Chương 9: Thời Gian Nhạy Cảm

Không khí thoang thoảng một mùi hương đắng lạnh lẽo, Minh Khê bước vào phòng, ánh mắt vô thức đảo quanh một vòng, không nhận được phản hồi từ Ayres, cậu quay đầu lại.

Ayres lặng lẽ đứng ở cửa, đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm cậu.

Minh Khê lờ đi cảm giác kỳ quái trong lòng, hỏi: "Hộp y tế ở đâu?"

Ayres cuối cùng cũng động đậy, anh bước qua Minh Khê đến đầu giường, cúi người lấy hộp y tế từ tủ đầu giường, Minh Khê tiến lại gần, lục lọi bên trong: "Tìm thấy rồi."

Giọng điệu vui mừng như tìm được kho báu, Ayres ngồi bên giường, chớp mắt chậm rãi, Minh Khê đã đứng trước mặt anh, hướng súng đo nhiệt độ về phía anh.

"Tít"

Minh Khê kinh hô: "39 độ 5, trời ơi, Ayres, anh sốt cao rồi."

Cậu luống cuống tìm thuốc hạ sốt.

Ayres trực tiếp nằm xuống giường, thần sắc căng thẳng, quay lưng về phía Minh Khê, hai chân dài co lại, như thể muốn che giấu điều gì đó.

Một lúc sau, Minh Khê đứng bên giường: "Ayres, uống thuốc hạ sốt rồi hãy ngủ."

Giọng nói của người trên giường còn trầm hơn lúc nãy, nói rất khẽ: "Không uống."

Minh Khê dùng một tay nhéo nhéo dái tai đỏ ửng của mình, vẫn muốn khuyên anh: "Nhưng mà..."

"Không phải sốt." Ayres ngắt lời cậu, dùng chăn che đầu, "Cậu đừng quản nữa."

Sao lại không phải sốt chứ?

Minh Khê đứng ngây người một lúc, nhìn những sợi tóc vàng lấp ló trong khe hở của chăn, cùng với một đoạn gáy trắng nõn ngẩn người.

Khoan đã - Phần gáy.

Ánh mắt Minh Khê dừng lại ở vị trí tuyến thể alpha, mặt cậu đỏ bừng.

Là một beta thậm chí không thể cảm nhận được pheromone, những bài học sinh lý chủ yếu giảng về alpha và omega cậu chưa bao giờ nghiêm túc nghe giảng, lúc này cuối cùng cũng miễn cưỡng nhớ ra kỳ nhạy cảm của alpha và omega sẽ có triệu chứng sốt cao, là hiện tượng sinh lý bình thường.

Minh Khê không nhịn được lẩm bẩm: "Vậy sao lúc nãy anh không nói..."

Tất nhiên, Minh Khê vẫn lo lắng alpha khó chịu, cậu lại tìm trong hộp y tế nửa ngày, đều không tìm thấy thuốc ức chế, nghĩ cũng phải, nếu có thuốc ức chế thì Ayres đã dùng rồi, Minh Khê quyết định ra ngoài tìm thuốc ức chế mang về.

Cánh cửa phòng được mở ra nhẹ nhàng rồi đóng lại, đôi mắt màu lam băng mở ra, Ayres đột ngột hất chăn ngồi dậy, trừng mắt nhìn cửa phòng, mắt đỏ hoe, như trừng kẻ thù.

Minh Khê trở về đẩy cửa phòng ra nhìn thấy chính là cảnh tượng này, ánh mắt Ayres lập tức khóa chặt cậu, lạnh lùng hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

Minh Khê vội vàng giải thích: "Tôi không chạy lung tung, chỉ là sang phòng bên cạnh xin mấy lọ thuốc ức chế." Cậu tiến lại gần Ayres.

Alpha khịt mũi, anh ngửi thấy mùi pheromone xa lạ trên người beta.

Cậu ta vừa rồi lại đi tìm alpha khác.

Ayres nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trông rất đáng sợ, hơi thở của anh dần trở nên gấp gáp, ngũ quan tuấn tú có chút vặn vẹo.

Minh Khê giật mình, luống cuống mở thuốc ức chế, kim tiêm sắp đâm vào cánh tay alpha, lại bị hất mạnh ra, kim tiêm rơi xuống đất lăn lông lốc, cùng với mấy lọ thuốc ức chế chưa mở trong lòng Minh Khê rơi xuống đất.

"Rầm."

Một tiếng giòn tan, alpha dùng giày da hung hăng nghiền nát tất cả những cây kim tiêm mỏng manh, mang theo sự tức giận như muốn trút bỏ.