Chương 10: Thời Gian Nhạy Cảm

"Ayres!" Minh Khê nhìn một mớ hỗn độn trên đất, có chút tức giận.

"Đi ra ngoài." Alpha lạnh lùng đuổi người.

Minh Khê há miệng, cuối cùng không nói gì, xoay người từng bước đi về phía cửa, tiếng bước chân như tạo thành tiếng vọng.

Cửa phòng được mở ra, Ayres hai mắt đỏ hoe nhìn, beta yếu ớt kia, luôn tự tiện đến gần, bây giờ lại muốn rời đi.

Đau đớn quá.

Pheromone cuồng loạn trong không gian chật hẹp, lượng pheromone siêu cao có thể tàn nhẫn gϊếŧ chết kẻ thù, cũng sẽ từng chút một nuốt chửng vật chủ.

Ayres cả người co rúm lại, thần trí ngày càng mơ hồ, anh nghe thấy giọng nói của beta vốn nên rời đi.

"Ayres, anh sao vậy?"

Cậu mở mắt, trong tầm nhìn mơ hồ, đôi mắt đen xinh đẹp của beta tràn đầy lo lắng, đôi môi đỏ mấp máy.

Ayres đưa tay, nắm chặt lấy cánh tay beta, kéo mạnh người kia lên giường.

Minh Khê vì lo lắng mà quay trở lại, bỗng chốc ngây người, một bóng đen từ trên cao phủ xuống, trọng lượng của Ayres đè nặng lên người cậu, còn có... cảm giác rõ ràng cấn vào bụng, hơi nóng truyền đến qua lớp quần không hề suy giảm.

Minh Khê chỉ cảm thấy nồng độ hương thơm trong phòng đột ngột vượt mức, thậm chí nồng đến mức ngấy, vô lý đè nén không khí trong l*иg ngực cậu, cậu cảm thấy khó thở, mặt đỏ bừng, lắp bắp nói: "Ayres, anh... anh bình tĩnh một chút, tiêm một mũi ức chế là được rồi, anh nhịn một chút, được không?"

Tuy nhiên, alpha dường như hoàn toàn không nghe thấy lời cậu nói, tiếng thở nặng nề đến gần, khẽ ngửi ở cổ cậu, Minh Khê vội vàng đưa tay che chắn, muốn đẩy đầu Ayres ra, kết quả một thứ mềm mại chạm vào lòng bàn tay cậu.

Là môi của Ayres.

Cậu sợ hãi rụt tay lại.

"Ức chế... không có tác dụng."

Giọng nói trầm khàn của alpha gần như thì thầm.

"Sao lại không có tác dụng chứ?" Minh Khê cảm thấy anh đang nói nhảm, giống như người bệnh trốn tránh việc tiêm thuốc.

Ayres không để ý đến cậu nữa.

Ánh mắt anh bắt gặp đôi môi của Minh Khê, ma xui quỷ khiến trực tiếp hôn lên.

Minh Khê hoảng sợ dùng tay đẩy anh, trong lúc giãy giụa, mặt nghiêng sang một bên.

Ayres không đạt được mục đích, ánh mắt tối sầm, khàn giọng nói: "Minh Khê, tôi khó chịu."

Anh hiếm khi gọi tên Minh Khê, lần này gọi rõ ràng từng chữ.

Minh Khê sắp bị tiếng tim đập của chính mình làm cho choáng váng, cậu nghĩ mình chắc là đầu óc choáng váng, mới nhắm mắt lại. Đôi môi mềm mại chạm vào nhưng không hề dịu dàng, động tác của alpha gấp gáp và vụng về, Minh Khê bị mυ"ŧ đến mức lưỡi tê dại, oxy trong l*иg ngực bị cướp đi hết.

Đợi đến khi alpha cuối cùng cũng buông tha cậu, cậu đã không thở nổi, càng không thể chống cự bàn tay đang vén vạt áo cậu lên.

Minh Khê ngây người nhìn trần nhà, ánh đèn trắng bị cắt thành vô số hình dạng, nhưng cuối cùng vẫn rơi vào bóng đen che kín người cậu, trên người alpha tóc vàng mắt xanh tuấn tú kia.

"Minh Khê." Đôi mắt xanh của alpha sáng ngời một cách kỳ lạ, nhìn chằm chằm cậu hỏi: "Có thể chứ?"

.

"Chữa bệnh" cho alpha là một quá trình rất dài, dài đến mức nửa đêm Minh Khê không nhịn được mà ngủ thϊếp đi, khi cậu tỉnh dậy đèn trong phòng đã tắt, ánh sáng ban ngày xuyên qua cửa sổ hé mở.