt của nàng ấy khẽ mấp máy, từng chữ từng chữ thốt lên: "Vọng, Thư."

Mắt Đỗ Thanh Địch mở to, nữ tướng quân này hình như đã chết từ rất lâu rồi, thân thể hiện tại của nàng ấy đã không còn là con người, mà là một con rối.